Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

VÕ ĐƯỜNG KIỀU TÀI NĂNG (1)



Mặt trời khuất dần sau những mái ngói cổ kính của võ đường Kiều Tài Năng. Ánh hoàng hôn đổ bóng dài lên sân tập, nhuộm màu cam ấm áp lên từng viên gạch cũ. Không khí cuối ngày tràn ngập hơi thở của gió mát, hòa cùng những thanh âm quen thuộc: tiếng gió rít qua từng đòn quyền, tiếng chưởng đánh dứt khoát vào bao cát, và tiếng bước chân vững chãi trên sàn gỗ. Ở giữa sân, Negav lau nhanh mồ hôi trên trán, tay vẫn siết chặt thành quyền. Ánh mắt cậu không hề rời khỏi người đàn ông đang khoanh tay đứng trước sân.
Isaac.
Người mà cậu luôn theo đuổi. Anh không chỉ là chủ võ đường, mà còn là nhà đầu tư đã góp phần giúp nơi này phát triển mạnh mẽ như hôm nay. Isaac đẹp trai, quyến rũ, mang trong mình khí chất của một người lãnh đạo bẩm sinh. Anh dịu dàng nhưng vẫn giữ khoảng cách, lạnh lùng nhưng lại có sức hút khiến người ta không thể không nhìn theo. Negav biết mình thích Isaac.
Không phải là thích kiểu ngưỡng mộ một người thầy, một đàn anh hay một thần tượng. Mà là một thứ tình cảm lớn dần theo năm tháng, một khao khát muốn được đứng cạnh anh, được anh nhìn thấy, được anh công nhận. Để làm được điều đó, Negav phải mạnh hơn, giỏi hơn. Cậu phải trở thành người xứng đáng với Isaac. Nhưng ngay lúc này, cậu lại vô thức để ánh mắt mình dừng lại trên gương mặt người ấy quá lâu.
– Negav.
Giọng trầm thấp của Isaac vang lên, kéo cậu về thực tại. Negav giật mình, tim đập mạnh hơn một nhịp. Anh đã đứng ngay trước mặt cậu từ lúc nào, đôi mắt sâu thẳm ấy đang nhìn cậu đầy nghiêm nghị.
– Dạ? – Cậu lắp bắp.
Isaac khoanh tay, hơi nghiêng đầu quan sát cậu.
– Tập trung đi. Đừng để tâm trí lang thang.
Negav siết chặt nắm tay, cố gắng che giấu sự bối rối. Cậu hít một hơi sâu, gật đầu thật mạnh.
– Em biết rồi.
Isaac không nói gì thêm, chỉ lùi lại quan sát. Negav cắn môi, tự trách bản thân vì đã để lộ cảm xúc quá rõ ràng. Cậu lao vào tập luyện, cố gắng hết sức để không làm Isaac thất vọng.

Ở góc võ đường, Pháp Kiều ngồi vắt vẻo trên lan can, tay cầm quạt giấy phe phẩy trước mặt, ánh mắt sáng rực như thể đang xem một vở kịch hay.
– Em thề, nếu Isaac chịu nở một nụ cười dịu dàng với Negav, chắc nó xỉu tại chỗ.
Hurrykng đứng bên cạnh, khoanh tay dựa vào cột gỗ, nhếch môi cười khẽ.
– Mày cứ thích trù nó hoài.
– Em không trù, em nói đúng sự thật thôi. – Pháp Kiều nhún vai đầy vô tội.
Nhỏ thoáng nhìn sang Negav, thấy thằng nhóc ấy đang dồn toàn bộ sức lực vào bài tập, ánh mắt vẫn luôn hướng về Isaac như một kẻ mộng mơ cố chấp.
– Nhìn nó như vậy, em thấy vừa thương vừa buồn cười.
Hurrykng khẽ cười, nhưng ánh mắt cũng có chút trầm tư.
– Thằng nhóc này giỏi lắm. Chỉ là... Isaac thì khó lắm.
Pháp Kiều nhướng mày.
– Ờ, giống như ai đó cũng đang thích một người khó nhằn ấy.
Hurrykng liếc nhỏ một cái.
– Nói bậy gì đó?
Pháp Kiều cười gian xảo, rồi bất ngờ quay sang nhìn Hiếu – người đang đứng hướng dẫn các võ sinh nhỏ tuổi ở góc sân.
– Em để ý nha, anh Hiếu dạo này hay nhìn về phía này lắm.
Hurrykng khựng lại một chút, nhưng nhanh chóng giữ vẻ bình tĩnh.
– Bậy bạ.
Pháp Kiều híp mắt. – Ờ, ai thèm quan tâm đâu.
Lúc này, Hiếu tình cờ ngẩng đầu lên, ánh mắt anh vô tình chạm ngay ánh mắt của Hurrykng. Trong khoảnh khắc đó, cả hai đều sững lại. Tim Hurrykng đập mạnh, nhưng anh lập tức quay mặt đi như thể chẳng có gì xảy ra. Pháp Kiều nhìn cảnh tượng trước mắt, lắc đầu cười khẽ.
– Đúng là có người rung động thật rồi.

——————

Buổi tối tại võ đường Kiều Tài Năng luôn mang một bầu không khí khác hẳn ban ngày. Khi những võ sinh rời đi, sân tập chỉ còn lại một số người nán lại để rèn luyện thêm. Tiếng côn gỗ va chạm, tiếng hơi thở dồn dập và tiếng bước chân di chuyển nhanh nhẹn hòa vào màn đêm tĩnh lặng.
Negav vẫn chưa rời đi. Cậu tập trung vào từng động tác, từng cú đá, từng đòn tay. Mồ hôi rịn ướt trán nhưng cậu vẫn chưa có ý định dừng lại. Từ xa, Isaac khoanh tay đứng tựa vào cửa võ đường, lặng lẽ nhìn cậu. Anh biết Negav luôn cố gắng hơn bất kỳ ai. Cậu ấy có một ý chí mạnh mẽ, luôn dám nghĩ dám làm. Nhưng Isaac cũng biết, Negav không chỉ muốn mạnh hơn để bản thân giỏi giang mà còn vì một lý do khác. Vì anh. Isaac nhận ra ánh mắt của Negav từ lâu. Ánh mắt luôn hướng về anh với đầy sự ngưỡng mộ xen lẫn những rung động thầm kín. Và điều khiến Isaac bận tâm nhất... chính là anh cũng để ý Negav.
Nhưng anh lớn hơn cậu ấy tận 13 tuổi.
Đó là điều khiến anh chùn bước, khiến anh giữ khoảng cách, khiến anh không thể đáp lại tình cảm ấy một cách dễ dàng.
– Vẫn chưa nghỉ à? – Giọng trầm thấp của anh vang lên.
Negav giật mình, quay đầu lại. Cậu không biết Isaac đã đứng đó từ lúc nào.
– Em muốn tập thêm một chút. – Cậu đáp, giọng vẫn còn hơi thở dốc.
Isaac bước đến gần, ánh mắt trầm lắng nhìn cậu.
– Tập quá sức không tốt. Nghỉ đi.
– Nhưng em vẫn chưa...
– Nghỉ. – Isaac nhấn mạnh, giọng không lớn nhưng lại đầy uy lực.
Negav mím môi, không thể cãi lại. Cậu chỉ biết ngoan ngoãn ngồi xuống bậc thềm, lấy khăn lau mồ hôi. Isaac ngồi xuống bên cạnh cậu, rút một chai nước lạnh đưa qua.
– Uống đi.
Negav nhận lấy chai nước, khẽ cười.
– Anh lúc nào cũng quan tâm em như vậy.
Isaac khựng lại một chút, nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh.
– Anh chỉ không muốn học trò của mình kiệt sức.
Negav bật cười.
– Anh nói dối dở lắm.
Isaac quay sang nhìn cậu.
– Em nghĩ anh quan tâm em vì lý do gì?
Negav nheo mắt, nhìn thẳng vào anh.
– Vì anh thích em.
Isaac sững người.
Tim anh đập mạnh hơn một nhịp. Nhưng anh nhanh chóng giữ lại sự bình tĩnh, cất giọng lạnh lùng.
– Em nghĩ nhiều quá rồi.
Negav không hề nao núng trước câu trả lời đó. Cậu nghiêng đầu, đôi mắt sáng lên đầy thách thức.
– Vậy nếu em theo đuổi anh, anh có từ chối không?
Isaac nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm như muốn dò xét suy nghĩ bên trong. Cuối cùng, anh thở ra một hơi, đứng dậy.
– Về phòng nghỉ đi.
Nói rồi, anh xoay người rời đi, không trả lời câu hỏi đó. Negav nhìn theo bóng lưng anh, môi khẽ nhếch lên. Anh không từ chối. Điều đó có nghĩa là, cậu có cơ hội.
Negav chống tay lên đầu gối, ánh mắt nhìn theo bóng lưng Isaac khuất dần trong bóng tối. Tim cậu vẫn đập mạnh, nhưng không phải vì mệt mỏi sau buổi tập mà vì cuộc đối thoại vừa rồi. Anh không thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận. Điều đó có nghĩa là cậu vẫn có cơ hội. Negav siết chặt chai nước trong tay, khóe môi khẽ nhếch lên. Được thôi, anh đã không từ chối, vậy em sẽ theo đuổi anh đến cùng.

Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa lên, võ đường Kiều Tài Năng đã bắt đầu một ngày mới. Hiếu đang hướng dẫn đám võ sinh nhỏ tuổi luyện các động tác cơ bản. Hurrykng đứng bên cạnh, khoanh tay quan sát, thỉnh thoảng lại nhắc nhở vài chỗ. Pháp Kiều ngồi trên bậc thềm, mắt đảo qua đám đông, rồi bất giác dừng lại ở Negav. Hôm nay cậu ta có gì đó... khác khác. Negav không còn dáng vẻ lặng lẽ tập trung vào bài luyện như mọi ngày nữa. Thay vào đó, ánh mắt cậu cứ nhìn về phía Isaac đầy ẩn ý. Isaac cũng có vẻ nhận ra điều đó, nhưng anh chỉ lặng lẽ lờ đi, cố giữ khoảng cách như mọi khi. Pháp Kiều chống cằm, mắt sáng lên đầy hứng thú.
– Có biến, có biến rồi nha.
Hurrykng liếc cô.
– Biến gì?
– Nhìn kìa.
Hurrykng nhìn theo hướng cô chỉ, lập tức thấy Negav đang "vô tình" đi ngang qua Isaac, rồi nhân cơ hội đó chạm nhẹ vào tay anh.
– Em vô tình thôi. – Negav nhún vai, giọng điệu tỉnh bơ.
Isaac nhíu mày, nhưng không nói gì, chỉ hơi lùi lại để giữ khoảng cách.
Pháp Kiều cố nhịn cười.
– Thằng nhóc này bắt đầu ra chiêu rồi.
Hurrykng bật cười.
– Nó gan thiệt.

Suốt cả buổi sáng hôm đó, Negav liên tục tìm cơ hội tiếp cận Isaac. Cậu tình cờ xuất hiện ở nơi anh đang đứng, tình cờ chạm tay anh, tình cờ hỏi những câu vu vơ chỉ để kéo dài cuộc trò chuyện. Isaac vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, không phản ứng quá rõ ràng, nhưng mỗi lần Negav lại gần, anh đều cố tình giữ một khoảng cách nhất định. Đến giữa trưa, khi võ sinh đã giải tán để nghỉ ngơi, Negav tìm thấy Isaac đang ngồi trên bậc thềm, tay cầm một quyển sách. Cậu lặng lẽ đến gần, rồi đột nhiên ngồi xuống ngay bên cạnh anh.
– Anh Isaac.
Isaac không ngước lên.
– Gì?
Negav nghiêng đầu, mắt lấp lánh tinh nghịch.
– Nếu em nói em thích anh, anh có đuổi em ra khỏi võ đường không?
Isaac lật một trang sách, giọng điềm đạm.
– Còn tùy.
Negav nhướn mày.
– Tùy gì?
Isaac nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm.
– Tùy vào việc em thực sự nghiêm túc hay chỉ là nhất thời.
Negav không hề do dự.
– Em nghiêm túc.
Isaac nhìn cậu thêm một lúc, rồi khẽ thở dài.
– Em còn trẻ lắm, Negav.
– Trẻ thì sao? – Negav chống cằm, ánh mắt sắc bén. – Chẳng lẽ chỉ vì em nhỏ tuổi hơn anh mà không thể thích anh?
Isaac im lặng.
– Anh có thích em không? – Negav hỏi thẳng.
Isaac mím môi, rồi nhẹ nhàng đặt quyển sách xuống, đứng dậy.
– Nghỉ ngơi đi.
Nói rồi, anh quay lưng rời đi, để lại Negav ngồi đó, nụ cười ngày càng rõ hơn trên môi. Anh không trả lời. Vậy nghĩa là, em vẫn còn cơ hội.

Đừng để em nhận ra

Buổi chiều ở võ đường Kiều Tài Năng lúc nào cũng tràn ngập âm thanh của tiếng gió và tiếng hô dõng dạc. Võ sinh đang tập trung luyện tập dưới sự hướng dẫn của Hiếu và Hurrykng. Dưới tán cây gần sân tập, Isaac đứng khoanh tay, ánh mắt sắc bén quan sát từng động tác của họ. Nhưng tâm trí anh lại không hoàn toàn đặt ở đó. Bởi vì ở ngay góc sân, Negav vẫn đang nhìn anh. Cậu ta không che giấu nữa. Không còn là những ánh mắt lén lút như trước đây, mà là một sự công khai, thẳng thắn, đầy tự tin. Isaac biết Negav là người dám nghĩ dám làm. Nhưng anh không ngờ cậu lại thẳng thắn đến mức này. Hết lần này đến lần khác, Negav chủ động tiếp cận anh, không hề e dè hay ngại ngùng. Mỗi lần anh giữ khoảng cách, cậu lại càng tiến gần hơn. Anh biết mình không nên động lòng.
Nhưng anh lại lặng lẽ chăm sóc cậu ấy.
– Anh Isaac.
Giọng nói quen thuộc vang lên ngay bên cạnh, kéo anh khỏi dòng suy nghĩ.
Negav không biết từ lúc nào đã đến gần anh, đôi mắt đen láy đầy kiên định.
– Em muốn đấu với anh.
Isaac nhìn cậu một lúc, rồi khẽ nhếch môi.
– Em chắc chứ?
– Rất chắc. – Negav gật đầu.
Isaac hơi nghiêng đầu, ánh mắt trầm xuống.
– Nếu thua thì sao?
Negav cười.
– Nếu em thua, em sẽ không nhắc đến chuyện thích anh nữa.
Isaac khựng lại.
Anh biết Negav có thực lực, nhưng nếu thật sự nghiêm túc, anh sẽ không thua.
Vậy có nghĩa là... nếu anh thắng, cậu ấy sẽ từ bỏ sao?
Isaac nhìn Negav, trong lòng đột nhiên có một cảm giác khó tả. Một phần trong anh muốn chấp nhận trận đấu này, để kết thúc sự theo đuổi của cậu. Nhưng một phần khác lại do dự. Vì anh biết, nếu để Negav từ bỏ, bản thân anh sẽ... thất vọng.
– Được. – Isaac nói, giọng trầm thấp. – Lên sàn đấu.

Không khí trong võ đường đột nhiên thay đổi khi mọi người nhận ra Isaac và Negav sắp đấu với nhau. Pháp Kiều chớp chớp mắt, sau đó lập tức chạy đến chỗ Hurrykng và Hiếu, giọng đầy phấn khích.
– Bắt đầu rồi! Cuối cùng cũng tới lúc anh Isaac ra tay!
Hurrykng khoanh tay, nhếch môi.
– Anh Isaac mà nghiêm túc thì Negav không có cửa đâu.
Hiếu im lặng một lúc, rồi khẽ thở dài.
– Nhưng nếu Isaac thực sự muốn cậu ấy từ bỏ, anh không nghĩ anh ấy sẽ đồng ý trận đấu này.
Pháp Kiều cười tinh quái.
– Đúng vậy. Nếu thật sự muốn cắt đứt hy vọng của Negav, anh Isaac đã từ chối rồi. Nhưng anh ấy lại đồng ý. Cô nhìn về phía Isaac, ánh mắt lấp lánh như phát hiện ra điều gì đó thú vị.
– Vậy nên, trận đấu này... nhất định sẽ rất đáng xem.

Negav đứng đối diện với Isaac trên sàn đấu, tim đập mạnh hơn bình thường. Không phải vì sợ. Mà vì người trước mặt là người cậu muốn theo đuổi. Isaac bước đến, ánh mắt anh điềm tĩnh như mặt nước phẳng lặng.
– Bắt đầu.
Ngay lập tức, Negav lao tới, ra đòn nhanh như cắt. Cậu không hề nương tay, dồn toàn bộ sức lực vào từng cú đánh. Isaac vẫn đứng vững, né tránh một cách nhẹ nhàng. Cậu đã biết trước anh mạnh, nhưng khi thực sự đối mặt, cậu mới hiểu khoảng cách giữa hai người lớn đến thế nào. Cú đấm của cậu bị Isaac chặn lại chỉ bằng một tay.
– Nhanh hơn nữa. – Isaac nói, giọng trầm thấp.
Negav nghiến răng, lùi lại, rồi lập tức xoay người tung một cú đá ngang. Isaac vẫn né được. Cả hai di chuyển nhanh đến mức những người đứng xem không dám chớp mắt. Nhưng sau vài phút, Negav bắt đầu thấm mệt. Isaac thì vẫn vậy. Anh không ra đòn, chỉ đơn giản là phòng thủ, nhưng lại khiến Negav không thể chạm vào anh dù chỉ một lần. Cậu siết chặt nắm tay, rồi đột nhiên dừng lại. Ánh mắt cậu sáng lên như vừa nhận ra điều gì đó. Isaac cũng khựng lại, nhìn cậu. Negav hạ tay xuống, thở dốc, nhưng khóe môi lại nở một nụ cười.
– Anh Isaac.
Isaac hơi nheo mắt.
– Sao?
Negav nhếch môi.
– Nếu anh thật sự muốn em từ bỏ, anh đã thắng em từ lâu rồi.
Không khí xung quanh chợt trở nên tĩnh lặng. Isaac không nói gì. Negav nhìn thẳng vào mắt anh, giọng chắc nịch.
– Anh không muốn em từ bỏ, đúng không?
Isaac vẫn im lặng, nhưng trong khoảnh khắc ấy, Negav nhìn thấy một tia dao động trong mắt anh. Chỉ trong một giây. Nhưng cậu đã thấy. Và điều đó đủ để cậu xác nhận một điều. Isaac có tình cảm với cậu. Cậu cúi đầu, che đi nụ cười rạng rỡ.
– Trận đấu này, em thua. Nhưng em sẽ không từ bỏ.
Isaac nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm. Negav cười rạng rỡ hơn.
– Vì giờ em đã chắc chắn rồi. Anh cũng có tình cảm với em.
Isaac thở dài, xoay người bước xuống sàn đấu. Nhưng Negav đã kịp thấy, đôi tai anh hơi đỏ lên. Pháp Kiều đứng ngoài quan sát tất cả, không nhịn được mà cười khẽ.
– Xong rồi. Isaac thua thật rồi.

Ai cũng biết, chỉ có anh giả vờ không biết

Sau trận đấu hôm trước, Negav không còn che giấu ý định của mình nữa. Cậu theo đuổi Isaac một cách công khai, thẳng thắn và không ngại thể hiện trước mặt mọi người. Isaac vẫn giữ thái độ bình thản, nhưng không ai trong võ đường tin rằng anh thực sự không để tâm. Bởi vì nếu không để tâm, anh đã đuổi Negav đi từ lâu rồi.

Sáng hôm đó, khi mọi người đang tập trung luyện tập, Negav mang một ly trà bước đến chỗ Isaac.
– Sáng nay em có mua một ly trà, tình cờ đúng vị anh thích luôn.
Isaac đang xem sổ sách, không ngẩng đầu lên.
– Trùng hợp vậy sao?
– Ừ – Negav đặt trà lên bàn, giọng tỉnh bơ. – Em cũng thấy bất ngờ lắm.
Hiếu và Hurrykng đứng từ xa quan sát, cả hai nhìn nhau rồi khẽ cười. Pháp Kiều thì thản nhiên ngồi gặm bánh, mắt không rời khỏi màn kịch hay trước mặt. Isaac liếc nhìn ly trà, rồi chậm rãi đặt bút xuống.
– Cảm ơn.
Negav nhướn mày, vui vẻ ngồi xuống đối diện.
– Hôm nay anh bận lắm hả?
– Ừ.
– Vậy để em giúp anh. Isaac nhìn cậu một lúc.
– Em giúp được gì?
Negav không chớp mắt.
– Làm chồng anh?
Phụt!
Pháp Kiều suýt nghẹn bánh, còn Hiếu thì sặc nước.
Hurrykng nhịn cười đến mức vai run lên.
Isaac im lặng ba giây, rồi thở dài, đưa tay day trán.
– Em đi tập đi.
– Em tập rồi. Giờ em chỉ muốn làm chồng anh thôi.
Isaac không đáp, chỉ cầm ly cà phê lên uống một ngụm, che đi khóe môi khẽ nhếch lên. Cả võ đường hóng đến mức không ai tập trung vào việc luyện tập nữa.
Pháp Kiều đảo mắt một vòng, rồi đột nhiên chuyển ánh nhìn sang Hiếu và Hurrykng. Cô chớp chớp mắt, rồi nghiêng đầu hỏi:
– Hai anh có thấy Negav rất thẳng thắn không?
Hurrykng gật đầu.
– Rất thẳng luôn.
Pháp Kiều chống cằm.
– Nếu ai cũng thẳng thắn như vậy thì tốt nhỉ?
Cô vừa nói vừa nhìn thẳng vào Hiếu và Hurrykng. Hiếu ho nhẹ, giả vờ cúi đầu kiểm tra băng quấn tay. Hurrykng thì nhíu mày, quay mặt sang hướng khác.
Pháp Kiều lắc đầu, bĩu môi.
– Thầm mến nhau mấy năm trời mà còn giả vờ được. Thật đáng nể.
Hurrykng giả vờ không nghe thấy, nhưng lỗ tai anh đã đỏ bừng lên. Hiếu thì vẫn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng tay lại vô thức siết chặt băng quấn. Cả võ đường ai cũng biết hai người này có tình cảm với nhau. Chỉ có họ là cứ giả vờ không biết.

Trưa hôm đó, Negav xách hộp cơm bước vào phòng Isaac, đặt lên bàn anh.
Isaac nhìn hộp cơm, rồi nhìn cậu.
– Em lại tình cờ mua dư một phần hả?
Negav cười tươi.
– Đúng vậy, đúng là định mệnh.
Isaac lắc đầu, nhưng vẫn mở hộp cơm ra ăn. Negav chống cằm nhìn anh, trong lòng vui vẻ. Cứ từ từ, em không vội. Quan trọng là anh không từ chối em.

Đừng nghĩ anh không biết

Sau bữa trưa hôm đó, việc Negav công khai theo đuổi Isaac đã trở thành chuyện thường ngày ở võ đường Kiều Tài Năng.
Cậu không còn vòng vo hay thăm dò nữa. Cậu thích anh, cậu nói thẳng. Cậu muốn theo đuổi anh, cậu làm ngay trước mặt mọi người. Và dù Isaac có cố giữ khoảng cách đến đâu, thì cả võ đường đều biết: Anh không hề phản đối.

Buổi chiều, Negav vừa mới tập luyện xong thì thấy Isaac đứng ngoài sân, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt xa xăm.
Negav lau mồ hôi, bước đến cạnh anh.
– Anh đang nghĩ gì thế?
Isaac liếc nhìn cậu, rồi quay lại nhìn ra xa.
– Nghĩ xem có nên đuổi một kẻ nào đó ra khỏi võ đường không.
Negav bật cười, dựa vào cột gỗ cạnh anh.
– Không phải anh đuổi em từ lâu rồi sao?
– Ừ. Nhưng tiếc là em không chịu đi.
Negav nghiêng đầu nhìn Isaac, chậm rãi nói:
– Vì anh không muốn em đi.
Isaac im lặng. Gió chiều thổi qua, làm lay động những cành cây, nhưng bầu không khí giữa họ lại tĩnh lặng hơn bao giờ hết.
Negav cười, vươn tay nhéo nhẹ cổ tay Isaac.
– Nếu anh thực sự muốn đuổi em, thì đã không để em quấy rầy mỗi ngày rồi.
Isaac nhìn cậu một lúc, rồi thở dài, vươn tay gõ nhẹ lên trán cậu.
– Lo mà tập trung luyện võ đi.
– Em tập rồi. Nhưng em còn mục tiêu khác lớn hơn.
Isaac khẽ nhướng mày.
– Gì?
Negav nở một nụ cười rạng rỡ.
– Đánh bại anh.
Isaac nhìn nụ cười của cậu, ánh mắt thoáng qua một tia dịu dàng. Anh không nói gì, chỉ khẽ cười nhẹ.

Bên kia sân tập, Hiếu và Hurrykng cũng đang luyện tập cùng nhau. Nhưng hôm nay, Hiếu có vẻ mất tập trung. Anh ra đòn nhanh hơn bình thường, mạnh hơn bình thường, nhưng đôi mắt lại lộ rõ sự bối rối.
Hurrykng nhíu mày, tránh một cú đấm, rồi bất ngờ phản đòn, quét chân một cú khiến Hiếu mất thăng bằng. Anh khẽ cau mày, nhưng chưa kịp phản ứng thì Hurrykng đã đỡ lấy tay anh. Khoảnh khắc hai người chạm vào nhau, cả hai đều khựng lại. Mắt chạm mắt. Hơi thở của Hiếu hơi rối loạn, còn Hurrykng thì bất giác siết chặt tay anh hơn một chút. Khoảnh khắc ấy kéo dài lâu hơn bình thường. Hiếu là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng. Anh giật tay lại, ho nhẹ một tiếng, rồi quay mặt đi.
– Tập trung vào.
Hurrykng nhìn anh, ánh mắt phức tạp.
Từ lâu rồi, anh đã biết tình cảm của mình dành cho Hiếu không giống như tình anh em đơn thuần. Và anh cũng có cảm giác rằng Hiếu cũng vậy. Nhưng cả hai vẫn cứ chần chừ. Cũng giống như Isaac, giả vờ không biết, nhưng thật ra trong lòng đã rõ từ lâu. Hurrykng thở nhẹ một hơi, rồi chậm rãi nói:
– Anh Hiếu.
Hiếu dừng lại, nhìn anh.
Hurrykng cười nhẹ.
– Anh định giả vờ đến khi nào?
Hiếu hơi sững người, nhưng ngay lập tức né tránh ánh mắt của Hurrykng.
Anh không trả lời, chỉ quay đi, tiếp tục luyện tập. Nhưng Hurrykng nhìn thấy rõ.
Đôi tai anh đỏ bừng.

Người ngoài cuộc hóng hớt

Hiếu lảng tránh câu hỏi của Hurrykng, nhưng cả võ đường ai cũng thấy rõ bầu không khí giữa hai người đã khác đi. Hurrykng không còn im lặng nữa. Anh bắt đầu chủ động chọc ghẹo Hiếu, cố ý tạo ra những tình huống khiến Hiếu bối rối. Và Hiếu, vốn giỏi võ nhất, bình tĩnh nhất, nay lại dễ bị lay động nhất.

Buổi tối hôm đó, cả võ đường tụ tập ăn lẩu. Negav như thường lệ, chọn chỗ ngồi cạnh Isaac. Cậu rất tự nhiên mà gắp thức ăn cho anh.
– Anh ăn nhiều một chút, dạo này em thấy anh gầy đi rồi.
Isaac nhướn mày, nhưng cũng không từ chối, chỉ nhẹ nhàng đáp:
– Anh vẫn bình thường.
– Bình thường là chưa đủ. Anh phải đẹp trai phong độ, mập lên một tí ôm mới ...
Cả bàn ăn im lặng ba giây.
Sau đó, Pháp Kiều vỗ tay đầu tiên.
– Xuất sắc!
Hiếu ho nhẹ một tiếng, che miệng để giấu đi nụ cười.
Hurrykng cười lớn, vỗ vai Negav.
– Tao phục mày rồi, nhỏ tuổi nhất mà tán tỉnh bá đạo nhất.
Negav cười rạng rỡ, quay sang Isaac.
– Thấy chưa, cả võ đường ủng hộ em.
Isaac liếc nhìn cậu, không nói gì, chỉ lặng lẽ gắp một miếng thịt bỏ vào chén Negav.
Cả bàn lại rơi vào im lặng. Mọi người nhìn nhau đầy ẩn ý. Không ai nói gì, nhưng ánh mắt ai cũng sáng lên. Isaac phản đối lại còn gắp đồ ăn cho Negav. Pháp Kiều chống cằm, cười thích thú.
– Ai đó còn dám nói mình không thích Negav nữa không?
Isaac không trả lời, chỉ bình thản tiếp tục ăn.
Nhưng mọi người đều thấy rõ khóe môi anh khẽ cong lên.

Ở một góc khác, Hiếu vẫn đang im lặng ăn, không tham gia vào cuộc bàn luận.
Hurrykng nhìn anh, cười cười, rồi bất ngờ đưa đũa ra gắp một miếng thịt bỏ vào chén Hiếu. Hiếu khựng lại, ngẩng đầu nhìn anh. Hurrykng nhướn mày.
– Anh cũng ăn nhiều vào.
Hiếu hơi sững sờ, không biết phải phản ứng thế nào. Hurrykng thì rất bình tĩnh, còn cố ý cười trêu:
– Em thấy anh dạo này cũng gầy đi rồi.
Hiếu mím môi, rồi cúi đầu ăn mà không nói gì. Nhưng đôi tai anh đã đỏ bừng. Pháp Kiều nhìn thấy, khẽ cười khúc khích, rồi lặng lẽ quay sang Negav thì thầm:
– Sắp có thêm một cặp nữa rồi.
Negav gật đầu chắc nịch.
– Chắc chắn luôn.
Cả võ đường đều hóng, chỉ có hai người kia vẫn còn giả vờ.
——————

Sau bữa lẩu hôm đó, mọi chuyện ở võ đường Kiều Tài Năng bắt đầu trở nên thú vị hơn. Negav thì ngày càng công khai theo đuổi Isaac. Còn Hurrykng thì cũng bắt đầu tấn công Hiếu một cách kín đáo, nhưng đầy hiệu quả. Đáng tiếc, cả hai mục tiêu đều là cao thủ trong việc "giả vờ không biết".

Sáng hôm đó, như thường lệ, Negav chủ động xuất hiện bên cạnh Isaac. Lần này, cậu mang theo một chiếc khăn tay, đứng trước mặt anh, nghiêm túc nói:
– Anh cúi xuống một chút.
Isaac nhướn mày.
– Làm gì?
Negav giơ chiếc khăn lên.
– Lau mồ hôi cho anh.
Isaac hơi khựng lại, nhưng rồi vẫn bình thản đáp:
– Anh tự làm được.
Negav cười nhẹ, nhưng không nhúc nhích.
– Vậy sao anh chưa làm?
Isaac im lặng. Hai giây sau, cậu bất ngờ nhón chân, đưa tay lau nhẹ mồ hôi trên trán anh. Khoảnh khắc ấy, cả võ đường đều trộm liếc nhìn. Tất cả mọi người đều giả vờ tập luyện, nhưng thực chất mắt ai cũng liếc về phía Isaac và Negav. Isaac không tránh né. Anh để yên cho Negav lau mồ hôi cho mình. Khi cậu làm xong, Isaac nhìn thẳng vào Negav, giọng trầm thấp:
– Em cố tình để mọi người nhìn hả?
Negav nhướn mày, cười tươi.
– Đúng vậy.
Isaac nhìn cậu một lúc lâu, rồi thở nhẹ một hơi, lắc đầu.

Ở góc khác, Hiếu và Hurrykng đang đấu tập. Nhưng khác với mọi ngày, lần này Hurrykng không hề vội tấn công. Anh chỉ né tránh, di chuyển xung quanh, thỉnh thoảng lại nở một nụ cười trêu chọc.
Hiếu cau mày.
– Mày có đánh không?
Hurrykng cười nhẹ, đáp lại bằng một câu không liên quan:
– Anh Hiếu, anh có thích ai chưa?
Hiếu suýt nữa thì khựng lại. Nhưng là một cao thủ, anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
– Không liên quan. Đánh tiếp.
Hurrykng nhún vai.
– Anh không thích ai thật à?
Hiếu nhìn thẳng vào anh.
– Nếu có thì sao?
Hurrykng sững lại một chút.
Một giây sau, anh cười khẽ, tiến lên một bước, đứng gần hơn bình thường.
– Vậy người đó là ai?
Hiếu im lặng.
Ánh mắt hai người giao nhau, căng thẳng hơn mọi trận đấu trước đó. Pháp Kiều đứng từ xa nhìn, vừa nhai bánh vừa chậc lưỡi.
– Căng dữ.
Negav đứng cạnh cô, khoanh tay quan sát.
– Tao cá là anh Hiếu sẽ né tránh tiếp.
Pháp Kiều lắc đầu.
– Tao cá là không lâu nữa anh ấy sẽ chịu thua thôi.
Hai người nhìn nhau, rồi bật cười. Dù sao, trong trận chiến này, ai cũng biết trước kết quả.
Người nhẫn nại hơn, sẽ thắng.

Hurrykng không vội vàng. Anh biết Hiếu là kiểu người có thể chịu đựng rất giỏi. Nhưng chịu đựng không có nghĩa là không có cảm xúc. Chỉ là chưa đến giới hạn mà thôi. Vậy thì... anh sẽ khiến Hiếu chạm đến giới hạn.

Từ sau trận đấu ngày hôm đó, Hiếu bắt đầu cảm thấy Hurrykng có gì đó khác lạ. Không phải là những câu đùa vô hại như trước. Mà là ánh mắt. Là cách Hurrykng nhìn anh lâu hơn một chút. Là những lần chạm tay tình cờ mà không rút lại ngay. Là sự thân mật ngày càng rõ ràng. Hiếu biết Hurrykng đang cố tình. Nhưng anh không dám đối diện. Anh vẫn giữ khoảng cách. Anh vẫn né tránh. Hurrykng thì ngược lại. Anh tấn công từng chút một, chậm rãi nhưng chắc chắn.

Tối hôm đó, Hiếu ngồi ngoài sân, lặng lẽ lau thanh côn gỗ của mình. Hurrykng bước đến, ngồi xuống cạnh anh, chống cằm nhìn.
– Anh Hiếu, anh tránh em hoài vậy, mệt không?
Hiếu khựng lại một chút, rồi tiếp tục lau côn, không trả lời.
Hurrykng cười nhẹ.
– Nếu anh không thích em, thì cứ nói thẳng. Em không ép.
Hiếu dừng tay, nhưng vẫn không nhìn anh.
Hurrykng tiếp tục:
– Nhưng nếu anh có thích em, thì đừng né tránh nữa.
Hiếu siết chặt cây côn trong tay, giọng trầm thấp:
– Mày nói chuyện này làm gì?
Hurrykng nghiêng đầu, cười nhẹ:
– Vì em không muốn chờ nữa.
Hiếu chớp mắt, lần đầu tiên nhìn thẳng vào Hurrykng.
Hurrykng cũng không né tránh.
– Em thích anh. Từ lâu rồi.
Bầu không khí lặng đi.
Hơi thở của Hiếu chợt trở nên mất kiểm soát. Hurrykng cười khẽ, đưa tay chạm nhẹ lên mu bàn tay Hiếu.
– Anh định im lặng đến bao giờ?
Hiếu không rút tay lại. Nhưng anh cũng không lên tiếng. Hurrykng nhìn anh, ánh mắt sâu thẳm.
– Nếu anh không nói, vậy để em nói.
Hurrykng vươn tay, chạm vào cổ tay Hiếu, kéo nhẹ.
Khoảnh khắc ấy, khoảng cách giữa hai người gần lại. Hơi thở hòa lẫn vào nhau.
Hơi ấm truyền qua da thịt. Hiếu siết chặt cây côn trong tay, nhưng vẫn không đẩy Hurrykng ra. Hurrykng cười khẽ, ghé sát hơn một chút.
– Em cho anh thời gian suy nghĩ. Nhưng đừng lâu quá, em không kiên nhẫn như anh đâu.
Nói rồi, anh buông tay, đứng dậy rời đi.
Hiếu ngồi yên đó, nhìn theo bóng lưng của Hurrykng. Tay anh vẫn còn cảm nhận được nhiệt độ từ bàn tay kia. Tim anh đập nhanh hơn bình thường. Và lần đầu tiên trong đời, anh không biết mình phải làm gì.

Anh chạy không thoát đâu

Sau hôm đó, Hiếu cố gắng giữ bình tĩnh.
Anh vẫn luyện tập như thường, vẫn hướng dẫn đàn em, vẫn giả vờ như không có gì xảy ra.Nhưng Hurrykng không cho anh cơ hội làm vậy.

Mấy ngày nay, Hurrykng liên tục xuất hiện bên cạnh Hiếu. Không phải theo cách ồn ào trêu ghẹo như trước. Mà là âm thầm nhưng sát sao. Anh mang nước đến cho Hiếu khi tập luyện. Anh luôn ngồi cạnh Hiếu trong bữa ăn. Anh cố tình đi sát Hiếu mỗi khi đi chung. Ban đầu, Hiếu nghĩ mình có thể chịu được. Nhưng càng ngày, trái tim anh càng khó kiểm soát. Đến hôm nay, khi đang ngồi nghỉ sau buổi tập, Hurrykng bất ngờ vươn tay lau nhẹ giọt mồ hôi trên cổ Hiếu.Chỉ một khoảnh khắc rất ngắn. Nhưng Hiếu không thể bình tĩnh nữa. Anh buông cây côn trong tay, đứng bật dậy.
– Mày muốn gì?
Hurrykng ngẩng lên, nhìn thẳng vào anh.
– Em muốn anh.
Tim Hiếu đập mạnh một nhịp. Hurrykng không đợi anh phản ứng. Anh nắm cổ tay Hiếu, kéo anh sát lại. Và ngay lúc Hiếu còn chưa kịp phản ứng, môi anh đã bị chạm vào. Hurrykng hôn anh. Là một nụ hôn nhẹ, nhưng đầy quyết đoán.Là một sự khẳng định. Là một câu trả lời. Khi buông ra, Hurrykng nhìn Hiếu, mỉm cười.
– Anh có thể từ chối em ngay bây giờ. Em sẽ không làm khó anh.
Hiếu hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm vào người trước mặt. Nhưng anh không nói câu từ chối. Hurrykng cười khẽ, chạm nhẹ lên ngón tay Hiếu.
– Không nói tức là đồng ý. Vậy từ giờ anh là của em rồi nhé?
Hiếu nhìn anh thật lâu, rồi thở dài.
– Tao không có cách nào thắng mày trên chuyện này.
Hurrykng nhếch môi.
– Vì anh cố tình thua đấy thôi.
Hiếu im lặng, nhưng không phủ nhận.
Cả võ đường hóng từ xa, Pháp Kiều vỗ tay nhẹ.
– Xác định rồi nha!
Negav đứng cạnh, khoanh tay bĩu môi.
– Chán thật, sao ai cũng có đôi có cặp hết rồi vậy?
Pháp Kiều cười cười, chọc ghẹo:
– Còn anh thì sao?
Negav lườm nhỏ một cái.
– Anh ấy còn chưa chính thức chấp nhận tao. Tao thua rồi! Cậu bực bội ngồi xuống, thở dài đầy phiền muộn.
Pháp Kiều nhịn cười.
– Đâu phải thua là hết cơ hội đâu. Vẫn còn cửa gỡ mà.
Negav ngẩng lên, mắt sáng rực.
– Đúng vậy, tao không thua. Tao chỉ đang chờ thôi!
Pháp Kiều bật cười.
– Ờ, vậy chờ tiếp đi. Em ủng hộ.
Negav siết chặt tay, tự nhủ trong lòng:
Nhất định phải bắt Isaac chính thức chấp nhận mình!

Anh trốn em tới bao giờ?

Hiếu và Hurrykng đã chính thức thành một đôi. Cả võ đường đều biết. Negav thì không vui chút nào. Không phải vì ghen tị với hai người họ, mà vì cậu vẫn chưa cua được Isaac!

Tối hôm đó, Negav đi lòng vòng trong võ đường, nhìn thấy Isaac đang ngồi trên băng ghế đá ở sân sau. Trông anh có vẻ đang suy nghĩ gì đó. Negav hít sâu một hơi, tiến tới, đứng ngay trước mặt anh.
Isaac ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn bình thản như mọi khi.
– Sao vậy?
Negav nhìn anh một lúc lâu, rồi bất ngờ hỏi:
– Anh định trốn em tới bao giờ?
Isaac hơi sững lại.
Negav chống tay lên hông, giọng đầy bực bội.
– Em theo đuổi anh rõ ràng như vậy, anh cũng không từ chối. Nhưng anh cũng không chấp nhận. Anh cứ giữ khoảng cách hoài, vậy là sao?
Isaac im lặng một lúc, rồi nhẹ giọng nói:
– Em còn nhỏ.
Negav nhướn mày.
– Em 20 rồi. Không nhỏ.
Isaac thở nhẹ.
– Anh lớn hơn em 13 tuổi.
Negav bật cười.
– Chỉ là con số thôi. Anh lấy lý do đó để từ chối em à?
Isaac không nói gì.
Negav khoanh tay, nghiêng đầu nhìn anh.
– Nếu anh không thích em, thì nói thẳng.
Isaac vẫn im lặng.
Negav mím môi, rồi cúi xuống, hai tay chống lên băng ghế, giữ Isaac lại. Khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần. Giọng Negav trầm xuống.
– Nhưng nếu anh có thích em, vậy đừng trốn nữa.
Isaac nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm. Hơi thở hai người giao nhau trong không khí đêm tĩnh lặng. Negav nhìn vào mắt Isaac, rồi nói từng chữ một:
– Em không thích chơi trò đuổi bắt. Em thích anh. Em muốn anh thích lại em.
Một giây trôi qua.
Rồi hai giây.
Isaac thở nhẹ một hơi, nhấc tay lên, định đẩy Negav ra.Nhưng cậu nhanh hơn. Negav chặn tay anh lại, rồi cúi xuống, hôn lên môi Isaac. Là một nụ hôn nhanh, nhưng đầy mạnh mẽ. Khi cậu rời đi, Isaac vẫn chưa kịp phản ứng. Negav nhìn anh, cười nhẹ.
– Anh không trốn thoát được đâu.
Rồi cậu xoay người, rời đi.
Isaac ngồi yên đó, chạm tay lên môi mình. Ánh mắt anh trở nên phức tạp. Anh biết, nếu cứ tiếp tục như thế này... Anh sẽ không còn trốn được nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #isaac#negav