Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Trích dẫn từ Arsène Lupin

Series: Arsène Lupin

Tác giả: Maurice Leblanc

Phần "Người đàn bà bí ẩn". NXB Văn học + Đinh Tị Books, xuất bản 2020. Nguyễn Quang Huy dịch. Chương 11: "Yser, đau khổ thà chết đi!". Tr. 166-168.

Ngữ cảnh trích dẫn: giữa cuộc Thế Chiến lần thứ nhất, Bernard (em vợ của nhân vật chính, cả anh rể em vợ đều là người Pháp) sát cánh chiến đấu cùng một người lính Bỉ và một người lính Anh. Bernard gửi lời tri ân đến người lính Anh đó.

.

"Bernard cực kỳ ngây ngất.

"Tommy!" Cậu ta nói với một chàng lính Anh nhỏ bé, người mà có lần kề vai cậu ta tiến bước dưới làn đạn mà chẳng hiểu một câu tiếng Pháp nào. "Tommy này, chẳng ai ngưỡng mộ mấy chàng lính Bỉ nhiều hơn tớ đâu nhá, nhưng họ không làm tớ chao đảo được đâu, lý do đơn giản là bởi họ chiến đấu theo cách của tụi mình; tức là, như bầy sư tử ấy. Những chàng trai khiến tớ chao đảo là mấy kẻ ăn mày người Anh như cậu ấy. Cậu khác biệt lắm có biết không? Cậu làm việc theo cách riêng của mình... và nó thật tuyệt làm sao! Không lo âu, không giận dữ. Cậu kìm nén tất cả lại. À đương nhiên, cậu hóa điên khi bị đẩy lui; đó là khi cậu thực sự khủng khiếp! Chỉ khi nào cậu bị đánh lùi lại một chút thì đó mới là lúc cậu nguy hiểm nhất. Kết quả: đập nát bọn Đức!"

Cậu ta ngừng lại rồi nói tiếp: "Nhớ lấy lời tớ này, Tommy, bọn này cảm thấy rất tự tin khi có cậu cùng sát cánh chiến đấu. Nghe đây và tớ sẽ cho cậu biết một bí mật lớn. Ngay bây giờ nước Pháp sẽ nhận được rất nhiều tràng tung hô; và nàng xứng đáng được thế. Tất cả chúng ta đều đang đứng vững trên đôi chân mình, ngẩng cao đầu và không khoa trương. Trên gương mặt chúng ta nở nụ cười và hoàn toàn bình tĩnh, với những tâm hồn đẹp và đôi mắt sáng trong. Lý do tại sao chúng ta không chùn bước, tại sao chúng ta có lòng tự tin không lay chuyển trong trái tim, đó là vì có cậu chiến đấu cùng chúng tớ. Đúng như tớ nói đấy, Tommy. Nhìn đây, cậu có biết chính xác lúc nào nước Pháp cảm thấy hơi bồn chồn trong dạ không? Trong suốt cuộc rút lui khỏi nước Bỉ ư? Không hề nhé! Khi Paris suýt bị cướp phá ư? Không hề nhé! Cậu bỏ cuộc sao? Thực ra chỉ một, hai ngày đầu thôi. Lúc đấy cậu thấy đó, chúng ta biết mình sắp chết rồi, mà không cần phải nói ra, thậm chí không cần phải thừa nhận với chính mình. Chẳng còn ai cứu được nữa. Chẳng có thời gian chuẩn bị nữa. Chúng ta sẽ chết như những người lính. Và cho dù tớ nói thế này là không nên, nhưng nước Pháp đã hành xử rất hay. Nàng đã phóng thẳng tới cái chết mà không nhíu mày nhăn mặt, với nụ cười tươi sáng nhất nở trên môi, cõi lòng hân hoan như thể đang tiến tới chiến thắng mười mươi. - Chào Hoàng đế César, những kẻ sắp chết kính chào ngài! 

- Chết ư? Tại sao không, vì phẩm giá của chúng ta đòi hỏi điều đó? Chết để cứu thế giới này? Cậu hoàn toàn đúng! Và rồi bất ngờ London gọi điện đến cho chúng ta. 

"Xin chào! Các cậu là ai thế? Nước Anh đang nói đây." 

"Thế á?" 

"Chà, tôi đang đến đây." 

"Cậu nói thật chứ?" 

"Đúng thế - bằng con thuyền cuối cùng của tôi, cùng những người đồng đội cuối cùng của tôi, với đồng shilling cuối cùng của mình." 

Thế... ôi thế là sắp có thay đổi đáng kể trên tiền tuyến rồi! Chết ư? Không nhé! Giờ không cần phải hỏi câu đó! Sống, đúng rồi, và chinh phục! Cả hai chúng ta sẽ chiến thắng định mệnh. Từ ngày hôm đó, nước Pháp không còn biết đến một khoảnh khắc khó chịu nào. Rút lui ư? Chuyện vặt. Paris bị chiếm đóng ư? Chỉ là tai nạn thôi! Điều duy nhất quan trọng: kết quả cuối cùng. Chiến đấu chống lại Anh và Pháp, chẳng còn gì cho bọn Đức làm nữa ngoài việc quỳ gối xuống. Đây, Tommy, tớ sẽ bắt đầu với tên kia, thằng cha béo ị dưới gốc cây kia. Quỳ xuống, thằng mập này!... Chào! Tommy! Cậu sẽ đi về đâu nào? Có phải họ đang gọi cậu không? Tạm biệt nhé, Tommy! Gửi tình yêu của tớ tới Anh nhé!"

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro