Chap 21,22
----------Part 21:----------
Vùng ngoại ô của một thành phố ở Canada (cụ thể là thành phố nào thì... ai múh bít tự tìm hìu nhá!) , nơi có một cô nhi viện khá lớn... có một người phụ nữ trung niên đang ngồi trên chiếc ghế đá, mỉm cười hiền hậu nhìn đám trẻ chơi đùa ngoài sân.
Cơn gió lạnh thổi qua làm bà ho lên khụ khụ làm cho cậu bé có vẻ lớn nhất trong đám vội vàng chạy đến
"Mrs Choi, bác ko sao chứ?" (khúc này nói bằng tiếng Anh nhá nhưng mà tui hem có đủ trình độ để ngồi viết bằng tiếng Anh ><)
Bà Choi xua tay "Bác ko sao. Cháu cứ ra đó chơi đi!"
Cậu bé cởi áo ngoài của mình ra và khoát lên người bà Choi "Dạo này cháu thấy sức khoẻ của bác ko được tốt lắm. Bác nên nghỉ ngơi nhiều hơn đi. Ở ngoàii này lạnh... hay cháu dìu bác vào trong nhé!"
"Thôi thôi. Ko cần đâu. Bác muốn ở ngoài này một chút."
"Nhưng... ko khéo bệnh của bác mà nặng hơn thì mai mốt Charlene về sẽ giết cháu mất."
Bà Choi thở dài "Hai cha con nó có thèm biết gì đến sống chết của bà già này đâu, cứ thi nhau bỏ đi biền biệt, chẳng thèm liên lạc về một tiếng..."
"Bác cứ yên tâm đi! Hai người đó sống dai lắm, đâu có dễ chết thế, nhất là Charlene ấy! Thôi, để cháu dìu bác vào."
Nói rồi cậu bé nhẹ nhàng đỡ bà Choi đứng dậy, vừa lúc có tiếng điện thoại reo phát ra từ bên trong. Bà Choi lên tiếng giục
"Mau vào nghe đi Jull! Bác tự đi là được rồi."
Jul gật đầu rồi chạy đi.
-----------
Sa đang rất bực mình vì điện thoại đã reo từ nãy giờ rồi mà vẫn ko có người nghe máy. Cô toan tắt quách đi cho rồi thì đầu dây bên kia có tiếng trả lời
"Hello"
Nhận ra cái giọng wen thuộc của Jul, Sa phì cười
"Khoẻ ko nhóc?"
Cũng giống như Sa, Jul biết ngay người nào đang nói chuyện với mình, cậu hét lên trong điện thoại "Charlene Choi! Bà chị biến đi đâu mấy tháng trời mà bặt vô âm tín vậy hả?"
Sa đưa cái điện thoại ra xa tai mình một chút với để tránh bị tổn thương màng nhỉ "Có cần phải hét to tới vậy ko? Chị hai nhóc chưa chết là may lắm rồi đấy!"
"Vậy hả? Chưa chết àh?! Mà Charlene đang ở đâu thế?"
"Hongkong"
"Hongkong?", giọng của Jul nghe có vẻ ngạc nhiên "Về thăm quê hương của phụ mẫu àh? Thế bà chị làm cái wái gì ở đó mà ko thèm báo về nhà một tiếng hủh?"
"Chậc", Sa chặc lưỡi, "Tại vì có một số vấn đề..."
"Là sao?"
"Nếu mà kể ra chắc tới sang năm wá. Chỉ cần biết vậy là được rồi."
"Vậy bà chị định chừng nào về hả?"
"Cái đó... Tạm thời chị hai nhóc sẽ ko về..."
"Gì hả?", Jul lại hét toáng lên một lần nữa "Bà kia! Ko về là sao? Bà biết là mẹ bà lo cho bà lắm ko hả?"
...
"Nè! Hok nói gì hết vậy?......Charlene!"
"Ưhm... Mẹ có ở đó ko?"
Jul đặt cái điện thoại xuống bàn rồi ngóng ra cửa. Rõ ràng hồi nãy bà Choi nói là sẽ đi vô sau, vậy mà giờ hông thấy bóng dáng đâu hết.
"Đợi chút!", Jul way vào trong nói với Sa "Em đi kêu bác ấy!"
"Thôi khỏi...! Biết điện thoại nước ngoài tốn tiền lắm hông? Lần sau điện lại cho. Vậy đi. Nói với mẹ là... chị xin lỗi.. Nhé! Bye!"
"Áh! Từ từ, Charlene! Số di động của chị ko liên lạc được, có số khác ko?"
"Có..."
Sa đọc cái số mới cho Jul, sau đó cả hai gác máy.
Sa wăng cái điện thoại qua một bên rồi nằm dài ra giường, vừa lúc Gill từ nhà tắm bước vào phòng.
"Mới sáng sớm mà sao trông Sa oải vậy?"
"Ừa"
Gill khẽ liếc sang nhìn Sa một cái rồi quay qua lấy quần áo cho mình và cứ thế mà thay với sự có mặt của Sa. Một ngày như mọi ngày.
"Hôm nay Sa đi làm ko? Hay ở nhà ngủ cho khoẻ?", Gill đưa hai tay cho Sa nắm lấy để kéo Sa ngồi dậy
"Thôi, cho Sa đi làm đi. Ở nhà một mình chán gần chết."
Gill cười "Vậy thì đi!"
Thế là cả hai cùng nhau rời khỏi nhà để tiếp tục cái cuộc sống vốn diễn ra như nó đã có. Gill vẫn vui, vui từ hôm qua đến giờ. Sa cũng vậy nhưng cô còn có một chút tâm sự.
"Khi nãy Sa có gọi về nhà.", Sa nói trong khi Gill đang lái xe
Có một điều gì đó làm cho Gill rất khó chịu "Rồi...sao?..."
"Sao đâu. Nói với Gill vậy thôi"
Nói rồi Sa im lặng ngó ra cửa sổ. Gill khẽ nhìn Sa "Gill phát hiện ra... mình chẳng biết tí gì về Sa cả."
Sa quay sang Gill "Vậy... Gill muốn biết cái gì về Sa?"
"Tất cả"
"Kể hết tất cả chắc tới sang năm quá.", trề môi
"Vậy Sa cứ từ từ mà kể. Gill đủ kiên nhẫn để nghe hết mà."
"Được. Hôm nào rảnh Sa sẽ kể cho nghe."
"Còn hẹn nữa?! Làm như là 'kể chuyện em nghe' ko bằng!"
"Chứ gì nữa", cười
---------
Gill thả Sa xuống Twins rồi lái xe đến bệnh viện.
Gill có cảm giác là hôm nay trời đẹp hơn mọi ngày và cô chắc chắn rằng mình sẽ vượt qua tất cả mọi chuyện, dù có khó khăn đến mấy khi cảm giác vui vẻ đang tràn ngập trong lòng thế này. Gill chào tất cả mọi người cô gặp trên đường từ ngoài bãi đỗ xe vào đến đại sảnh của bệnh viện bằng một nụ cười rạng rỡ . Họ đều cười đáp lại nhưng dường như ai cũng rất bất ngờ. Lý do àh? Đơn giản lắm! ^^! Mới hôm qua thôi, Gill vẫn còn mang cái bộ mặt lạnh như băng đi lòng vòng mà bất cứ ai gặp cũng thấy ái ngại bởi cái ko khí nặng nề xung quanh cô. Ấy vậy mà đùng một cái, hôm nay cô lại cười tươi ơi là tươi.
Gill đến phòng làm việc. Vẫn còn chưa tới giờ nên cô bị Joey và Jacky lôi đi ăn sáng. Hai người này cũng đang rất rất là tò mò vì cái thái độ của Gill. Ba người cộng thêm Selina và Silver tình cờ gặp ngoài sảnh, kéo nhau ra cantin của bệnh viện. Họ tìm một cái bàn trống nằm sâu bên trong, đẩy Gill ngồi vào ghế rồi bắt đầu cuộc thẩm tra.
"Tôi đoán là có chuyện vui gì đó. Đúng ko người đẹp?", Jacky nhanh nhảu nói trước
"Dám cá là có liên quan đến Sa.", Silver tiếp
"Ưhm", Joey gật gù "Hôm wa Sa xuất viện... rồi sau đó thì sao?"
"Ơ.", Gillian ko giấu được nụ cười và cái mặt có vẻ rất vui sướng. Cô ấp úng "Thật ra thì... cũng ko có gì..."
"Ko có gì?", cả 4 người kia đồng thanh với cái giọng khá là mỉa mai, rồi Silver tiếp "Mới hôm qua còn mặt mày buồn hiu, tự nhiên bữa nay lại tươi như bông mà biểu là hông có chuyện gì àh?! Ai tin!? Mấy người tin hông?", giả bộ chỉ chỉ vào mấy người kia.
Cả ba đều lắc đầu hùa theo.
Selina cười cười, chống cằm nhìn Gillian "Sao? Hôm qua Sa làm gì mà bữa nay bác sĩ zui zẻ zậy?"
"Có gì đâu.", Gillian vẫn lắc đầu chối
"Khai mau cô em.", Jacky chêm vô "Ko là chầu này cô em trả đấy nhé!"
Joey gật đầu đồng tình "Ờ đúng đó. Có chuyện zui mà ko thèm chia sẻ cho chị em bạn bè gì hết là phải bao đấy nhá!"
"Ép người quá đáng mà!", Gillian nhăn mặt
"Trời ơi! Làm người ta tò mò ko àh! Nói lẹ nghe coi!" vẫn là cái giọng oang oang của Joey
Gillian nhìn qua ba người còn lại. Có vẻ như ai cũng có cùng ý kiến với Joey. Cô nhún vai "Cũng ko có gì đặc biệt lắm mà."
"Lại ko có gì?", cả 4 người hình như đang mất gần hết kiên nhẫn
"Sa chỉ nói là Sa sẽ ở lại với... àh, ở lại đây."
Ko ai nói gì mà chỉ hướng ánh mắt đến chổ Gillian.
----------
Sa ngồi một góc trong quầy thu ngân, mắt nhìn chăm chăm vào cái điện thoại trên tay. Lưu ý, Sa đang cầm cái điện thoại thuộc quyền sở hữu của mình trước đây chứ ko phải là bây giờ. Hôm nay Twins có vẻ hơi vắng khách, chỉ có một vài người ngồi sâu trong góc. Tae loay hoay với mấy cái giấy tờ thì cánh cửa tiệm mở ra, thêm hai người khách nữa bước vào.
"Sa! Đón khách giúp tôi!", Tae nói lớn
Sa vội vàng bỏ cái điện thoại lên bàn rồi chạy ra, vẫn phong cách như mọi ngày, àh mà ko, hình như hơi có phần chuyên nghiệp hơn. Sa quay lại quầy, quăng cái phiếu cho Tae rồi vào chỗ ngồi, vừa lúc Ruby từ trong đi ra.
"Sa mới đổi điện thoại àh?", Ruby ngạc nhiên hỏi khi thấy cái điện thoại Sa cầm có vẻ lạ
Sa lắc đầu, "Đâu có. Cái này Sa đã dùng trước đây rồi."
"Là sao?"
"A... thật ra thì...", nhìn Ruby cười gượng "Sa cũng chả biết nói sao cho Ruby hiểu nữa."
Ruby nhíu mày nhìn Sa "Thấy Sa có vẻ lạ lạ."
Sa lại cười "Ruby là người thứ hai nói thế rồi đấy. Mà Sa lạ ở chổ nào?"
"Ko biết nữa.", Ruby lắc đầu
Vừa lúc đó thì giọng Tae lại oang oang lên từ trong quầy pha chế hối Sa bê nước uống ra cho khách. Sa lại chạy đi còn Tae thì trở ra quầy.
"Tae này, anh có thấy hôm nay Sa hơi khác ko?", Ruby mắt vẫn dõi theo Sa
"Khác cái gì?...Òh chắc là mới ốm dậy nên chưa khoẻ hẳn đó mà."
"Nhìn mặt Sa vậy mà bảo chưa khoẻ hẳn àh? Sa mà chưa khoẻ hẳn thì Gillian làm gì đưa cô ấy tới đây cho anh hành hạ."
"Ai hành hạ cô ấy hồi nào!? Đó là công việc của cô ấy chứ bộ. Mà con gái các cô sao mà phiền phức wá thể... nhìn Sa có cái gì khác đâu mà cứ bảo là khác", Tae hất mặt về phía Sa rồi tự nhiên khựng lại..., "Ê mà đúng là có khác..."
"Hả hả? Chổ nào?", Ruby sốt sắn
"Tóc. Tóc cô ấy dài hơn lúc trước."
Ruby lại nhìn kĩ Sa một lần nữa "Ừh... đúng. Vậy mà hổm rầy mình ko để ý..."
"Để ý cái gì?", Sa đi tới gần và nghe được lời của Ruby
Ruby nhún vai "Có gì đâu!" rồi kéo một cái ghế qua cho Sa
"Àh, Ruby...!", Sa gãi đầu "Cho Sa nhờ một chuyện được ko?"
"Ừhm. Gì thế?"
"Àh thì...", Sa hơi ngập ngừng, "Sinh nhật Gill ấy mà."
Tranh thủ vào lúc Gill phải ở lại bệnh viện để trực, Sa hẹn Ruby ra ngoài. Sa muốn bí mật với Gill để tạo ra một bất ngờ lớn cho Gill. Thật ra ko cần phải nghĩ nhiều hay đi lòng vòng tìm kiếm như hồi Giáng sinh nữa vì Sa đã quyết định được món quà sẽ tặng cho Gill. Nói ra thì... thứ mà Sa định tặng Gill đã được Sa quyết định từ lúc 5 tuổi rồi ^^. Nói thì nói vậy chứ vì Sa rất ít khi tặng wà cho người khác nên mới rủ Ruby đi cùng để tư vấn thêm. Ko thôi Sa đã đi một mình rồi... Sa muốn bất ngờ mà.
Rạng sáng ngày 21/1, tức là khoảng 1-2h gì đó, Ah Sa nhẹ nhàng ngồi dậy, mở đèn ngủ rồi len lén đến gần giường cùa Gill. Sa mở chiếc hộp nhỏ nhỏ, lấy ra một vật bé tí rồi từ từ nắm bàn tay trái của Gill. Sa cố gắng ko làm Gill thức giấc để đeo cái vật bé tí ấy vào ngón áp út của Gill một cách trót lọt.
Thực hiện ý định xong, Sa nhìn Gill ngủ ko hay biết gì mà mỉm cười. Sau đó Sa đi ngủ.
Sáng sớm, hầu như là ngày nào Gill cũng dậy trước Sa vì vậy nên người Gill nhìn thấy đầu tiên mỗi ngày luôn là Sa... Nhìn Sa ngủ thật dễ thương.
Gill nhẹ nhàng rời khỏi phòng để đi đánh răng rửa mặt, hình như cô vẫn chưa phát hiện ra cái vật bé tí đang đeo trên tay mình. Gill thay quần áo chuẩn bị đi làm, sau đó ra phòng khách ngồi đợi Sa. Gill biết hôm nay là sinh nhật mình nhưng Gill ko biết là Sa có nhớ hay ko. Mà dám có khi Sa còn ko biết hôm nay là ngày bao nhiêu nữa ấy chứ. Cái này gọi là 'nghĩ xấu cho người ko tốt' nà, tại vì Sa mong tới sinh nhật Gill còn hơn là sinh nhật mình nữa, thậm chí Sa còn đếm ngược từng ngày luôn nữa kìa.
"Hôm nay Sa làm gì mà diện dữ vậy?", Gill ngạc nhiên khi thấy Sa hơi sửa soạn vì quần áo Sa mới cóng và tóc cột thêm cái đuôi phía sau nhìn lạ cực.
"Tại vì hôm nay là ngày đặc biệt mừh... lâu lâu cho người ta diện một bữa cũng ko được àh?!", Sa vừa nói vừa săn tay áo lên
"Ngày gì mà đặc biệt.", Gill cười cười (giả nai íh mà!^^)
"Hông biết thiệt hả?"
"Uh. Hôm nay có cái gì đặc biệt nhỉ?", Gill cố làm bộ ko biết để dụ Sa nói ra trước. nhưng Sa nhà ta đâu có chịu thua sớm như zị, bị Gill ăn hiếp nhiều lần rồi nên giờ phải rút kinh nghiệm... toàn tập.
Sa làm bộ đăm chiêu suy nghĩ "Chà...Sa cũng ko nhớ nữa. Hôm nay là ngày gì ta?! Tự nhiên cảm thấy nó đặc biệt mà hok biết nó là ngày gì..."
Gill lườm Sa một cái, hok biết nói gì luôn. Nhìn cái mặt Gill lúc này mắc cười kinh khủng làm Sa bị 'bể dĩa', hết diễn nổi mà ôm bụng cười.
"Hahaha...! Hồi đó Gill đi lộn nghề rồi...! Đáng lẽ Gill nên làm diễn viên hài mới đúng. Gill làm Sa cười muốn nôn ruột luôn rồi nè. Haha!", Sa nói khi tràng cười của mình còn chưa dứt
"Ừa! Gill làm diễn viên hài diễn cho mình Sa xem hơ?"
"Cũng được đó.", Sa gật đầu lia lịa
"Hứ!", Gill làm mặt giận
Sa thôi cười nữa và đẳng hắng một cái, dẹp cái bản mặt cười cợt lúc nãy đi, thay vào đó là một vẻ nghiêm túc. Sa tiến lại gần Gill một chút và chìa tay phải của mình ra trước mặt Gill, ý là muốn Gill đặt tay lên tay mình ấy.
Gill hơi bất ngờ nên chưa kịp phản ứng gì hết. Sa mỉm cười một cách dịu dàng
"Cho Sa mượn bàn tay trái của Gill một lát!"
"Chi vậy?", Gill ko hiểu
"Thì Gill cứ đưa tay cho Sa đi!"
Gill hơi nghi ngờ ý đồ của Sa nhưng cũng đành miễn cưởng đưa tay cho Sa nắm. Sa nhìn bàn tay Gill, nhất là cái vật be bé đang đang nằm trên ngón áp út của Gill mà cười. Sa để bàn tay ấy nằm gọn trong 2 bàn tay của mình.
"Khi nào Sa giở ra thì Gill nhìn kĩ vào ngón tay mình nhé!"
"Hả? Gì vậy?"
"Thì cứ làm như Sa bảo đi...", nói xong Sa nhắm mắt, giả vờ như đang ếm bùa gì đó "Hô biến!". Sa gở bàn tay đang che tay Gill ra
Gill lúc đầu thoáng ko hiểu Sa đang làm cái quái gì nhưng rồi cô phát hiện ra trên ngón tay của mình có một chiếc nhẫn. Cô ko thể tin nổi vào mắt mình và thật sự là ko biết phải nói gì. Gill có nằm mơ cũng ko thể nghĩ ra được rằng Sa có thể lãng mạn đến mức này. Cứ như là Sa đang làm phép thật vậy...
"Sao hả? Xúc động wá ko nói nên lời luôn rồi àh?", Sa lên tiếng chọc
Gill ngước nhìn Sa bằng ánh mắt rưng rưng "Sa... Sa làm cách nào mà..."
"Haha", Sa cười lớn "Bí mật... thế Gill thấy sao?"
"Gill... Gill thật ko biết phải nói thế nào nữa... Tại sao lại tặng Gill thứ này?"
"Tặng cho Gill vì Sa muốn tặng cho Gill thôi...!", Sa săm soi bàn tay Gill "Còn lý do Sa tặng Gill chiếc nhẫn này là vì nó là một lời gợi ý của ba Sa lúc nhỏ."
Nhìn mặt Gill có vẻ ko hiểu, Sa giải thích tiếp "Lúc Sa mới 5 tuổi đã cùng ba đến châu Âu... hình như là Pháp hay Ý gì đó. Ở đó Sa có wen một cậu bạn lớn hơn Sa một chút, hai đứa hay chạy đi chơi với nhau. Tới khi Sa với ba sắp rời khỏi... Gill biết cậu ta làm gì ko?"
Gill lắc đầu
"Làm sao mà Gill biết được!", cười "Cậu ta lấy chiếc nhẫn cưới của mẹ ra tặng cho Sa lúc tiễn Sa với ba ở sân bay... Sau đó thì mẹ cậu ta đuổi theo mắng cho một trận te tua, làm ba con Sa cũng bị vạ lây."
"Thế... việc đó thì có liên quan gì tới việc Sa tặng nhẫn cho Gill?"
"Đương nhiên là có... Lúc đó ba Sa nói rằng, phụ nữ thường xem trọng những vật đính ước dạng như nhẫn cưới vậy... bảo Sa đừng bao giờ chơi dại mà bắt chước cậu ta, đem nhẫn của mẹ ra tuỳ tiện tặng cho nguời khác..."
"Vậy thì có liên quan gì?"
"Sa chưa nói hết mà. Ba Sa bảo nếu có tặng thì hãy tự mình dùng tiền của mình làm ra để mua tặng cho người ta... giống như ba đã làm lúc trước... Ông ấy còn dặn Sa là chỉ nên tặng một chiếc nhẫn kim cương duy nhất cho người con gái quan trọng nhất nữa..."
"Và người đó...", Gill ngập ngừng
"...Chính là Gill_Gillian Chung", Sa tiếp, kèm theo một nụ cười
Lúc này thì nước mắt Gill trào ra luôn rồi làm Sa lúng túng hết sức. Sa cứ nghĩ là Gill sẽ rất vui chứ ko ngờ Gill lại nước mắt đầm đìa thế này. Sa cảm thấy mình vô dụng nhất là mỗi khi nhìn thấy Gill khóc.
Nhưng Gill lại chồm tới ôm lấy cổ Sa
"Đồ ngốc! Sa làm Gill bất ngờ muốn chết đi được."
"Thì Sa muốn Gill bất ngờ mà.", Sa mỉm cười, vổ về Gill
Gill buông Sa ra và đưa tay lau nước mắt "Cảm ơn Sa."
Sa lại cười và Gill cũng cười. Sa rất thích cái gương mặt tươi cười của Gill như thế, nhìn đáng yêu vô cùng. Sa giúp Gill gạt đi những giọt nước mắt còn lại trên má và Gill chỉ đứng im nhìn Sa. Lúc này đây, Gill có một cảm xúc rất lạ...
Nhưng mà...
[Wo ai ni ai zhu ni jiu xiang lao shu ai da mi...]
Tiếng chuông điện thoại vang lên từ trong phòng ngủ. Gill giật mình sờ túi quần của mình. Hình như cô bỏ quên cái điện thoại trong phòng rồi.
"Chắc điện thoại của Gill, Sa đi lấy cho!", rồi Sa chạy ngay vào trong, ngó láu liên coi Gill để cái điện thoại ở đâu và Sa nhìn thấy một cái đang nằm trên bàn.
Sa cầm nó lên. Màn hình là tấm ảnh của Gill. Vậy là điện thoại của Sa chứ ko phải Gill. /Quái! Ai mà gọi cho mình vào sáng sớm thế này?!/. Sa thoáng nghĩ một chút rồi nghe máy. Đầu dây bên kia là giọng của Jul nghe có vẻ hốt hoảng
"Charlene phải ko?", và ko đợi Sa trả lời cậu nói thêm "Bác gái nhập viện rồi, vẫn chưa có kết quả kiểm tra chính xác... Mau về đi!"
Dường như đó là một tin xét đánh đối với Sa...
Niềm vui này sắp kết thúc rồi! T_T
End part.
----------Part 22:----------
"Sa... điện thoại...?", Gill ló đầu vào trong phòng vì nãy giờ mà Sa vẫn chưa ra nhưng cô khựng lại khi thấy Sa đang nghe máy và đứng bên ngoài chờ
Sa đi ra.
"Điện thoại của Sa hả?"
Sa giật mình quay sang nhìn Gill "Ừh."
"Vậy mà cứ tường là điện thoại của Gill... Ai mượn Sa cứ thích sài chung nhạc chuông với Gill làm chi?!"
"Ừh."
Sa thơ thẩn đi phía trước, đầu óc cô cứ miên man. Đột nhiên Sa cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay Gill, Sa quay lại và bắt gặp nụ cười của Gill
"Gì vậy?"
"Sa làm sao thế? Có chuyện gì àh?", Gill nhìn Sa lo lắng
"Ko. Có gì đâu", Sa lắc đầu chối nhưng Sa biết là Gill sẽ ko tin "Hôm nay Gill làm việc tới mấy giờ?"
"Như bình thường... Ý mà Sa đừng có đánh trống lảng chứ?!"
Sa giả lơ "Vậy xong việc có định mời mọi người đi đâu ko?"
"Gill ko biết."
"Chiều Sa đón Gill."
"Hả?", Gill coi bộ ngạc nhiên lắm
"Bộ ko được àh?"
"Ko! Ko phải là ko được... Chì là... Sa đến đón Gill bằng cái gì?"
"Tới đó Gill sẽ biết."
----------
Jul tắt máy, thả cái điện thoại vào túi áo rồi quay sang nhìn 3 người phụ nữ đang đứng trước mặt, trong đó có cả bà Choi. Cậu thở dài...
"Như thế thì Charlene sẽ chịu về sao?", một người lên tiếng hỏi
"Chị ấy thích lêu lòng vậy chứ ko phải là đứa bất hiếu đâu...", Jul trả lời
"Chúng ta làm vậy liệu có đúng ko?", Một người khác lại nói
Cả 3 người còn lại đều cúi mặt xuống rồi bà Choi nói "Hãy để chuyện sau này trả lời điều đó"
<<... Hai ngày trước
Bà Choi cùng với hai người chị em đang ngồi bàn bạc với một người đàn ông và một chàng trai trẻ... Ko khí có vẻ căng thẳng
"Nếu bà đồng ý điều kiện mà chúng tôi đưa ra thì đương nhiên là số nợ của cô nhi viện này sẽ được chúng tôi xí xoá hết.", người đàn ông mỉm cười một cách đắc thằng
Bà Choi vẫn đang rất cân nhắc bởi điều kiện mà ông ta đưa ra thật chẳng dễ mà chấp nhận... Nhưng để cứu cô nhi viện cũng ko còn cách nào khác hơn ...
"Cái gì? Bác đùa àh?", giọng của Jul oang oang vang lên ngay khi bà Choi vừa kể cho cậu nghe về cuộc nói chuyện.
Bà Choi lắc đầu buồn bã
"Ko thể nào...", Jul vẫn chưa tin nổi vào sự thật "Đó là chuyện cả đời đấy... Ko thể nào bắt Charlene hy sinh cuộc đời chị ấy vì chúng ta được đâu..."
"Nhưng sự thật là ko còn cách nào khác nữa cả..."
"Vẫn còn nhiều người có lòng hảo tâm lắm mà...!"
"Số nợ của chúng ta quá lớn, Jul àh!"
Jul cúi gầm mặt và im lặng
"Nếu nói thật... Charlene chưa chắc sẽ chịu về ngay đâu...", cậu nói sau một hồi suy nghĩ
"Vì vậy bác ko bảo cháu phải nói thật... hãy nói với nó là bệnh của bác đã trở nặng..."
...>>
----------
Buổi chiều, sau khi đã xong ca của mình, Sa cũng chuẩn bị đi đón Gill bằng cách quá giang Ruby... Tae ra tiễn... mà ko, nói đúng hơn là ra đuổi 2 người đi và treo bảng 'close' bên ngoài tiệm.
Nãy giờ Sa để ý, Ruby cứ nhìn mình mà cười cười
"Làm gì mà nhìn Sa hoài vậy?"
Ruby lắc đầu chối "Có nhìn gì đâu. Tự nhiên thấy hôm nay Sa diện hơn bình thường..."
"Sao mà nói cứ ih như Gill thế nhỉ?"
"Ủa...! Gillian cũng nói vậy àh?"
"Ừh"
"Chà chà... Ko ngờ mình có chung ý tường với cô ấy... Àh... Vụ nhẫn kim cương sao rồi?", Ruby hòi, cố ý nhấn mạnh ba chữ đó
"Sao đâu?", Sa nói mà ko nhìn vào Ruby
Ruby cười lớn "Haha! Để tới phút cuối mới tặng hay là đã tặng rồi...?"
"Tặng rồi"
"Wawa", Ruby reo lên có vẻ thích thú "Rồi sao nữa... cô ấy thế nào?"
Sa quay qua lườm Ruby một cái "Chuyện của người ta... Hỏi làm cái gì?"
"Áh... Chơi mà giấu nha..."
"Ừa. Thích vậy đó"
"Ko nói thì thôi."
"Ừh thì ko nói....! Mà chúng ta đứng đây chi vậy?", Sa chợt phát hiện ra nãy giờ cả hai vẫn đang đứng bên hông Twins
"Đợi"
"Ai?"
"Alec."
"Ủa? Vậy là mấy hôm nay Ruby toàn được Alec đón thôi ấy hả?"
"Ừhm...Giờ mới biết àh?"
"Sao ko nói sớm trời?! Làm người ta thành kẻ vô duyên mất rồi."
"Sa mà cũng biết sợ nữa?", Ruby làm bộ ngạc nhiên
"Này... nói vậy là ý gì hả?"
Ruby cười... vừa lúc chiếc xe của Alec đậu lại trước mặt hai người. Anh bước xuống và mỉm cười khi nhìn thấy Sa.
"Ồh! Ah Sa! Em đổi style hồi nào vậy?"
"Đổi cái gì đâu...? Vẫn vậy mà!", Sa ngơ ngác nhìn Alec
"Àh! Vì hôm nay là một ngày đặc biệt nên Sa thay đổi một tí ấy mà!", Ruby phụ hoạ
"Ra vậy.", Alec ra vẻ hiểu
"Chắc anh chưa đến nỗi quên mất hôm nay là ngày gì chứ?", Sa cười
"Đương nhiên. Quen biết nhau cả 7-8 năm trời rồi, sao có thể ko nhớ được?!"
"Chà... thiệt là làm người ta ghen tị quá đi...", Ruby xen vào
Cả hai phì cười
"Ko biết hai người có phiền nếu tôi đi quá giang ko nhỉ?", Sa đề nghị
"Vậy ko biết tối nay mình có được dự tiệc sinh nhật của ai đó ko ta?", Alec đáp
"Cái đó phải hỏi Gillian chứ sao lại hỏi tôi?"
Ruby và Alec nhìn nhau đầy ngụ ý. Sau đó cả ba lên xe đến chỗ Gillian.
Sa ngồi ở băng ghế phía sau, nhìn hai người vui vẻ trò chuyện... tự nhiên cô lại thấy buồn. Nhớ lại chuyện trước đây, lúc Gillian mới chia tay Alec... Tình cảm suốt mấy năm trời, nói chia ta là chia tay... vậy mà sao mối quan hệ chỉ có mấy tháng này lại khó dứt ra đến thế? Chỉ có mấy tháng ưh?... Sai rồi... mấy tháng ấy là cả cuộc đời đấy Sa àh. Và Sa nhận ra mình đã sống một cuộc đời hoàn toàn khác với cuộc đời trước đây của mình. Nghĩ thử xem nếu ko có Gillian thì giờ này Sa ra sao? Chắc gì Sa còn cơ hội để về nhà gặp mẹ chứ... vì có thể Sa đã đi trước mẹ cô rồi... Hoặc là nếu lúc ấy Gillian ko đón Sa về nhà mình thì sao? Có lẽ Sa đã thành đứa lang thang, vô gia cư rồi chứ đâu có được vui vẻ như bây giờ... nhưng ít ra điều đó sẽ ko khiến tâm trí cô rối tung lên như vậy.
-----------
Alec cho đậu xe rồi cả 3 cùng nhau vào trong... vừa đúng lúc Gillian và mọi người đi ra.
"Ủa? Tường Sa tới đón Gillian một mình chứ!", Jacky nhanh nhảu nói trước "Ai dè lại dẫn theo hai con 'kì đà'?"
"Hừm." Ruby lườm anh ta một cái "Sa đi nhờ xe... tụi tôi còn chưa kêu là 'kì đà' thì thôi chứ, mắc gì anh bảo tụi tôi là 'kì đà' hủh?"
"Vậy chứ 4 con 'kì đà' mấy người ra đây làm chi?", Alec chêm vào (ở đây ám chỉ 4 người: Jacky, Joey, Silver & Selina)
"Thì cũng cùng ý tường với hai người thôi.", Joey đáp
"Vậy là tổng cộng có 6 con 'kì đà'", Sa chen vào giữa, "Gill thấy mình nên giải quyết mấy con 'kì đà' này làm sao đây?",
Gill nhận ra Sa đã tới gần mình lúc nào ko hay và cô đang hết sức mắc cười với câu nói của Sa
"Động vật quý hiếm cần được bảo vệ đấy nhé.", Jacky nói hộ trong khi Gill còn bận cười
"Có tới 6 con mà quý hiếm cái nổi gì?!", Sa vặn lại
"Sai rồi... 7 con mới đúng!", Ruby sửa "Con thứ 7 đó (Cái này là ám chỉ Tae áh ^^) mắc ở nhà để...", bị Sa bịt miệng trước khi nói hết
Sa doạ "Nếu còn muốn sống thì im lặng tới hết ngày nhá!"
"Àh... mà sao ko thấy Tae đi cùng nhỉ?", Selina lúc này mới lên tiếng
"Bận làm nhiệm vụ quan trọng.", Ruby trả lời nhanh rồi vòng ra sau lưng Alec để tránh ánh mắt đầy sát khí của Sa
Gill nắm lấy tay áo Sa "Mọi người đề nghị đi ăn cái gì đó rồi sẽ đi karaoke"
"Karaoke? Sao còn có cái zụ này nữa? Ai đề sướng vậy?", Sa quắc mắt nhìn sang 4 người kia (ko phải Alec và Ruby nhá.)
"Chị hai ngươi đó!", Joey kênh lại "Sao hả? Kể từ ngày hồi phục rồi thì ko còn xem bà chị này ra gì nữa phải ko?"
"Ấy... em đâu dám", Sa cười trừ
"Ah Sa thì ko dám chứ Charlene thì dám lắm áh.", Jacky giả vờ nói nhỏ nhưng lại cố ý để cho Sa nghe thấy
"Ah Sa hay Charlene gì thì cũng là em cả mà..."
"Nhưng Ah Sa ngây thơ hơn Charlene nhiều...", Selina nhún vai
"...Và Ah sa ko có cột tóc..."
Silver im hơi lặng tiếng nãy giờ, tự nhiên phán một câu xanh rờn làm ai nấy đều ngớ người rồi ôm bụng cười sặc sụa
"Òh hen! Nãy giờ ko để ý... thấy lạ lạ mà hông biết là lạ cái gì.", Jacky vỡ lẻ ra
"Nhìn dễ thương lắm mà...", Selina cười
"Há há...", Joey cười lớn, "Tự nhiên hôm nay cột tóc lên chi vậy? Sợ bị 'ai đó' nắm đầu àh?"
"'Ai đó' là ai?", Gill lườm Joey "Cột tóc lên còn dễ nắm hơn ấy chứ."
"Làm gì có chuyện đó", Sa chối "Tại tóc tai tùm lum nên cột lên cho gọn thôi." (Ai hok tưởng tượng ra được Sa cột tóc kiểu gì thì mở cái MV 'Tiễn heo đón chuột' ra coi nhá! ^^)
"Thế mấy người định đứng trước cửa bệnh viện tào lao đến bao giờ đây?", Alec nhắc khéo
"Ừh ừh... Vậy đi thôi...!", Joey giục
"Đi hai chiếc thôi cho gọn ha?", Silver đề nghị
Jacky nhanh miệng nói thêm "Rồi. Vậy Sa đi với cặp Alec còn Gillian đi với chúng ta."
"Vô duyên!", Joey khẽ vào vai anh ta một cái "Bộ anh muốn thành 'tội nhân thiên cổ' hay sao mà tính chia rẽ hai người đó hả?", rồi quay qua Gill "Em đi với Sa ở bên đó nhé."
Gillian khẽ gật đầu, cảm thấy vui vui trong lòng vì câu nói của Joey. Cô khoát tay Sa đi ra trước còn mọi người vẫn cười giỡn ồn ào ở phía sau
Biết gì chưa? Ai muốn chia cắt Gill và Sa thì người đó sẽ trở thành 'tội nhân thiên cổ' đấy nhé!^^
Cả bọn kéo nhau vào một nhà hàng ăn uống nó nê, xong chuẩn bị đi tăng hai. Theo như kế hoạch là mọi người sẽ đi hát karaoke nhưng Sa nhất quyết ko chịu gây ra một sự tò mò. Cuối cùng sau một hồi ngồi đám phán với Joey, Sa cũng lấy được cái quyền quyết định địa điểm đến... Và nơi đó ko đâu xa lạ, chính là Twins.
Nhưng quán đã đóng cửa và tắt đèn tối thui...
"Gì kì vậy?", Jacky thắc mắc
Ruby thì thầm to nhỏ gì đó vào tai Alec rồi hai người cười khúc khích. Cô lại gần thúc tay Sa một cái và nhìn Sa với ánh mắt đầy ngụ ý.
Sa cười "Mình vào trong đi Gill!", rồi nắm tay Gill bước lên trước
Ruby ở sau ra hiệu cho mấy người kia lùi lại. Có vẻ như họ hiểu được ý đồ của Sa trong vụ này. Chỉ có Gill là ngây thơ, hok biết gì hết mà cứ ngoan ngoãn nghe theo lời Sa.
Sa đẩy cửa. Chiếc chuông gió vang lên khe khẽ... rôì Sa dắt tay Gill bước vào...
Đèn bật sáng.
Gill chưa kịp ngạc nhiên thì đã bị bao vây tứ phía bởi những bông tuyết xà phòng. Cô huơ tay loạng xạ cả lên trong khi mấy người xung quanh cứ toéc miệng cười. Đến tận khi nhận thấy người Gill đã bị phủ gần như là một màu trắng thì mọi người mới dừng lại. Sa cũng cùng chung số phận zí Gill nhưng đỡ hơn, cô quay qua luồng tay vào tóc Gill để giúp Gilll lau sạch mớ bông tuyết.
Gill nhìn Sa tỏ vẻ biết ơn nhưng lại liếc mấy người kia tại vì cô đâu có biết tác giả của màn này chính là Ah Sa đâu. Nói chính xác hơn là Sa chỉ đạo nghệ thuật còn mấy người kia chỉ việc làm theo.
Và màn kế tiếp...
[Happy birthday to you. Happy birthday to you]...
Tất cả cùng đồng thanh bài hát mừng sinh nhật. Sau đó Tae xuất hiện với ổ bánh kem trong tay rồi đặt nó lên một cái bàn ở giữa căn phòng. Sa kéo ghế, đẩy Gill ngồi xuống trước mặt bàn rồi cùng Ruby và Selina thắp nến. Jacky nhận nhiệm vụ tắt đèn.
"Xin mời Chung tiểu thư cầu nguyện và thổi nến!", Sa đứng vịn vào thành ghế của Gill
Gill chắp hai tay ra trước, nhắm mắt lại rồi khẽ cười. Sau đó cô thổi nến và đèn được bật sáng ngay lập tức
"Xong òi! Cắt bánh, cắt bánh đê!", Tae nhanh miệng la lên trước
"Khoan. Bộ mấy người tính ăn sinh nhật chùa hả?!", Selina cản lại "Tặng quà đi chớ."
"Íh da! Mình wên mất zụ này!", Silver giả đò giật mình nhưng rồi lại cười cười. Anh lấy trong túi quần mình ra một cái bọc nho nhỏ, bên trong chứa cái kẹp tóc lấp lánh và đưa cho Gill "Hy vọng em ko chê món quà này."
"Cảm ơn anh", Gill mỉm cười nhận lấy
Joey chồm qua vai Sa để nghía thử món quà... "Mấy cái thứ lấp lánh đó là thật hay giả vậy, Silver?"
"Tôi là bác sĩ nghèo mà, làm gì có tiền chơi đồ thật. Nó chỉ là đá thôi."
"Gill chỉ thích hột xoàn kim cương chứ ko thích đồ đá đâu àh nha.", Sa chọc
Cả bọn phá lên cười.
Sau đó mọi người lần lượt thực hiện nhiệm vụ của mình. Ruby với Alec tặng Gill cái áo khoác màu xanh da trời
"Alec nói chưa bao giờ tặng áo cho Gill nên năm nay tặng.", Ruby thay mặt giải thích
Gill cầm chiếc áo ngắm nghía. Cô vốn đánh giá rất cao mắt thẩm mỹ của Alec và có vẻ như Alec và Ruby khá hợp nhau về khoảng này.
"Cảm ơn hai người"
Tới phiên Joey đưa cho Gill một cái hộp. Gill mở ra xem, bên trong nó là một cái... àh ko, một cặp mặt dây chuyền, một cái hình mặt trăng và cái kia hình mặt trời.
"Thấy em đeo sợi dây ko nên mua tặng", Joey cười
"Sao mua tới hai cái vậy?", Sa thắc mắc
"Vì nó là một cặp mà.", Joey giải thích
"Một cái cho Gillian, một cái cho Sa. Ý Joey là vậy đó.", Jacky chêm vào và nhận ngay một ánh nhìn nảy lửa từ phía Joey
Cả Gill và Sa đều ngạc nhiên. Hai người đưa mắt nhìn nhau rồi nhìn Joey.
Sa cười "Vậy em lấy cái mặt trăng", và nhanh nhẩu đưa tay lấy nó ra khỏi hộp
Nhưng Gill chụp lại "Ko. Mặt trăng là của Gill. Sa là mặt trời mới đúng."
"Tại sao?", Sa ko hiểu
"Đúng rồi, Sa phải là mặt trời.", Selina lên tiếng "Vì Sa đâu có dịu dàng như Gillian"
Mọi người gật đầu đồng tình. Sa thả cái mặt dây chuyền vào tay Gill, Gill bỏ nó lại vào hộp rồi nói "Mặt trời chính là ánh sáng của mặt trăng..."
"Và Sa là ánh sáng của Gill", Selina mỉm cười nói hộ Gill.
Sa ngạc nhiên nhìn Gill, Gill cũng ko biết nói gì hơn vì Selina đã nói quá đầy đủ và chính xác những gì cô muốn nói rồi. Gill quay mặt đi chổ khác, cố giấu ko cho Sa thấy cái vẻ mặt đang ngượng chết đi được của mình. Còn Sa thì ráng kiềm chế niềm hạnh phúc trong lòng, muốn cười mà ko dám.
"Chà! Sinh nhật Gillian mà Sa cũng được ăn ké nữa... Sướng nhé!", Tae trêu
Sa liếc anh chàng một cái. Anh né ánh mắt Sa và quay sang Gill, "Gillian àh, ổ bánh này là quà của tôi đó. Đồ ăn được có ý nghĩa hơn nhiều phải ko?"
"Tôi cũng biết là Tae khéo tay mà. Cảm ơn nhiều!", Gill cười
"Làm như quan trọng lắm vậy?!", Sa lầm bầm
"Nè nè, nhờ có tôi mà mấy người được ăn đấy nhé, là món quà dành cho Gillian mà mọi người đều được hưởng ấy chứ." Vừa nói anh chàng vừa đưa cho Gill con dao và mấy cái đĩa.
Gill cắt bánh dưới sự trợ giúp của Jacky và Joey trong khi Selina và Alec cặm cụi với cái máy ảnh. Sau khi được Alec hướng dẫn sử dụng, Selina tình nguyện làm nhiếp ảnh cho buổi tiệc. Cứ thế mà máy ảnh nhá lên lia lịa, chụp mọi khoảnh khắc từ mắc cười đến đẹp lung linh. Ví dụ như cảnh Jacky đang ngốn một đống bánh trong miệng, cảnh Tae vì ham ăn mà xém sặc... rồi tới cảnh Sa đút cho Gill hay Gill đang lau miệng cho Sa. Cuối cùng, Selina đề nghị tất cả cùng chụp chung một tấm ảnh.
"Selina, cô vào đi, tôi chụp cho.", Tae tới chổ Selina lấy cái máy ảnh
Tae bấm hai ba lần để đề phòng ảnh bị hư. Xong, mọi người lại tản ra. Tae đứng ngắm nghía cái máy một chút thì Selina tới giật lại.
"Khoan. Đợi chút.", Tae cản lại "Sa zí Gillian cho chụp vài tấm quảng cáo cho Twins đi."
Sa zí Gill đang bận ăn thì ngước lên nhìn Tae, sẵn tay, Selina chụp lại luôn rồi đưa cho Tae xem. Anh bật cưới thánh tiếng vì 2 cái mặt cực kì ngố trong ảnh. Selina cũng ko nhịn được cười. Mấy ngưới xung quanh thấy tò mò nên bu lại giành giật nhau xem rồi cũng cười theo. Sa Gill chỉ biết nhìn nhau.
"Sa! Ôm Gillian cái cho chụp một tấm coi.", Joey la lớn
Trước 7 cặp mắt đang háo hức chờ đợi, Sa chỉ khẽ nhìn sang Gill. Gill khoác tay Sa và đầu hơi ngã lên vai Sa.
"Đẹp đẹp.", Joey tấm tắc khen và ai cũng phải đồng ý với điều đó.
Sau đó là những màn tranh luận rôm rả với những vấn đề trong ngoài hành tinh, trên trời dưới đất. Đến tận khi ổ bánh kem đã được giải quyết sạch sẽ và mấy ly nước uống cũng chỉ còn lại đá thì tất cả mới tính tới chuyện rời khỏi.
"Giờ mạnh ai về nhà nấy hay sao?", Ruby lên tiếng hỏi
"Đi tăng ba đi.", Joey đề nghị
Sa hơi nhăn mặt "Còn đi nữa hả?"
"Lâu lâu mới có một buổi, lỡ đi rồi thì đi cho đã luh", Jacky cười
Gillian tỏ ra đồng ý, "Vậy mọi người định đi đâu?"
Joey nhìn Sa, "Sa quyết định đi."
"Ấy! Sao lại bán cái cho em?!"
"Hồi nãy ai dành? Giờ còn nói nữa!?", Gillian lầm bầm
Ai chứ Gill mà nói thì Sa hết cãi. Sa đăm chiêu suy nghĩ một lúc... "Ra biển nhé!"
Tất cả đều đồng ý với đề nghị của Sa. 9h hơn, cả bọn đã có mặt ở biển.
"Công nhận!", Alec lên tiếng sau khi đã quan sát xung quanh "H này ra đây đúng là tha hồ 'coi phim' miễn phí nhỉ?!"
"Ừh.", Jacky gật đầu "Người ta đi ra đây có đôi có cặp để tâm sự còn chúng ta kéo nguyên một băng..."
Silver đứng sát bên nghe thấy nên bồi vô thêm "Cái này gọi là gây sự chú ý."
"Vậy mọi người tách ra đi. Ngồi một mớ làm gì?", Joey đề nghị "Ai có đôi có cặp thì đi với nhau, mún tâm sự gì đó thì cứ tự nhiên. Bao h mún về thì phone một cái."
"Ấy! Chơi kì vậy?", Tae, Selina và Silver cùng phản đối. Selina tiếp "Mấy người có cặp còn tụi tôi thì sao?"
"Tự xử ih!", Joey phán rồi kéo tay Jacky đi trước
Selina, Tae, Silver lại đứng nhìn nhau. Nghĩ một hồi, cuối cùng Tae cũng lôi hai người kia ra ngoài mua nước uống.
Alec đứng cạnh Gill "Hôm nay có vẻ như em rất vui phải ko?"
"Ưhm.", Gill cười "Có mọi người đi cùng vui thật đấy."
"Vậy àh?!... Anh thấy... chỉ cần có Sa là đủ rồi.", Alec nhún vai rồi bước tới chỗ Ruby đang đứng tám với Sa mà kéo cô nàng đi.
Cuối cùng chỉ còn lại Sa Gill với nhau. Sa tới đứng cạnh Gill trong khi Gill vẫn dõi mắt theo Alec...
"Chúng ta ra kia ngồi nhé! Sa muốn ngắm biển một tí.", Sa nắm lấy tay Gill
"Ừh"
...
Và cả hai ngồi cạnh nhau trên bãi cát, im lặng nhìn sóng vỗ. Có vẻ như rất lãng mạn...
Sóng vỗ... Hết đợt này lại đến đợt khác, cứ thế chồng chéo lên nhau. Những tiếng rì rào ko bao giờ dứt. Hàng ngàn thế kỷ rồi, biển vẫn chẳng có gì thay đổi, vẫn cứ lặng lẽ âm thầm như thế. Chỉ có những âm thanh của sóng xô bờ... Có lẽ nào đó là lời tâm sự ko?...
"Sao biển buồn thế nhỉ?", Sa lên tiếng sau một hồi im lặng
Đáp lại Sa là một sự im lặng... Gill vẫn đang hướng ánh mắt về một nơi xa xăm vô định và đang suy nghĩ về một chuyện nào đó...
Sa cười nhẹ. Sao biển lại khiến cho tâm trạng con người ta trở nên lắng đọng lại nhỉ?! Sa ko muốn suy nghĩ gì nhiều nhưng nếu cứ ngồi im lặng thế này thì Sa sẽ nghĩ lung tung lên mất... Vậy mà Gill lại có vẻ như thích sự yên lặng này, Sa chẳng biết phải làm sao nữa...
Nhìn biển làm cặp mắt Sa cứ díu lại... Ừh, thà ngủ đi còn hơn ngồi đó mà nghĩ tới cái cảnh của ngày mai... Tại sao ngày mai mặt trời lại mọc nhỉ?! Ổng cứ lặn đi vài ngày có phải tốt hơn ko?... Có vậy Sa mới có thể ngồi cạnh Gill suốt như thế này...
Sa tựa đầu vào vai Gill.
Gill khẽ giật mình, "Sa àh!"
"Sa buồn ngủ"
"Ưhm... Vậy chúng ta gọi mọi người về nhé!", Gilll nói và toan đứng dậy nhưng Sa lại nắm tay Gill kéo xuống.
Cô lại ngã vào vai Gill lần nữa..., "Cho Sa dựa chút mà!"
"Nhưng... Sa ko được ngủ đấy!"
"Ừh"
...
"Gill! Sinh nhật vui ko?"
"Ừh!", cười "Cảm ơn Sa."
"Đâu phải chỉ có mình Sa... Còn mọi người nữa mà!"
"Nhưng Gill muốn cảm ơn Sa trước tiên... Bởi vì...", Gill ngập ngừng
"Vì sao?", Sa ngồi thẳng dậy để nhìn Gill
Gill quay mặt đi
"Này! Vì sao hả?", Sa tò mò
"Ko nói đâu."
"Gill ăn gian wá!", Sa kéo Gill quay về phía mình "Đã nói thì phải nói hết chứ! Chơi mà bỏ dở giữa chừng àh?!"
Gill lắc đầu lia lịa "Ko thích thì ko nói!"
"Giờ ko nói phải ko?", Sa kênh
"Ừh", Gill hất mặt lên
"Ko nói thì Sa cho biết tay."
Vừa nói hết câu là Sa nhào vô cù léc Gill ngay lập tức làm Gill ko kịp trở tay. Cô cười muốn đau cả bụng nhưng Sa nhất quyết ko buông tha. Chịu hết nổi, Gill cố gắng sài toàn bộ sức lực của mình để vùng chạy. Sa cũng đâu có vừa, cô đứng dậy đuổi theo Gill liền. Và hổng biết là bằng cách nào mà Sa có thể dễ dàng bắt gọn được Gill. Sa ôm chặt cả người Gill từ phía sau trong khi Gill ráng hất Sa ra cho bằng được.
"Bỏ Gill ra! Gill ko giỡn với Sa nữa!", Gill hét
Sa nới lỏng vòng tay của mình ra để Gill có thể rút hai tay lên. Nhưng Gill chưa kịp quay lại thì Sa đã ôm eo Gill lần nữa rồi.
"Nè!", Gill cảm thấy hơi lúng túng
"Sa ôm tí"
Gill ngần ngại đặt tay mình lên tay Sa, "Ưhm..."
...
"Lúc trước Gill có hay ra biển ko?", Sa tựa lên vai Gill, áp sát mặt mình vào tóc Gill
"Ko thường lắm... Thình thoảng Alec mới đưa Gill đi"
"Chỗ của Sa ko có biển nhưng lúc trước bố cũng hay dắt Sa đến mấy nơi có biển lắm. Bố Sa thích biển..."
"Còn Sa?"
"Ko biết nữa."
"Ừhm"
"Bố mẹ Sa li thân...vì ông bố của Sa chẳng bao giờ chịu ở yên một chổ quá ba tháng. Hồi nhỏ Sa lúc nào cũng đeo theo ông ấy, đi khắp nơi, riết rồi wen luh. Nhưng mà kể từ năm 16 tuổi thì Sa ko theo ông nữa, ở Canada với mẹ thôi."
"Hình như con gái lớn rồi thì khó gần bố hơn trước...", Gill nhận xét
Sa cười "Chắc vậy."
"Mà Sa hay đi như thế thì chuyện học hành thế nào?"
"Tới chỗ nào thì ở đó học."
"Hả? Vậy ko có thi cử gì hết àh?", Gill ngạc nhiên nhìn sang bên Sa
"Ừh! Học cho biết thôi!"
"Ko tin được. Thời buổi này mà còn có những người như Sa"
"Sao lại ko? Học đâu phải là tất cả. Nhiều người tốt nghiệp đại học xong mà vẫn thất nghiệp đấy thôi."
"Nhưng... Vậy thì Sa kiếm tiền bằng cách nào?"
"Bất cứ cách nào có thể, miễn ko buôn lậu hay trộm cắp gì là được"
"Sa hay thật."
"Người thông mình mà!"
Gill gở hai tay Sa ra khỏi người mình để ngồi xuống. Đứng nãy h mỏi chân rồi. (^^). Sa cũng làm theo, ngồi bên cạnh Gill.
Gill nhìn về phía khơi xa. Tối. Chẵng có gì ngoài những đốm sáng. Bao nhiêu năm rồi biển vẫn thế... ko hề thay đổi. Hay thật! Liệu lòng người có thể như đại dương bao la này ko? Mãi mãi vẫn như vậy... Trên đời này vốn chẳng có thứ gì là "mãi mãi"...
"Sa biết bờ biển bên kia là nơi nào ko?", Gill nhìn Sa bằng một ánh mắt dịu dàng
Sa ko trả lời.
"Đó là nơi gia đình Sa đang sống... Nơi mà Gill chẳng bao giờ thấy được...", Gill khẽ cười.
Nụ cười ấy của Gill làm lòng Sa nhói lên. Sa nắm lấy bàn tay của Gill. Nó đang lạnh và Sa muốn mang đến cho nó một chút hơi ấm.
"Gia đình Sa... phải gọi là một đại gia đình mới đúng. Vì Sa có đến ba bà mẹ và cả một đàn em... bằng cả một đội bóng chày ấy chứ."
"Ba bà mẹ và 9 đứa em?", Gill tròn xoe mắt ngạc nhiên
Sa cười "Thêm Sa nữa là tròn số."
Gill ra vẻ ko hiểu lắm. Thấy thế Sa mới giải thích:
"Thật ra nhà Sa là một cô nhi viện do mẹ Sa và 2 người cô lập ra. Sa sống ở đó cũng gần 10 năm rồi nên Sa xem 2 cô như mẹ còn những đứa trẻ đó đâu khác nào em Sa. Đừng tưởng Sa là trẻ mồ côi àh, bố mẹ Sa còn sống đủ cả đấy."
"Đông anh em như thế, chắc vui lắm nhỉ?"
"Ừh, vui, vui dễ sợ luh. Mỗi lần tụi nó mà giở trò thì Sa là người lãnh trước tiên."
"Tại sao?"
"Thì cái tội lớn đầu mà hông chịu dạy bảo bọn chúng cẩn thận để chúng quậy phá í mà. Em út nhiều khổ lắm, có gì cũng phải nhường tụi nó hết trơn áh. Mình thiệt thòi ghê luh."
"Gill thì chẳng có ai để mà nhường nữa"
"Có Sa nè.", Sa nghiên người tựa vào vai Gill
Gill né sang một bên "Sao Sa khôn thế?"
"Hey! Ko khôn sao là Sa được." Sa cố kéo Gill lại để dựa vào Gill
"Ko được!", Gill đưa lưng về phía Sa
Mặc kệ là lưng hay vai, Sa ôm Gill luh, và còn dụi dụi lên người Gill nữa. Gill nhăn mặt, la lên oai oái
"Gill đã bảo là ko giỡn với Sa mà!"
Thế là Sa thôi dụi đầu vào người Gill và buông Gill ra. Gill quay lại nhìn Sa, trề môi ra hết sức là dễ thương
"Đáng lẽ người làm nũng phải là Gill mới đúng."
"Sao là Gill thì đúng mà là Sa thì sai?"
"Ko biết"
Sa hất mặt lên "Hứ! Vai của Charlene đâu phải ai muốn dựa là dựa!"
"Chẳng lẽ cả Gill cũng ko được àh?"
Sa liếc mắt sang chỗ khác rồi nói lí nhí "Gill thì được."
Gill nở một nụ cười rồi bày đặt phủi phủi trên cái vai của Sa. "Này, này!", Sa né người. Rồi Gill ngã đầu lên đó khiến Sa ngồi im.
"Người gì mà xương ko?! Dựa chẳng êm tí nào!", Gill trêu
Sa đẩy Gill ra "Chê thì đừng có dựa nữa"
Nhưng Gill kéo ngay tay Sa lại và tiếp tục dựa lên "Gill thích mà!"
Sa cười cưới. Gill cũng cười cười. Cứ thế hai người quay mặt ra ngắm biển đêm. Gió thổi mang theo hơi nước, lành lạnh nhưng chổ Sa và Gill ngồi lại chẳng lạnh chút nào.
Hôm nay biển đẹp ghê. Hay biển đẹp là do tâm trạng người ngắm nó nhỉ?!
Một thời khắc yên tĩnh ngồi bên cạnh Gill thế này, Sa thấy rất quý. Nhưng có những điều muốn nói ra mà sao khó quá!?
...
"Nếu như Sa đột nhiên biến mất... Gill có hận Sa ko?"
...
"Có... Nhưng Gill sẽ nhớ Sa nhiều hơn..."
...
"Hì!", Sa phì cười "Làm sao mà Sa biến mất được?!"
"Ừh", Gill gật đầu, "Chỉ là ko hiện diện bên cạnh Gill nữa thôi"
...
Phải. Và Sa sắp ko hiện diện bên cạnh Gill nữa rồi.
"Nếu như Sa có đi đâu... hay nếu như Sa có muốn trở về... Sa phải nói trước cho Gill biết nhé!"
Sa im lặng, choàng tay qua vai Gill.
Nửa vòng trái đất... Một khoảng cách hình như là quá xa. Nhưng với cái thời buổi khoa học kĩ thuật phát triển như thế này thì khoảng cách đó có là gì. Một bức thư, một cú điện thoại, một tin nhắn, hay một bức mail... là đủ để cả hai biết tình hình của nhau, hay đơn giản hơn là được nghe giọng nói của nhau. Ở bên cạnh đâu phải là cách duy nhất để thể hiện tình cảm... Nhưng nếu vắng người kia bên cạnh chắc sẽ nhớ lắm đây. Và... ai biết làm sao với nỗi nhớ đó chứ?!
...
"Gill àh, ngày mai Sa sẽ đi!", Sa nói thật nhỏ, chỉ đủ cho Gill nghe thấy để ko phải lặp lại lần thứ hai
...
"Là cú điện thoại lúc sáng phải ko?"
"Ừh... Mẹ Sa bệnh nặng rồi."
...
Sa ko biêt phải nói gì thêm vì Gill đang im lặng. Chắc Gill đang nghĩ gì đó... Sa nói sẽ ko rời khỏi nơi này. Vậy mà giờ Sa sắp rời khỏi đấy thôi. Gill biết mình ko có quyền giữ Sa lại, càng ko có quyền chờ Sa trở lại... bởi vì cuộc sống của Sa là do Sa quyết định... Cố gắng đợi chỉ tổ làm khổ bản thân mình...
Nhưng Gill đang chờ đợi một câu nói của Sa... một câu thôi...
Cô ngồi thẳng dậy để mặt đối mặt với Sa
"Sa ko có gì muốn nói với Gill sao?"
Sa nhìn Gill bằng một ánh mắt... hối lỗi... Ừhm... có lẽ vậy! Sa nhìn Gill như thể chưa bao giờ Sa được nhìn thấy Gill... Và Sa phát hiện đôi mắt ấy của Gill đã đong đầy nước... Tự nhiên có một ý nghĩ loé lên trong đầu Sa. Đưa bàn tay vắt mấy lọn tóc ra sau tai cho Gill, sau đó Sa luồn mấy ngón tay vào tóc Gill... Một cách chậm rãi... từ từ... gương mặt Sa sát mặt Gill hơn... cho đến khi...
...
"Này! Hai người đang làm cái gì vậy?!", giọng của Joey vang lên sang sảng làm cả Sa và Gill đều giật nảy người
Suýt chút nữa thì...
Jacky đứng sát bên cười hơi bị gian, "Hình như đang tới khúc hấp dẫn phải ko?", kéo tay Joey "Mình đi thôi! Phá đám ko àh!", rồi lại nhìn Sa Gill cười "Hai người cứ tiếp tục đi nhen."
"Ấy!", Sa la lên "Hai người hiểu lầm rồi!"
"Hiểu lầm là hiểu lầm cái gì? Tôi bảo hai người cứ tiếp tục nói chuyện đi thôi mà.", Jacky điềm nhiên nói, "Có tật giật mình àh?"
"Ơ", Sa bị hố to
Jacky nhìn mặt Sa mà thấy buồn cười nhưng rồi anh lại kéo tay Joey đi
"Này! Anh ko thấy là hai người đó...", Joey nói bằng giọng lo lắng
"Có gì quan trọng đâu.", Jacky cắt ngang "Chằng qua đó chỉ là một cách đơn thuần để thể hiện tình cảm..."
"Nhưng hai người đó..."
"Anh hiểu ý em... nhưng tình cảm thì có nhiều loại mà. Và đương nhiên cũng có những tình cảm ko thể lý giải được, ko thể nói được chính xác nó là tình cảm gì đúng ko? Chẳng phải trước giờ em rất ngưỡng mộ tình cảm của hai người họ hay sao?"
"Em chỉ lo là họ hiểu sai tình cảm của mình..."
"Nhìn họ đâu giống vậy. Nhưng nếu ngay cả chúng ta cũng nghĩ thế thì họ sẽ hiểu sai thật đấy."
"Vậy theo anh... tình cảm đó là gì?"
Jacky nắm tay Joey, đi chậm lại "Tình chị em... Ko phải. Tình bạn... có lẽ nhiều hơn thế. Tình yêu...", nhìn Joey rồi lắc đầu "Lại càng ko... Nhưng nếu nói nó là một dạng của tình yêu thì chắc là đúng. Họ yêu nhau nhưng ko giống như chúng ta..."
Joey gật gù tỏ vẻ đồng tình "Có lẽ anh đúng."
---------
"Vừa rồi... Sa định làm gì vậy?", Gill hơi ngần ngại hỏi Sa
Sa tránh ánh mắt của Gill "Gill biết mà..."
"Ko biết nên Gill mới hỏi"
"Có cần phải bắt Sa nói ra ko?", Sa hơi nhăn mặt và vẫn nhìn ngược phía Gill ngồi
Gill kéo tay Sa để Sa quay sang nhìn mình.
Ko biết trời xui đất khiến thế nào hay lấy từ đâu ra cả lố can đảm mà Gill lại chồm tới hôn nhẹ lên môi Sa.
Sa sững người
"Sa muốn làm vậy đúng ko?"
...
"Gill biết rồi đấy thôi."
...
Và lần này đến lượt Sa hôn Gill.
...
"Thấy thế nào?", Gill cười hỏi
"Thế nào đâu. Bình thường mà."
"Gill thấy hơi... kỳ kỳ."
"Kỳ kỳ là sao?"
"Ưhm... Ko biết... nó... lạ lạ..."
"Sao Sa ko thấy lạ nhỉ? Thử lại đi.", Sa cười, sấn cái mặt tới gần Gill
"Ko!", đẩy Sa ra "Sa ham hố quá!"
Sa cười nhẹ "Vì mai mốt có muốn ham hố cũng ko được mà."
Gill ko hiểu sao Sa cứ thích làm Gill hụt hẫng. Câu nói của Sa thật chẳng vui chút nào. Nhưng Gill biết... đó là sự thật
Ngày mai.
Vậy là chỉ còn một ngày nữa thôi ưh?... Giống như đùa, phải ko?
"Chúng ta về thôi.", Gill đứng dậy, phủi đống cát bám trên quần mình
Sa đồng ý.
Cả hai nắm tay nhau đung đưa, cùng đi trên một bãi cát dài, ko nhìn thấy điểm dừng.
"Sa àh! Cứ đi thẳng thế này thì lát nữa chúng ta tới tận đâu luh đấy."
Sa giật mình "Ừh nhỉ?". Và thay vì đi dọc bờ biển như vừa nãy thì Sa lại dẫn Gill đi về phía còn đường ngoài kia. Nơi đó có ánh sáng và có rất nhiều người qua lại
Đột nhiên Sa cất giọng hát, giai điệu của bài "Mouse love rice"
[When that day I hear your voice.I have some special feeling
Let me always think.I don't wanna forget you
I remember at the day.You are always on my mind
Eventhough I just can think
About you
If the day in the future, This love wll becoming true
I will never change my mind that I will love you forever
I don't care how full it is, I will let my dream come true
I will tell you something,. I wanna let you know
I let you know...
I love you,loving you As the mouse loves the rice
Even everyday has storm I will always by your side
I miss you,missing you, I don't care how hard it is
I just want you be happy
Everything, I do it for you...]
Lần đầu tiên Sa hát cho Gill nghe. Gill ko biết là Sa lại hát hay đến thế... Bài hát ấy, giọng hát ấy làm cho Gill muốn rơi nước mắt.
Đâu đó trong lòng cô lại văng vẳng một giai điệu khác...
[Bên kia biển cả là bến bờ bạn đang lưu bước
Mặc dù khó mà tránh khỏi cảm giác thất bại khi ta đột nhiên cô đơn
Nhưng tôi hiểu rõ...
Cố gắng chấp nhận những cuộc tranh đấu trước mắt, lòng tôi lúc nào cũng ở cạnh bạn
...
Bạn biết đấy, tôi vẫn sẽ chờ bạn trở về...]
End part.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro