Chương 6 : Hoa giọt tuyết (Snowdrop)
Buổi sáng cuối tuần, bầu trời gợn từng đám mây lãng đãng, gió hiu hiu thổi, Tuệ Anh tự thưởng cho mình một ngày thảnh thơi tại nhà với ly cà phê quen thuộc cùng cuốn tạp chí kiến trúc mới xuất bản, thực chất để trấn định vô vàn cảm xúc hỗn mang vừa mới nảy sinh. Cứ mỗi lần nhắm mắt, hay đầu óc trống rỗng, cơ thể cô không tự chủ mà nhớ lại những trải nghiệm về sự tiếp xúc gần gũi trong cái đêm định mệnh ấy, lúc này đây, cô lại ngồi thẫn thờ hệt như người mất hồn.
Tiếng chuông điện thoại di động vang lên kéo hồn cô trở lại, nhìn vào dòng chữ trên màn hình, Đình Trung nhắn rằng Vũ Uy muốn hẹn gặp cô. Tuệ Anh đắn đo suy nghĩ, chuyện đổ vỡ giữa anh và Thục Quyên đã lên khắp mặt báo, hơn nữa hai người bạn của cô cũng đang bí mật xây dựng lại mối quan hệ. Việc anh chủ động gặp riêng cô liệu có liên quan đến mối tình tay ba giữa họ? Cô thở dài, đằng nào chạy trời không khỏi nắng.
La Ciel là một quán cà phê khá có tiếng tăm, cũng là thiết kế mà Tuệ Anh ưng ý nhất. Ông chủ nơi này là người miền nam nước Pháp nên quán mang đậm phong cách vùng Provence. Những ai đặt chân đến đây đều được tận hưởng một không khí thơ mộng và lãng mạn khó quên. Quán nổi bật giữa phố với những mảng tường bằng đá nguyên sơ sáng màu, sàn ốp đá tối màu, cộng thêm màu nâu trầm của gỗ và điểm một vài màu tím nhớ nhung của hoa oải hương.
Vũ Uy ngồi tại một chỗ góc khuất ngoài ban công, đưa mắt ngắm nhìn toàn bộ khung cảnh. Bầu không gian này, hương vị nhàn nhạt dễ chịu này, cả sắc tím mộng mơ thâm nhập vào lòng anh một cách lặng lẽ, gợi lên biết bao cảm xúc chẳng thể diễn tả thành lời. Chúng làm anh nhớ tới mảnh đất thanh bình ấy, với những cánh đồng oải hương khoe sắc tím dưới ánh nắng như rót mật. Gió lộng khoảng trời xanh trong, làm tung bay tà váy lẫn trong biển màu oải hương của một người phụ nữ, nụ cười trên khoé môi đẹp hơn hết thảy.
Đang ngẩn ngơ hồi tưởng, trong tầm mắt anh xuất hiện một bóng dáng thanh mảnh tiến lại gần. Màu váy tím nhạt kết hợp với áo voan trắng duyên dáng cổ điển, dịu dàng mà quý phái, thật hài hoà với không gian nơi đây. Tâm trí anh chôn ở đó cho đến khi hình ảnh khoan thai của cô gái dừng ngay trước mặt.Tuệ Anh kéo ghế và ngồi xuống, thả ánh nhìn tự do, khẽ cất lời.
– Tìm tôi có chuyện gì?
Mãi không có tiếng trả lời, Tuệ Anh ngập ngừng nhìn lên, lập tức bị hút vào màu mắt êm dịu từ phía người đối diện. Đã rất lâu rồi, cô không được thấy hình ảnh của mình phản chiếu trong đôi mắt đó. Cho đến khi người phục vụ mang hai tách cà phê tới, cô mới giật mình né tránh. Vũ Uy hắng giọng một cái, lấy lại vẻ lãnh đạm.
– Tôi muốn có một cuộc trao đổi nho nhỏ.
– Anh muốn tôi làm gì?
– Làm người tình của tôi.
Tuệ Anh giật mình sửng sốt, tròn mắt nhìn người đàn ông đối diện. Nhưng ngay sau đó, anh đã lập tức đính chính, vào thẳng vấn đề.
– Tất nhiên là giả thôi. Sắp tới có một ngày lễ kỷ niệm quan trọng của công ty, tôi cần một người-phù-hợp cùng tới đó. Hơn nữa... – Anh ngừng một lát, dường như vế sau mới chính là mục đích thực sự. – Quyên cũng sẽ tới dự. Mối quan hệ giữa chúng tôi đổ vỡ khiến một vài mảng dự án với bên SCJ bị ảnh hưởng, để lâu sẽ không có lợi. Tôi cần một phép thử.
– Anh làm vậy, là vì yêu cô ấy, hay vì không chấp nhận thua cuộc?
– Tùy cô hiểu.
Anh không muốn đào sâu vào vấn đề này nên chỉ trả lời mấp mé. Trong thoáng chốc, Tuệ Anh bắt được vẻ cô đơn trong sóng mắt anh, lạc lõng và trống trải. Nhìn người đàn ông này buồn rầu, lòng cô cũng khắc khoải theo. Ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng cô gật đầu đồng ý. Phép thử này cũng chẳng tổn hại đến ai. Vũ Uy nói khi xong việc sẽ chuyển vào tài khoản của cô một số tiền, nhưng cô từ chối.
– Vậy ngày mai dọn đến nhà tôi luôn, mang những đồ cần thiết thôi.
– Tại sao phải dọn đến nhà anh? – Tuệ Anh ngơ ngác. Anh có thành kiến với cô là thế, vậy mà có thể cho cô vào nhà anh ở ư?
– Như vậy tin đồn mới nhanh chóng phát tán. Thêm nữa, tôi có điều kiện, trong thời gian này tuyệt đối không được liên lạc với người tình của cô. Cô biết đấy, lỡ như thân phận của cô bại lộ, tôi sẽ hứng chịu không ít búa rìu dư luận... – Vũ Uy bất giác cười nhạt, bỏ lửng câu nói.
Tuệ Anh lặng lẽ nhấp một ngụm cà phê đắng. Có lẽ suốt năm năm qua, vì nghĩ cô là giống cây tầm gửi nên anh chẳng thèm nhìn cô lấy một lần, dù chỉ là lướt qua.
Biểu hiện buồn bã và cam chịu kia không hiểu sao làm Vũ Uy có cảm giác áy náy, anh hướng ánh mắt rời khỏi gương mặt nặng trĩu đối diện. Kỳ thực anh không cố tình động chạm đến vấn đề riêng tư của cô, mà dụng ý nhắc nhở. Dù thế nào, cô cũng chỉ là một hạng người thấp kém, là công cụ để anh lợi dụng cho mục đích của mình mà thôi.
***
Tuệ Anh bước vào căn nhà, vừa đi vừa ngắm nhìn xung quanh. Đó là bệnh nghề nghiệp của cô, đi tới bất cứ đâu cũng phải quan sát nội thất. Căn hộ pent-house này của Vũ Uy rất đẹp và tinh tế, theo phong cách tối giản đương đại, có vẻ như phù hợp với tính cách của anh. Nhưng cô vẫn cảm thấy thiếu chút gì đó, nó hơi đơn điệu và lạnh lẽo. Ở một mình trong không gian rộng lớn này không cảm thấy cô đơn sao? Vốn hành nghề kiến trúc sư, đồng thời là nhà thiết kế, trong đầu cô liền bổ sung ngay thứ còn thiếu.
Chiều muộn, Vũ Uy mệt mỏi trở về nhà. Vừa đặt chân tới ngưỡng cửa, một mùi hương nhẹ lạ lẫm thoảng trong không khí bay tới khứu giác của anh. Đó là một mùi hương thanh mát, không quá nồng mà êm dịu. Cảm giác như có như không, hư vô bất định. Nhưng lại vô cùng dễ chịu khiến bao nhiêu mệt nhọc dường như bay biến hết.
Để ý kỹ, anh phát hiện trong nhà có một chút thay đổi bởi một vài chậu hoa đặt trên bậu cửa và góc nhà. Tất cả đều là một loài hoa. Trên chiếc bàn bằng kính nơi phòng khách đặt một ly thủy tinh trong suốt ánh lên lung linh nhờ ánh sáng đèn phòng. Trong chiếc ly cắm một vài cành hoa. Anh không biết giống hoa này là gì, nhưng nhìn chúng thật lạ. Cành hoa thanh mảnh xanh biếc như ngọc bích, còn bông hoa đầu cành rủ xuống duyên dáng. Chúng có màu trắng tinh khôi và mang hình hài giọt nước, nhỏ nhắn và đáng yêu, chỉ muốn ngắm mãi không thôi. Anh đưa ngón tay khẽ chạm vào một cánh hoa, cảm giác mềm mại dễ chịu lan tỏa trên đầu ngón tay. Chỉ một chút thay đổi thôi mà căn phòng trống trải thường ngày trở nên sống động đến thế. Chỉ vì loài hoa này sao?
Tiếng lạch cạch dưới bếp khiến Vũ Uy chú ý. Một dáng hình mảnh dẻ như cây mai thủy tinh đang cố với tay lấy chiếc bát trên kệ. Trên bàn bày sẵn những đĩa thức ăn nóng hổi.Bữa tối? Không rõ từ bao giờ anh không còn có khái niệm bữa tối nữa, định dợm bước quay đi thì đằng sau cất tiếng.
– Anh về rồi? Lại đây ngồi ăn luôn đi!
– Tôi không thích ngồi cùng bàn với người như cô!
– Anh đứng lại cho tôi! – Thấy điệu dáng cao ngạo và lỗ mãng ấy, Tuệ Anh không khỏi tức khí. – Muốn tôi diễn hay thì anh cũng phải phối hợp cho tốt. Là anh đến yêu cầu tôi giúp anh, lẽ nào nên tử tế một chút hay không?
Cô đứng đó, trên người mang chiếc tạp dề, cánh tay khoanh trước ngực, lòng bàn tay vẫn còn đang nắm chặt muôi múc canh. Sau đó ánh mắt lia về chiếc ghế xếp cạnh bàn ăn rồi nhìn anh, bình thản chờ đợi, ngụ ý: Ngồi xuống, hoặc tôi rời khỏi đây!
Có lẽ nào lại như thế? Dám thị uy với anh ngay trong chính ngôi nhà của anh? Vũ Uy hoàn toàn không lường trước được tình thế ép buộc này, cứ đứng trơ ra như pho tượng, cũng phải đến vài chục giây sau mới miễn cưỡng thỏa hiệp. Ai biết được phụ nữ khi ra oai ghê gớm vậy.
Ngồi trước bàn ăn bày biện những món ăn dân dã, anh gắp đại một miếng thịt bò bỏ vào miệng. Nào ngờ, miếng thịt bò mềm, thơm ngậy nơi đầu lưỡi khiến tâm tình anh dễ chịu hẳn. Chẳng mấy chốc, những đĩa thức ăn vơi đi trông thấy. Tuệ Anh không khỏi mừng thầm. Cô không ăn nhiều, nhìn anh ăn cũng đủ thấy no rồi. Hương thơm nam tính phảng phất từ người anh thoang thoảng trong không gian, lòng cô ấm lại, giá như giấc mơ này đừng kết thúc.
– Những thứ ngoài kia là thế nào? – Anh bất ngờ hỏi.
– À, ý anh là những chậu hoa sao? Đó là hoa giọt tuyết. Xin lỗi vì đã không hỏi trước ý của anh. Nếu anh không thích tôi sẽ mang chúng đi. – Tuệ Anh dè dặt nói. Đúng là không xin phép chủ nhà mà tự tiện thay đổi thế này quả là bất lịch sự, nhưng đã nói rồi, đó là bệnh nghề nghiệp.
Anh nghe vậy, chẳng nói chẳng rằng, im lặng ăn tiếp.
Hoa giọt tuyết. Thì ra tên của chúng là hoa giọt tuyết.
***
Căn hộ của Vũ Uy ngoài phòng ngủ chính còn một phòng ngủ phụ. Tuệ Anh sẽ ở căn phòng đó cho đến khi giao kèo kết thúc.
Sáng sớm, mùi cà phê thơm nồng hòa tan trong không gian đã đánh thức khứu giác của Vũ Uy. Anh tỉnh dậy và bước ra khỏi phòng, bắt gặp dáng lưng thanh mảnh của Tuệ Anh lụi cụi trong bếp. Thấy anh, cô nở nụ cười hiền hòa, có một chút vui tươi của buổi sớm, thêm chút ấm áp của nắng mai.
– Buổi sáng tốt lành!
Cảnh tượng lạ lẫm này khiến anh nhất thời ngây ngẩn. Trước đây, mỗi sáng thức dậy, anh vẫn một mình đối mặt với căn nhà lạnh lẽo, cũng đã thành thói quen. Lời chào buổi sáng là một thứ khá xa xỉ, chẳng bao giờ nghĩ tới. Nhưng, cảm giác không tệ. Hơn nữa, nụ cười của cô gái kia như làn gió lạ thổi bay đi sự lạnh lẽo vốn có bấy lâu nay của nơi này, thổi cả vào lòng anh một luồng không khí dịu nhẹ.
– Anh uống cà phê không?
Anh gật đầu rồi tới ngồi trước bàn ăn, phát hiện trên bàn đã bày sẵn một bữa sáng nhẹ kiểu tây, hai chiếc bánh mì vuông và một quả trứng ốp la. Để ý thấy Vũ Uy nhìn đĩa thức ăn trên bàn một cách kỳ lạ, Tuệ Anh từ tốn giải thích.
– Thức ăn hôm qua tôi mua chỉ đủ cho bữa tối nên sáng nay làm đơn giản thế này thôi. Anh ăn tạm đi.
– Không cần thiết phải làm những việc vô ích thế này.
– Tôi không có thói quen ăn ngoài. Chỉ là tiện tay làm thêm một phần, cũng chẳng đáng là bao.
Tuệ Anh đặt trước mặt anh một ly cà phê nóng tỏa ra vị thơm lừng, bên cạnh để một lọ đường. Sau đó, cô đứng ở nơi cửa kính ngay gian bếp ngắm cảnh vật của buổi sáng trong lành, đôi mắt trong veo phảng phất nỗi buồn nhẹ vợi mà người ta không thể lý giải, tay khuấy đều cà phê rồi từ từ nhấp môi thưởng thức. Anh bất giác làm theo. Đắng thật! Vị đắng của nó khiến anh phải nhăn trán. Nhưng rồi, một vị ngọt đậm đà thoáng chốc nơi đầu lưỡi, chỉ một chút thôi, tiếp theo là hương thơm nồng lan tỏa vị giác, tinh thần sảng khoái hơn hẳn.
Vị đắng của cà phê cũng giống như vị đắng cuộc đời. Thưởng thức cà phê đắng làm ta có cảm giác mình đang đối mặt với nó. Khi quen với vị đắng rồi thì sẽ nhận ra hương thơm còn sót lại.
Cứ thế, thấm thoát hai tuần trôi qua. Cuộc sống đơn điệu của anh nay có thêm một nụ cười dịu nhẹ kèm theo lời chào buổi sáng. Mỗi tối khi đi làm về, mùi hương thanh khiết của hoa giọt tuyết len lỏi vào từng giác quan lấy đi hết mệt mỏi. Sau đó là một bữa ăn tối giản đơn với cô gái xa lạ. Cũng không hiểu vì lý do gì, anh thường cố gắng không nấn ná ở công ty làm việc muộn.
Vũ Uy cảm thấy ngôi nhà như có thêm sinh khí. Cái cảm giác một mình trống trải bấy lâu giờ đã không còn. Biết ai đó đang ở gần mình, dù là người xa lạ cũng khiến cho con người ta bớt đơn độc. Hơn nữa, Tuệ Anh cũng nhẹ nhàng như làn gió, chẳng gây phiền hà gì lớn đến cuộc sống của anh. Cô đơn giản, mộc mạc và có phần khép kín, nếp sống ngăn nắp và gọn gàng, khiến những thành kiến của anh trước nay không khỏi bị lung lay.
Thường thì trong bữa tối, chẳng ai nói câu nào, cứ lặng lẽ ngồi ăn cho xong phần của mình. Nhưng hôm nay, Vũ Uy có việc quan trọng.
– Chủ nhật tuần sau là lễ kỷ niệm thành lập công ty, cô hãy chuẩn bị tinh thần đi.
Cô gật đầu, rồi lặng lẽ tiếp tục bữa ăn. Vậy là sắp phải chấm dứt những chuỗi ngày ảo mộng. Quả thật, với Tuệ Anh, những ngày qua như sống trong giấc mơ đẹp đẽ. Được ở cùng một căn nhà với người mình yêu, được hít thở chung bầu không khí với anh, nấu cho anh những bữa cơm nho nhỏ. Từng chút một đều hình thành thứ gọi là hạnh phúc len lỏi vào tận tâm hồn. Rời khỏi đây, cô sẽ lưu luyến rất nhiều. Có điều, mọi chuyện đều có điểm tận cùng. Thời gian ngắn ngủi này, cứ coi như là ký ức ngọt ngào duy nhất từ khi tình yêu bén rễ. Có thứ tốt đẹp để mà gợi nhớ, đểchứng minh nó thật sự từng tồn tại, cô mãn nguyện rồi. Mỉm cười và gửi gắmyêu thương lại nơi đây, cũng đến lúc cần phải cho nó một hồi kết.
Xét cho cùng, chúng ta cũng chỉ là những người xa lạ, vì nguyên nhân nào đó mà đến với nhau, vì nguyên nhân nào đó mà rời xa nhau. Kết thúc bất ngờ như khi bắt đầu. Mọi chuyện rốt cuộc gói gọn trong một chữ duyên.
***
Vì phải chuẩn bị cho lễ kỷ niệm của công ty nên thời gian này Vũ Uy rất bận rộn. Anh thường đi sớm về muộn, những bữa ăn ít dần. Ngày nọ, anh để quên một số tài liệu ở nhà nên phải tạt ngang từ công ty về lấy. Đi qua phòng khách, anh phát hiện những tờ giấy vẽ bị gió thổi bay nằm rải rác dưới sàn. Anh cúi xuống nhặt một tờ lên xem, trong đó phác họa một góc của căn nhà bằng chì. Anh nhặt thêm một vài tờ nữa lên ngắm nghía. Từng nơi trong căn nhà theo góc nhìn của người vẽ hiện lên trên trang giấy được khắc họa vô cùng chi tiết. Cứ như là cô muốn khắc lại tất cả vào ký ức qua những nét chì mảnh khảnh này.
Một bức ký họa bông hoa giọt tuyết cắm trong ly thủy tinh trên chiếc bàn ngay đây. Nét vẽ tinh tế, nhuần nhuyễn và sâu sắc. Một người không có tâm hồn sẽ chẳng bao giờ vẽ được những bức tranh có thần thế này, rõ ràng chỉ là những đường gạch chéo đơn giản đan vào nhau lại dậy lên được cảm xúc bâng khuâng khó tả.Anh xếp chúng đặt sang một bên, ánh mắt dời đến người con gái nằm ngủ quên trên thảm trải. Tuệ Anh mặc một chiếc váy màu xanh ngọc bích chấm gối. Ánh nắng chiều rơi trên người cô, toả ra thứ hào quang dịu nhẹ, tôn lên làn da tươi trẻ. Hình ảnh này làm Vũ Uy mường tượng đến những đóa hoa giọt tuyết.
Đúng vậy, người con gái này rất giống một bông hoa giọt tuyết đang say ngủ vào cuối đông, chỉ cần mùa xuân tới là tỉnh giấc và bung nở. Đơn giản và thuần khiết, những nét đẹp xuất phát từ tâm hồn. Anh dừng ánh nhìn trên gương mặt người con gái. Năm năm trôi qua, anh cũng chẳng nhớ rõ, hình như, chỉ có mái tóc là dài ra khá nhiều.
Lần đầu gặp nhau, cô nhìn rất bình dị, quần áo giản dị và gọn gàng đúng chất sinh viên. Mái tóc dài chấm lưng đen mượt phủ xuống bờ vai gầy, nước da sáng và gương mặt mộc mạc mang vẻ tự nhiên, đường nét hài hòa, thoạt trông không có gì nổi bật. Có lẽ, điểm ấn tượng nhất chính là đôi mắt lá răm này, trông rất cân đối, thể hiện tính cách cân bằng, ôn nhu, sáng suốt và thông minh. Người ta nói, mắt lá răm chính là tài sản đặc biệt mà ông trời ban tặng cho người sở hữu nó.
Lặng lẽ ngắm cô gái như bông hoa say ngủ trong nắng, anh vô thức đưa tay chạm vào làn da trắng trong mịn màng như cánh hoa kia, cảm giác mát rượi truyền qua da thịt khiến lòng anh khẽ động. Vũ Uy vẽ một đường từ đôi chân mày thanh tú, đến chiếc mũi nhỏ nhắn và dừng lại ở làn môi phấn hồng. Tuệ Anh có một đôi môi cuốn hút khó tả, khóe miệng cong lên tự nhiên giống như đang ngắm trăng vậy. Lúc cười in sâu nét chân phương. Chạm nhẹ đầu ngón tay lên cánh môi cô, một khoảnh khắc, anh muốn cúi xuống...
Nhưng rồi chợt tỉnh ra, anh rụt tay lại. Thật nguy hiểm! Tại sao anh lại dễ dàng bị lung lạc như thế? "Không được buông thả cảm xúc thêm nữa!" Anh tự nhủ rồi nhanh chóng rời khỏi. Chỉ có điều, anh đâu ngờ rằng, một giọt nắng đã kịp đậu lại trong tim.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro