Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12: Ngọt ngào và đắng cay

Hai tuần trôi qua kể từ khi Tuệ Anh công tác tại thành phố Đà Lạt, việc xây dựng diễn ra thuận lợi và suôn sẻ. Công trình đã xong giai đoạn đặt móng và dựng khung, có lẽ chỉ hai tháng nữa là hoàn tất. Tuệ Anh đang đứng theo dõi tiến trình thi công với các kiến trúc sư và kỹ sư xây dựng. Trong lòng cô vui mừng khấp khởi khi nghĩ đến những đứa trẻ đáng yêu sắp có một ngôi trường mới, kiên cố và đẹp đẽ.

Cô yêu thích và say mê công việc bản thân đang theo đuổi. Mỗi khi nhìn vào những công trình do chính mình tạo dựng, tâm hồn cô như được tưới một loại nước linh thiêng, làm sống dậy niềm vui đã vụt tắt. Khi chúng chỉ là các viên gạch vô tri rời rạc, rồi dần dần được bồi đắp dựng xây theo năm tháng trở thành một khối vững chắc. Bắt đầu từ những thứ nhỏ bé nhất, bắt đầu từ một mái nhà, cũng là lúc bắt đầu câu chuyện của mỗi con người. Là hạnh phúc, là đau thương, là hội ngộ hay là chia ly... Tất cả đều đong đầy cảm xúc trong một đời người. Nhưng chung quy, mái nhà chính là tổ ấm, là gia đình mà mỗi người đều hướng về. Cái nghề cô say mê nó có ý nghĩa vậy đấy.

Đang mải mường tượng những hình ảnh tốt đẹp trong đầu, bỗng giọng nói trong và thanh của một cô gái kéo tâm trí Tuệ Anh trở lại.

– Chị Tuệ Anh, thanh tra công trình đến rồi. Họ bảo em đến gọi chị.

Thì ra là Linh Đan, cô bé đang thực tập tại công ty của Tuệ Anh một tháng nay. Cô bé có gương mặt ưa nhìn và tính cách lanh lợi dễ hòa đồng nên được mọi người yêu mến.

– Chị đến ngay đây! – Cô nói với Linh Đan rồi xin phép các đồng nghiệp rời đi.

Đúng lúc hai người đang men theo lối mòn dẫn ra ngoài khu thi công, bỗng một tiếng uỳnh từ trên không trung dội xuống ngay chỗ Tuệ Anh đứng. Có vẻ như sơ suất của ai đó đã khiến những bao tải xi măng nặng đến cả tạ mất kiểm soát. Chúng va đập vào các thanh trụ, tạo thành những tiếng ầm ầm như sấm, rung chuyển cả tòa nhà, khói bụi bay mù mịt. Tuệ Anh giật bắn, hoảng hồn nhìn lên. Trong một khắc, tim cô tưởng chừng ngừng đập.

– Chị Tuệ Anh, tránh ra mau!

Tiếng hét thất thanh vang lên bên tai,Linh Đan nhào đến ôm lấy cô, dùng lực thật mạnh đẩy cả hai bật ra khỏi vùng nguy hiểm. Chỉ một giây sau, chúng đáp xuống mặt đất gây ra âm thanh nổ trời, bụi đất và những mảnh đá vỡ bắn ra tung tóe. Lớp đất cát phủ đầy lên cơ thể hai cô gái ngã sõng soài trên nền đất, chỉ cách đống hỗn độn vài centimet. Đầu Tuệ Anh va đập vào hòn đá gần đó, cô choáng váng, trước mắt tối sầm rồi ngất lịm.

Vì hai cô gái không bị thương tích đáng kể nên mọi người quyết định không cần đến bệnh viện, chỉ cần sơ cứu tại chỗ. Công ty cũng đã điều tra và phát hiện do các mắt xích trên thanh treo cần cẩu bị gỉ sét khá nhiều, không chịu được sức nặng của các bao tải. Và kết luận đó là một tai nạn, đồng thời kỷ luật nội bộ. May mắn không xảy ra thương vong.

Sau khi sơ cứu, Linh Đan được phép nghỉ ngơi một ngày để tịnh dưỡng. Còn Tuệ Anh vẫn chưa tỉnh phải nằm lại phòng nghỉ. Trước khi đến đây công tác, Linh Đan từ chối ở cùng khách sạn với đoàn, cô đến tá túc tại nhà một người quen để giảm bớt chi phí. Đó là một ngôi biệt thự mini hiện đại nằm trong loạt biệt thự bên dòng sông Hương êm đềm, thơ mộng.

Lúc này, Linh Đan đã về đến nhà. Cô đang ngồi bên bục cửa sổ nhìn ra dòng sông, khuôn miệng nhỏ nhắn thổi một bản nhạc bằng chiếc kèn harmonica đã cũ, cánh tay bị băng bó không làm ảnh hưởng đến cảm hứng chút nào. Ngoài trời đangđổ mưa phùn.Bản nhạc Linh Đan thổi mang giai điệu vui tươi và trong sáng, tựa như những giọt mưa đang tí tách nhảy nhót ngoài hiên.

Chợt tiếng động phát ra phía cửa ra vào làm gián đoạn khúc nhạc, Linh Đan vui mừng khi thấy người đàn ông vừa xuất hiện. Anh ta mặc một bộ đồ đen, bên ngoài khoác chiếc áo khoác bò trông khỏe khoắn, bụi bặm. Hình thức ưa nhìn nhưng thần sắc lạnh như tiền, gương mặt vuông vắn, đuôi mắt dài, con ngươi sáng quắc như mắt diều hâu. Có điều khi dừng lại nơi cánh tay cuốn băng trắng toát của cô, ánh nhìn khẽ dao động.

Linh Đan nhanh nhẹn nhảy xuống bục cửa đến bên người đàn ông. Cánh trắng trẻo vòng qua cổ anh, đôi chân kiễng lên hết cỡ. Cô đặt một nụ hôn phớt nhẹlên làn môi lạnh lẽo của anh. Sau đó nhìn anh cười thật tươi.

– Kế hoạch của chúng ta thành công rồi, tâm trạng tôi đang rất tốt. Tiếp theo, tôi sẽ từng bước lấy hết tất cả của chị ta, khiến chị ta sống không bằng chết.

***

Trong cơn mê, Tuệ Anh thấy mình đang đứng trơ trọi giữa khoảng không tối tăm. Sự lạnh lẽo tản ra từ không khí như chất độc ngấm vào từng hơi thở, từng tế bào. Cô rùng mình. Cái cảm giác cô độc thật đáng sợ. Cô dò dẫm bước trong bóng tối, hy vọng tìm thấy một nguồn ánh sáng mong manh.Bỗng trong không gian truyền đến một mùi tanh nồng khiến cả người nôn nao, thoáng chốc trở nên hoảng loạn. Chợt lòng bàn chân cảm thấy ươn ướt và lạnh giá như đang dẫm lên một tảng băng, buốt đến tận óc. Nhìn xuống phía dưới, một thứ chất lỏng đang từ chỗ cô đứng tràn ra xung quanh, nuốt chửng bóng tối. Tuệ Anh có thể nhìn rõ màu đỏ quạch đó. Cơ thể cô run lên bần bật. Cô muốn bỏ chạy, nhưng thứ chất lỏng ma quái đó đã kìm hãm khiến thân thể hoàn toàn bất động, cứng đờ. Cô chỉ còn biết sợ hãi nhìn nó dần bao vây lấy mình, không lối thoát. Cho đến khi nó tràn tới một vật thể. Khuôn mặt người chết hiện ra, đôi mắt trắng dã mở to nhìn chằm chằm vào Tuệ Anh, trên cổ có một vết cắt dài và sâu hoắm, máu tuôn ra như suối.

Cả đời cô không thể quên cảnh tượng kinh hoàng này, không thể quên người mẹ đáng thương của cô, bà chết không nhắm mắt. Đôi mắt như bị phủ một lớp sương mù làm mờ đi ánh nhìn, cô lấy tay gạt đi dòng lệ. Thế nhưng khi nhìn rõ ràng lại, mẹ cô đã biến mất, thay vào đó là thi hài của một người phụ nữ xa lạ, bị con dao cắm ngập cán vào ngực. Một cô gái nhỏ đang quỳ bên cơ thể đầy máu me ấy. Gương mặt non nớt bị nước mắt làm cho nhem nhuốc, đôi mắt sưng đỏ trợn trừng nhìn Tuệ Anh, vằn lên những tia uất hận.

''Chị là ma quỷ! Cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho chị. Xuống địa ngục tôi cũng sẽ nguyền rủa chị!''

Âm thanh dội từ quá khứ như lưỡi lam rạch một đường vào trái tim yếu ớt, sự đau đớn cứa vào tâm hồn lẫn thể xác, lồng ngực cô tưởng chừng bị ép muốn vỡ tung. Sau đó, mặt đất dưới chân bỗng nứt toác, cô rơi xuống một hố sâu đen ngòm, thăm thẳm tựa đường dẫn đến địa ngục. Tuệ Anh choàng mở mắt, mồ hôi đã ướt đẫm lưng áo.

Thấy cô tỉnh lại, Hải Đăng hết sức vui mừng. Lúc nhận được tin cô gặp tai nạn ở công trường, anh vội vàng bỏ hết công việc đến đây. Cũng may, cô không bị thương tích nghiêm trọng. Tuệ Anh mệt mỏi gượng dậy, đầu đau như búa bổ. Chợt nhớ ra điều gì đó, cô quay sang Hải Đăng, lo lắng hỏi.

– Đan thế nào rồi?

– Lúc mình đến thì cô bé đó đã về rồi. Mình nghe nói cô ấy chỉ bị thương ngoài da ở cánh tay, còn lại không có vấn đề gì.

Tuệ Anh thở phào nhẹ nhõm. Nhớ lại sự việc đó, đến tận bây giờ cô vẫn chưa hết hãi hùng. Hải Đăng nhìn vẻ mặt thoáng chút mệt nhọc của Tuệ Anh, không khỏi buồn phiền. Anh biết, có một điều gì đó ẩn đằng sau đôi mắt trong lành phẳng lặng kia, nhưng anh không thể chạm tới. Lúc mê man, chân mày cô cứ nhíu chặt, vầng trán không ngừng túa mồ hôi, sự đau khổ hiển hiện rõ trên nét mặt. Làm sao có thể khiến người con gái này mở lòng với anh?Anh nắm lấy tay cô, truyền hơi ấm sang bàn tay lạnh ngắt như đóng đá của cô.

Tuệ Anh cảm nhận được sự quan tâm và tình cảm của người con trai này dành cho mình trong suốt thời gian qua. Đôi khi cô cũng tự hỏi, nếu ngày ấy Hải Đăng không từ chối tình cảm của cô thì bây giờ mọi chuyện sẽ ra sao? Liệu cô có được tình yêu mình hằng mong muốn và cuộc sống êm ấm hay không? Thế nhưngcon người chẳng thể vặn ngược dòng thời gian. Số phận đã định sẵn cuộc đời cô phải gặp nhiều giông bão, chịu nhiều đắng cay. Có lối thoát hay không còn chưa biết.

Đôi khi, cô cũng tự hỏi, tại sao số phận sắp đặt cho cô gặp anh, để rồi nếm mùi trái đắng? Cô rất muốn quên anh để đến với người đàn ông thương yêu mình. Nhưng vẫn là trò đùa trớ trêu của số mệnh, cái bóng của anh trong tim quá lớn.

***

Tuệ Anh ngắm nhìn cảnh vật lướt qua trên tấm kính, ngoài kia trời đang mưa lất phất. Nhìn những hạt mưa rơi xuống nền đất tạo nên âm thanh vui tai như reo hò, như nhảy múa khiến lòng người bình lặng đi rất nhiều.Phải rồi, mưa chính là nguồn sống của vạn vật. Mưa là linh hồn của đất trời, là nước mắt của mẹ thiên nhiên. Liệu những giọt mưa có thể gột rửa mảng đen u ám trong lòng cô hay không?

Trên vỉa hè, một đôi nam nữ đang che chung một chiếc ô, thật lãng mạn. Cô đoán rằng đó là một cặp tình nhân, và... có lẽ họ rất yêu nhau. Tại sao cô lại nghĩ vậy nhỉ? Bất chợt khóe môi Tuệ Anh cong lên thành nụ cười. Có thể việc che chung một chiếc ô làm người ta nghĩ đến điều đó. Cơn mưa khiến những người yêu nhau xích lại gần nhau hơn. Giá như cô cũng có thể...

– Cậu đang nghĩ gì vậy? – Hải Đăng thấy Tuệ Anh mỉm cười bâng quơ, lòng cảm thấy vui lây, có vẻ tâm trạng của cô đã tốt lên nhiều.

– Đang nghĩ mưa thật đẹp! – Tuệ Anh vẫn dán mắt vào lớp kính bị những giọt mưa làm nhòe đi.

Đúng lúc đó, xe dừng lại nơi con hẻm dẫn vào nhà bà Tịnh Yên. Hải Đăng đưa cho cô một chiếc ô, ánh mắt lưu đầy sự quan tâm, anh cẩn thận dằn dò.

– Cậu chưa khỏe hẳn, nhớ đừng để ướt mưa kẻo ốm. Mình xong việc sẽ quay lại ngay. Cho mình gửi lời chào dì Yên nhé.

Cô gật đầu. Rồi anh phóng xe đi.Tuệ Anh che ô bước đi trên con đường sỏi đá ghồ ghề, mưa rơi từng giọt nhẹ nhàng, mát lạnh. Tiếng mưa rì rào nghe nhưđiệu nhạc du dương, khiến một ngày trở nên thanh bình hơn mọi ngày.Có điều, hình như còn thiếu một cái gì đó, sâu lắng tận trong tim. Cô ngẫm nghĩ một hồi, liên tưởng đến đôi tình nhân mà cô bắt gặp hồi nãy. À, thì ra là thiếu hơi ấm một bàn tay.

Vừa mới dứt suy nghĩ, trái tim cô đột nhiên đập những nhịp loạn lạc. Trước mắt cô chẳng có gì khác lạ, vẫn là con đường vắng vẻ và dài thênh thang. Nhưng chính ở nơi này và không gian này, vào một buổi tối thanh tịnh, bức tường cô tốn công dựng lên đã bị sụp đổ, bởi một nụ hôn say đắm. Cô vẫn nhớ rất rõ hương vị của nó ngay trên đầu môi.

Tuệ Anh lắc mạnh đầu xua hết những cảm xúc mới trỗi dậy, không cho phép bản thân mình mất phương hướng thêm nữa. Cô đã đồng ý cho Hải Đăngcơ hội. Vì vậy, cô phải cố gắng loại bỏ hình ảnh của người kia ra khỏi đầu. Thế rồi, cô vội vã chạy trốn khỏi nơi khiến trái tim bị giằng xé giữa hạnh phúc và nỗi đau xót ấy. Hạnh phúc vì khoảnh khắc ngọt ngào đến mê muội với bóng hình trong tim, đau xót bởi tất cả chỉ là giấc chiêm bao. Người anh yêu không phải cô, đó mới là sự thật. Đau đớn thay! Cô còn lưu luyến gì người đàn ông đó?Thế nhưng, ông trời luôn muốn đùa giỡn tình cảm của con người. Trên cả quãng đường còn lại, cô gần như hình dung anh đang đi bên cạnh mình, hơi thở quen thuộc phảng phất quanh đây, dáng vẻ ung dung thư thái tối hôm nào cứ quẩn quanh tâm trí.Chiếc ô rớt xuống, cô bất lực để cơn mưa bao bọc. Mưa phùn rơi lất phất, rất nhẹ nhàng, rất dịu dàng, xoa dịu nỗi canh cánh trong lòng. Giọt mưa nhỏ bé thật kỳ diệu. Chúng đang gột sạch tâm trí cô.

Cơn mưa giăng kín bầu trời, giăng kín cõi lòng người, làm nhòe đi từng mảng hồi ức. Từ khi nào cô nhận ra rằng, mình đã yêu anh quá nhiều? Ngọt ngào và đắng cay. Làm sao có thể chôn vùi hết được? Mắt cô nhìn về phía trước, nhưng con tim lại lạc lối về nơi bắt đầu. Những suy nghĩ kìm nén trong lòng bao năm qua, bất giác thoát khỏi khuôn miệng vương những hạt mưa bay, trở thành tiếng vô thanh dành cho bóng hình trong tâm tưởng, mang nỗi lòng cô đến một nơi xa xôi nào đó.

"Anh sẽ chẳng bao giờ biết..."

Ý niệm cuối cùng vừa dứt, lệ cay khóe mắt hòa quyện cùng làn mưa. Mưa cuốn trôi từng giọt nước mắt. Mưa dập tắt ngọn lửa tình cháy âm ỉ, ru ngủ trái tim xước xát...

Như một người bạn tâm giao.

Cơn mưa từng tưới lên trái tim cô thứ cảm xúc diệu kỳ mang tên 'tình yêu'. Có lẽ, cô đã sẵn sàng biến cơn mưa này thành ký ức.

***

Vũ Uy giật mình. Anh đưa mắt nhìn ra bên ngoài lớp kính xe, những hạt mưa tạt ngang, đọng thành giọt nặng trĩu lăn dài, hết lớp này đến lớp khác.

Là ảo giác?

Mới nãy anh những tưởng mình vừa nghe thấy một giọng nói vang vọng trong không trung, nhẹ như hơi thở. Nhưng ngoài kia, tiếng rì rào của cơn mưa lấn át mọi âm thanh. Anh từng nghe nói, đọc sách khi đang đi xe sẽ gây hoa mắt, chóng mặt. Có lẽ, đó là nguyên nhân anh nghe nhầm tiếng mưa thành lời thì thầm của người con gái. Nghĩ vậy, Vũ Uy gập đống tài liệu,trông ra ngoài lần nữa.

Lạ thật! Cơn mưa dai dẳng mãi không ngớt.

Hôm nay là ngày cuối cùng của chuyến công tác, công việc đã được giải quyết xong xuôi. Anh đang trên đường về khách sạn đón Thục Quyên. Trước khi rời khỏi đây, anh sẽ ghé thăm dì Tịnh Yên để tạm biệt, nhân tiện ra mắt Thục Quyên với dì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro