Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11 : Cơn ác mộng đến từ quá khứ

Cô bé gào khóc thảm thiết trước cảnh tượng kinh hoàng, túi thức ăn trên tay rơi tứ tung xuống đất. Cô vội vàng lao đến chỗ người mẹ thì bị một bàn tay to lớn thô thiển túm lấy cổ áo, giật mạnh về phía sau. Miệng cô bị một gã bịt chặt, âm thanh không thể thoát ra giờ đây chỉ còn là những tiếng rên rỉ trong cổ họng.

Trên nền nhà của một căn nhà cấp bốn rách nát, một phụ nữ thân thể tiều tụy yếu ớt, gương mặt xinh đẹp trắng bệch như sắp chết, quần áo bị xé rách tả tơi lộ ra những vết bầm tím trên làn da tái xanh. Bà đang giãy giụa một cách tuyệt vọng dưới thân hình to lớn của một gã đàn ông. Thấy đứa con gái bé bỏng bị bắt giữ, bà hoảng hốt van xin.

– Xin hãy tha cho nó, nó còn quá bé. Nó vô tội!

Vừa dứt lời thì một cái bạt tai nảy lửa giáng ngay xuống gương mặt héo hon của bà.

– Con đàn bà đê tiện, dám phản ta rồi sinh con cho kẻ khác. Đứa con nghiệt chủng này, xử mày xong rồi sẽ đến lượt nó! – Hắn tức giận trợn trừng mắt quát. Đôi mắt trắng dã thú tính không có chút tình người.

Cảnh tượng trước mắt quá tàn bạo đối với một đứa trẻ. Cô bé cố giãy khỏi sự khống chế nhưng vô vọng, chỉ còn cách tận mắt chứng kiến người mẹ đang bệnh tật của mình bị hành hạ dã man. Đôi mắt ngập nước nhìn gã đàn ông như con thú hoang đầy căm phẫn. Cuối cùng, sau một hồi chà đạp, hắn xốc lại quần áo. Nhìn người phụ nữ với ánh mắt khinh bỉ, nhếch mép nói với tên thuộc hạ.

– Xử lý nó rồi dọn dẹp cho sạch sẽ.

Mệnh lệnh của hắn vừa dứt, một tên tiến v phía người phụ nữ nằm bất động trên sàn, trên tay lăm lăm con dao sắc bén.

– Tuệ, đừng khóc... Mẹ sẽ luôn ở bên con. – Người mẹ lấy chút hơi tàn cuối cùng nhìn con gái bé bỏng tội nghiệp, yếu ớt nói. Đó cũng là câu nói cuối cùng của bà trong đời.

Sau hành động chớp nhoáng của tên kia, từ cổ bà xuất hiện một đường rạch bén ngót, máu từ đó bắt đầu tuôn trào thành một vũng đỏ lòm loang lổ trên nền nhà, loang tới cả chỗ cô bé đang đứng. Không thể chịu đựng nỗi đau thương và sự sợ hãi tột cùng, cô gái bé nhỏ ngất đi trong nước mắt. Trước khi lịm dần, gương mặt gian ác với cái nhìn nhếch môi tàn nhẫn của gã cầm thú in hằn vào tâm trí cô, như một bóng ma ám ảnh.

Tuệ Anh choàng dậy thở hổn hển, mồ hôi trên người túa ra ướt đẫm lưng áo. Định thần một lúc, cô mới hay đó chỉ là cơn ác mộng. Trông ra ngoài cửa sổ thấy trời tối đen như mực, cô trấn tĩnh lại, bước xuống giường đến bên chiếc bàn gần đó rót một ly nước. Những tưởng đã thoát khỏi cái quá khứ kinh hoàng ấy, vậy mà bây giờ nó lại quay về quấy nhiễu cô, như muốn báo trước sắp có điềm chẳng lành. Tuệ Anh mệt mỏi ngồi xuống sofa, day day huyệt thái dương. Lại một đêm thức trắng.

***

Buổi sáng ở thành phố Đà Lạt trong lành và yên ả, không giống như sự náo nhiệt và phồn hoa nơi đô thị. Cái không khí bình yên này đã khắc sâu trong tâm khảm của Tuệ Anh từ rất lâu rồi. Nó giúp tâm hồn cô dịu lại sau những muộn phiền không thể diễn đạt thành lời.Hôm qua, cơn ác mộng lại trở về trong đêm. Người ta nói, nếu một giấc mơ lặp đi lặp lại nhiều lần, ắt có điềm báo. Tuệ Anh nhấp môi một ngụm cà phê. Thứ chất lỏng đắng ngắt lan tràn vị giác, ngấm dần vào từng tế bào thần kinh như liều moocphin trấn an tinh thần. Đặt ly cà phê xuống bàn, cô thở dài nhìn ra ngoài khung cửa kính của nhà hàng khách sạn. Bỗng một bó hồng đỏ thắm hiện ra trước mắt, hương thơm phảng phất xung quanh như mùi nước hoa dịu nhẹ. Nụ cười của Hải Đăng vẫn ấm áp đầy sức sống như ánh mặt trời đầu đôngthuở nào.

– Cái này tặng cậu.

– Sao lại tặng mình? – Tuệ Anh băn khoăn.

– Cứ coi như kỷ niệm ngày mình chính thức theo đuổi cậu đi. – Hải Đăng nháy mắt, nụ cười vẫn giữ trên môi.

– Đăng, không phải hôm qua mình đã nói rõ rồi sao?

– Cậu có thể từ chối mình, nhưng đâu có quyền cấm mình theo đuổi cậu. – Anh húng hắng giọng, cố làm ra vẻ thản nhiên. – Nói cho cậu biết, cậu là người con gái đầu tiên được mình theo đuổi đấy.

– Nói vậy kinh nghiệm của cậu là zero còn gì.– Tuệ Anh bật cười.

– Cậu nói phải! Có lẽ mình nên tích lũy kinh nghiệm từ bây giờ. – Anh gật gù tỏ vẻ đồng tình.

Bữa sáng của hai người bắt đầu một cách tự nhiên như thế, dường như chẳn trở ngại nào có thể làm rạn nứt được tình bạn bao năm qua.

– Vừa nãy cậu suy nghĩ cái gì mà ngồi thần người ra vậy?

Hải Đăng đặt chiếc nĩa đang ăn dở dang xuống, với tay lấy chai rượu vang rót vào ly thủy tinh cho Tuệ Anh. Thấy cô cúi đầu lảng tránh, anh thở dài:

– Cậu lại nghĩ về anh ta, đúng không?

– Cậu yên tâm, mình biết điểm dừng. Hơn nữa, Quyên là bạn mình, mình sẽ không làm tổn thương cô ấy. – Tuệ Anh cười buồn bã – Trong mắt anh ấy cũng hoàn toàn không có mình.

Nói đến đây, đôi hàng mi dài như cánh hoa rẻ quạt khẽ run rẩy, cô lại rơi vào trầm lặng. Biết vậy sao vẫn cứ u mê?

Trong mắt của Hải Đăng, nét buồn của Tuệ Anh có gì đó rất đặc biệt. Như khi nghe một bản nhạc u sầu mà bị say mê tới tận tâm can, hay khi ngắm một bức tranh mùa thu ảm đạm nhưng lại không thể rời mắt. Nhưng buồn vẫn cứ là buồn, khiến người ta không thôi day dứt. Hải Đăng trầm ngâm, anh muốn thử bước vào cánh cửa tâm hồn đang khép kín của cô. Anh khẽ rướn người về phía trước, nắm lấy bàn tay cô đang để trên mặt bàn.

– Tuệ, hãy để mình giúp cậu. Chỉ cần cho mình cơ hội.

Tuệ Anh lắc đầu. Cô làm sao có thể đến với anh trong khi còn nặng tình với người đàn ông khác. Hơn nữa, tình cảm của anh giờ đây có thể chỉ là sự đồng cảm, hoặc cảm thông, hoặc không biết chừng là thương hại. Cô không muốn anh ngộ nhận để rồi sau này tình bạn bị rạn nứt bởi những việc không đáng có.

– Mình sẽ dùng tất cả tấm chân tình của mình để làm cậu thay đổi. Nếu đến cuối cùng, cậu vẫn không thể quên anh ta, mình sẽ bỏ cuộc. Như vậy có được không?

Cô rơi vào tình thế khó xử, chưa biết nên nói gì tiếp theo thì bị phân tán bởi sự xuất hiện của hai người nọ. Vừa thoáng thấy dáng anh, cô giật mình, vội rút tay ra khỏi lòng bàn tay của Hải Đăng, trái tim lỡ mất một nhịp. Lúc này, Thục Quyên cũng đã nhận ra người quen, khoác tay Vũ Uy tiến về phía cô, nét mặt rạng rỡ hạnh phúc của người đang yêu. Tâm trạng Tuệ Anh dần trở nên ảm đạm, tựa chiếc lá khô lìa cành trong ngày đông lạnh giá. Nơi ngực trái đau nhói, cảm giác chân thật đến mức hai hàng lông mày vô thức nhíu chặt. Vậy mà đã có một khoảnh khắc, vòng tay kia tưởng chừng dành cho cô.

Từ xa, ánh mắt Vũ Uy rơi trênngườiTuệ Anh, chợt nhận ra sắc mặt cô nhợt nhạt đi trông thấy, trong lòng anh tự dưng lo lắng. Nhưng khi thấy bó hồng nhung tuyệt đẹp nổi bật trên nền trắng tinh tươm của khăn trải bàn, anh tự dưng đặc biệt băn khoăn về sự xuất hiện của nó. Ngay khi đến nơi, Thục Quyên cũng đã chú ý đến điều này, cô thốt lên ngạc nhiên:

– Bó hoa đẹp quá! Tuệ, ai tặng cậu vậy?

– Là anh! – Hải Đăng không hề do dự thừa nhận. Anh quàng tay qua eo của Tuệ Anh một cách tự nhiên rồi khẳng định lần nữa. – Bọn anh đang hẹn hò.

Sau khi chia tay, Thục Quyên chưa gặp lại anh. Lần này chạm mặt nhau, có chút mất tự nhiên. Dù sao trong quá khứ, hai người từng có những phút giây say đắm, mặn nồng. Thậm chí, cô từng cho rằng anh là tình đầu, cũng sẽ là tình cuối. Vậy mà, cuộc đời chẳng ai biết trước được chữ ngờ. Thế nhưng, anh đã đáp lại cô bằng một nụ cười không quá xa lạ, cô cảm thấy thoải mái và cởi mở hơn rất nhiều.

– Thì ra là vậy, chúc mừng hai người!

– Thật ngại quá, mình phải đi làm rồi.

Tuệ Anh đột nhiên cảm thấy căng thẳng, có ý muốn rời đi. Hải Đăng lịch sự chào tạm biệt, bàn tay anh vẫn đặt bên hông cô nhanh chóng rời khỏi nhà hàng. Thục Quyên đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác dõi theo hai người bạn, tức khắc reo lên.

– Bọn họ đẹp đôi đấy chứ!

– Anh không quan tâm! – Vũ Uy đáp với giọng điệu lanh tanh, không biểu cảm. Rồi chẳng nói chẳng rằng, anh tiến tới một chiếc bàn trống và ngồi xuống, với tay lấy cuốn menu lật giở liên tục. Đúng, anh chẳng hề bận tâm tới cái việc chướng tai gai mắt vừa diễn ra.

***

Bên ngoài khách sạn, Hải Đăng đã thu tay về. Vừa rồi, anh cũng chẳng hiểu sao mình lại hành động như vậy. Chỉ có điều, anh cảm thấy bực bội khi phát hiện ánh mắt của Vũ Uy cứ nhìn đăm đăm vào cô. Linh tính đàn ông mách bảo có điều gì đó không đơn giản ẩn sau ánh mắt của anh ta. Anh đưa mắt nhìn Tuệ Anh, áy náy nói.

– Mình xin lỗi đã hành động tùy tiện.

– Không có gì. – Tuệ Anh nói vậy nhưng trong lòng quả có chút rối bời.

– Vậy, cậu sẽ đồng ý với mình chứ? – Anh liền gợi lại câu chuyện còn đang dang dở, ánh mắt hiện lên vẻ mong chờ.

Trước thái độ khẩn khoản của anh, từ ''Xin lỗi!'' chẳng hiểu sao cứ mắc kẹt giữa cổ họng cô, không thể thoát ra khỏi miệng. Bắt được sự do dự ấy, đôi mắt Hải Đăng ánh lên tia mừng rỡ, anh vội tiếp lời.

– Cho mình cơ hội cũng chính là cho cậu cơ hội. Cậu không thể cứ ôm mãi tình yêu ngang trái này với anh ta.

Hàng mi buồn rầu cụp xuống, che phủ mọi tâm tư nơi đáy mắt, cô không phủ nhận đã bị lời nói của Hải Đăng tác động. Đúng là về tình về lý, cô chẳng có lý do để ấp ủ mãi tình cảm với người đàn ông đó. Từ bỏ là con đường duy nhất. Nhưng cô không biết lợi dụng người khác có phải là cách đúng đắn hay không?

– Mình... không muốn lợi dụng tình cảm của cậu.

Anh khẽ nâng chiếc cằm thon gọn của cô lên, hướng đôi mắt trong veo nhìn vào mắt mình, thành khẩn nói.

– Là mình tự nguyện. Hãy tin mình, được không?

Quả thực, sự chân thành của Hải Đăng đã làm lung lay ý nghĩ chối từ của cô. Người con trai này đã từng khiến cô rung động, có lẽ anh sẽ làm lay chuyển con tim cô lần nữa chăng? Biết đâu, việc này có thể giải thoát cho cô khỏi sợi dây trói buộc vô hình với người ấy. Cuối cùng, cô mím môi, gật nhẹ.

Như chưa thể tin vào mắt mình, Hải Đăng ngây người ra có đến một lúc. Hóa ra cảm giác theo đuổi một người con gái là như thế này đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro