Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 8

*Chú thích: Dòng chữ in nghiêng trong dấu " là suy nghĩ của nhân vật.


*Cạch*

Mina mang nồi cháo còn nghi ngút khói đặt trên khay cùng với cốc nước lọc và mấy viên thuốc mà Dahyun đưa, bước vào phòng.

Thấy người yếu ớt kia nằm trên giường thở hơi nặng nhọc một chút, vì sốt, Mina đoán vậy. Nhìn từ đây thì có vẻ đã được mặc lại quần áo, những thứ đồ ở dưới đất đã được nhặt lên. Dahyun chắc là đã dọn giúp cô luôn rồi.

Tiến lại gần người đang nằm trên giường, Mina đặt cái khay thức ăn lên mặt tủ ở đầu giường, khẽ lay nhẹ người kia, cất thanh âm đều đều:

- Dậy đi, Yoo Jeongyeon.

- Ưm~~ - Jeongyeon ngân nhẹ một chút, khẽ nhíu mày. 

Jeongyeon có mặc đồ nhưng đó là áo sơ mi, cúc áo của cô cài có một nửa, lấp ló thân thể trắng nõn dưới lớp áo sơ mi mỏng tang.

"Dahyun cố tình trêu tức mình hay sao mà mặc cho chị ta như thế này ? Lại còn cấm cho tới khi khỏe lại nữa " - Khẽ chửi thề trong đầu, nuốt nuốt nước bọt rồi xua đi ý nghĩ không đứng đắn kia tiếp tục lay gọi người bên dưới.

Jeongyeon mệt mỏi nâng ánh mắt nặng trĩu, điều đầu tiên cảm thấy là sự đau buốt từ thân thể và ê ẩm khắp người, người đã được mặc lại áo quần, cơ thể nóng ran, gần như là vô lực song chợt nhận ra Mina ở trước mặt, cảm giác sợ hãi cùng run rẩy lại lấp đầy tâm trí, bất giác nghĩ đến lúc trước người này tàn bạo khinh rẻ mình ra sao liền dùng chút lực nhỏ còn sót lại, vô thức lùi người ra sau, cánh tay trắng nõn tự ôm lấy vai, đưa ánh mắt trong veo một tầng sương mỏng xen lẫn sự sợ sệt nhìn Mina, thì thào như không còn chút sức lực:

- Xin đừng...

Mina cười nội thương trong lòng một khắc khi nhìn thấy tia sợ sệt ở đôi mắt nâu của Jeongyeon:

- Sợ tôi tới vậy sao... Chị...ăn đi. - Mina cầm khay đựng đặt gần Jeongyeon và cất giọng trầm trầm.

- ... - Jeongyeon nghi ngại nhìn Mina rồi liếc xuống tô cháo với vẻ mặt lo lắng. Cô đang đói cồn cào, nhưng tay chân lại chẳng còn sức lực, hơn nữa cũng không thể tin tưởng là cô ta không cho những thứ như xuân dược vào.

Thấy người phía dưới cứ giữ sự im lặng mà liếc nhìn ngẫm nghĩ, đoán chừng chị ta là cho rằng Mina cô đây đã giở trò gì với bát cháo trước đó rồi, Mina cười khổ:

- Đây chỉ là cháo thôi, không có gì khác thường cả, hay sợ tôi lại cho thuốc vào à?

Nghe Mina nói vậy Jeongyeon cũng yên tâm đôi chút. Thấy mặt Jeongyeon giãn ra một chút, toan nhấc tay lên nhưng dường như là yếu ớt vô lực đến độ không cử động nổi, Mina mất kiên nhẫn liền dựng cô dậy tựa vào gối, trực tiếp cầm lên xúc cho cô ăn. 

Jeongyeon không còn sức để phản kháng nên cứ để mặc như vậy ngoan ngoãn há miệng để Mina đút cho ăn dù trong tâm có hơi bất ngờ về hành động của cô ta nhưng mặt ngoài vẫn là đề phòng: "Cô ta vô cảm như vậy không thể nào thay đổi một cách chóng mặt thế chứ?? "

Nhìn cô ăn hết thìa này đến thìa khác, sớm vơi luôn cả tô, Mina không tránh khỏi có chút vui vẻ dâng lên. Cho Jeongyeon ăn xong Mina đặt chiếc bát xuống mặt tủ rồi đưa nước và mấy viên thuốc cho cô. Jeongyeon nhìn thấy thuốc liền nhíu mày lắc đầu nguầy nguậy, cô ghét uống thuốc, nó đắng chát:

- Không cần, tôi không muốn uống.

Lông mày của Mina khẽ xô lại với nhau, xong nảy ra một ý liền vươn người lại gần cô.  

Jeongyeon thấy người kia bỗng nhiên tiến sát mặt lại, theo phản xạ rụt người lại về phía sau, cô ta vẫn cứ tiếp tục tiến sát lại gần, chống tay ở cạnh hai bên hông của cô, cho đến khi không thể lùi được nữa mới ngưng lại.

Mina đối diện với cô, phả hơi thở ấm nóng lên khuôn diện đã sớm chuyển màu hồng của Jeongyeon, không rõ là do cơn sốt hay vì lí do ngoại cảnh, vẽ lên một nụ cười nhếch mép xong liền bỏ mấy viên thuốc vào miệng và uống một ngụm nước, nhanh chóng áp đôi môi xinh đẹp của mình lên hai cánh môi mỏng của Jeongyeon.

Jeongyeon có cảm giác thật lạ lẫm, đó không phải là một nụ hôn chiếm hữu càn quét như bình thường mà nó vừa đê mê nhưng lại còn có cả trân trọng. Cánh môi của cô dưới sự dịu dàng bất thường kia lại tự động hé mở.

Thấy cô ngoan ngoãn hợp tác, Mina nhanh chóng truyền thuốc từ khoang miệng mình sang của Jeongyeon, sau đó luồn lưỡi vào trong khoang miệng cô, sục sạo khắp nơi xua đi vị đắng của thuốc ở đầu lưỡi.

Cảm thấy đã đủ lâu để cô không còn cảm nhận thấy vị đắng thì Mina ngừng lại, di chuyển xuống cằm, hôn nhẹ và dùng lưỡi quét nhẹ qua lau đi những giọt nước bị rớt ra từ miệng của cô.

Ngay khi Jeongyeon bắt đầu cảm thấy phản ứng của cơ thể thì Mina dừng lại, hơi luyến tiếc một chút rồi rời đi khiến cô cắn chặt môi dưới chặn lại tiếng kêu nhẹ.

Mina cười tà, cất giọng trêu chọc:

- Chị có vẻ rất thích uống thuốc theo cách này?

- Tôi không...có

Jeongyeon đỏ mặt, cúi đầu xuống né đi ánh mắt châm chọc, lầm bầm thầm chửi rủa Mina.

"Rõ ràng là tự cô làm cơ mà, tôi làm gì có nhu cầu, đúng là đồ xinh đẹp biến thái... "

Tự dối lòng là một chuyện, nhưng cô biết rằng bản thân có phản ứng với cô ta, tâm còn có chút động... Khẽ xua đi ý nghĩ quái gở trong đầu: "Cô ta nhất định là không có gì đối với mày đâu, Jeongyeon "

Thích thú nhìn biểu cảm ngố tàu của Jeongyeon, Mina cười thầm trong lòng: "Trông cũng...cute phết~~ "

Song liền chỉnh lại cho Jeongyeon nằm xuống, thấy cô khẽ nhăn mặt khi di chuyển, có lẽ là trên người vẫn còn đau? Ngẫm nghĩ một hồi rồi đắp chăn lên nửa người cho cô rồi nhanh chóng mang cái bát rỗng đi ra ngoài:

- Chị nghỉ ngơi đi. - Mina để lại một câu nói trước khi ra khỏi phòng. 

*Cạch*

- Cô ta thật lạ, bỗng nhiên lại đối xử với mình thật tốt,...chẳng lẽ...mày điên rồi Yoo Jeongyeon, cô ta không phải người tốt như vậy càng sẽ không để ý đến người như mày đâu. Nhưng không thể phủ nhận lúc đó trông cô ấy thật xinh, đẹp...

...

*Cạch*

Sau một hồi, Jeongyeon thấy cô ta quay lại tay cầm đem theo một túi đồ bước vào phòng, tiến lại gần giường đặt túi đồ lên mặt tủ, cô thắc mắc: "Liệu có phải là thuốc làm xxx không vậy, ĐM...". Jeongyeon có chút lo lắng dâng lên trong lòng.

Sau khi sột soạt lấy ra một tuýp thuốc, Mina đột nhiên quay sang Jeongyeon khiến cô giật mình, cô ta hướng mặt lại sát với gương mặt của cô, Jeongyeon theo phản xạ của bản năng phản xạ lui người lại né tránh:

- Cô...cô định... Tôi không còn...sức...đâu...

Xong không đáp, cô ấy vẫn cứ tiếp tục lấn tới, ép mặt cô sát xuống đệm, quỳ một bên gối xuống giường, tay chống ở bên đầu cô, cô cảm nhận được hơi thở ấm nóng có thoang thoảng mùi thơm nhẹ từ tóc Mina phả vào da mặt mình. Cái tư thế lúc này thực rất ám muội...

Mina hướng mặt xuống, khoảng cách lúc này có lẽ chỉ là khoảng vài cm, Jeongyeon nhắm tịt mắt lại, giống như là chờ đợi một điều gì đó...

Nhưng một thoáng trôi qua vẫn không có gì xảy ra cả, cô hé mắt ra nhìn hóa ra là Mina chỉ dựa trán của mình lên của cô xong liền mỉm nhẹ rời đi:

- Đã hạ sốt rồi, có thể bôi thuốc được. - Mina nói trong khi nhấc tuýp thuốc lên lại vô tình hay hữu ý không để ý rằng có người vì hành động của cô mà mặt đỏ, ánh mắt có chút ngại nhưng đâu đó cả tia hụt hẫng.

Xong đoạn Mina liền lật tung chiếc chăn sang bên. Cởi chiếc áo sơ mi trên người cô ra, lật úp người Jeongyeon xuốngkiểm tra tình trạng vết thương trên lưng nào ngờ khiến Jeongyeon bị bất ngờ liền hốt hoảng không thôi:

- Này, cô làm gì vậy hả?

Do cơ thể vẫn còn đau và yếu nên Jeongyeon đã bị Mina nhanh tay giữ chặt cô lại ép xuống giường:

- Ôi trời! Yên nào để tôi bôi thuốc thì mới hết đau.

- Tôi không cần...á đau... - Ngay lúc đó thì Mina quẹt một ít thuốc đưa xuống quét nhẹ lên vết xước khiến cô bất ngờ đau không kìm được mà kêu lên một tiếng.

Dưới sự chăm sóc của Mina, cô chỉ có thể nằm yên chịu mặc kệ. Bôi hết cho vết thương ở lưng rồi lập ngửa Jeongyeon lên để bôi đằng trước, ngón tay mềm mại theo thuốc lành lạnh bôi nhẹ lên những dấu vết sưng đỏ, một cảm giác khác lạ len lỏi vào trí óc, dịu dàng đến từng giây, từng phút.

Còn Mina sau khi cởi áo cho người kia ra mới thấy những vết thâm tím, vết đỏ, vết cắn,...v...v... của mình để lại trên người Jeongyeon đều sưng to, trong lòng cảm thấy xót, nhưng cũng có chút ngại ngùng khi được nhìn kĩ thân thể cô, thấy Jeongyeon mặt nhăn nhó vì đau nên cũng nhẹ nhàng từ từ mà bôi thuốc không dám mạnh tay.

Mina di chuyển tay xuống ngực xoa thuốc thì thấy người đang nằm trên giường kia cứ vặn vẹo bỗng có tiếng "ưm" vô thức truyền ra từ miệng Jeongyeon khiến cô độn thổ muốn chết.

Mina thấy vẻ mặt kia, cười gian vươn nhẹ người lên thì thầm hỏi bên tai Jeongyeon:

- Chị thích như vậy phải không?

- Ui...không...không có. - Cô quay mặt ra chỗ khác phát ra thanh âm nho nhỏ.

Lè lưỡi liếm nhẹ vành tai của cô, khẽ thoa thuốc vào xung quanh đầu nhũ của Jeongyeon, mân mê xoay xoay ở đó, chốc chốc lại nhấn vào:

- Không nghe người lớn dậy nói dối là hư sao hả Jeongyeon~

- Ư...ư...

- Jeongyeon~ nói đi, Jeongyeon là của ai nào~

- Ư...tôi...

- Nói đi, Jeongyeon là của ai nào~

- Tôi...tôi...không...là...của...đứa...nào...cả...hưm...

- What the...

Xem ra là phải mạnh tay hơn, cái người này cứng đầu hơn Mina nghĩ. Mina cúi xuống liếm vết đỏ trên người Jeongyeon còn ngón tay thì ấn vào chỗ thương đó:

- Úi đau...

- Hỏi lại lần nữa Jeongyeon là của ai hả?

- A...tôi...là...của cô. - Jeongyeon nói ngắt quãng.

- Cô nào ở đây? - Mina vẫn không ngừng, mạnh tay ấn vào chỗ sưng. 

- Ư...tôi là...của em. 

- Tôi nào? Em nào? Nói rõ hơn đi.

- Yoo...Jeongyeon tôi đây...là...của...Myoui Mina...hưm...

- Bảo bối của em ngoan thật nha~~~

Mina nói rồi hôn nhẹ lên trán, mắt, mũi, má và môi Jeongyeon như không muốn bỏ qua chỗ nào trên gương mặt người đó. Cúi xuống hôn nhẹ vào những vết thương sưng đỏ đó. Sau đó đắp chăn, để tư thế nằm của Jeongyeon cho thật thoải mái rồi gối đầu lên tay Jeongyeon, rúc sâu vào lòng cô ôm chặt. 

Trong tâm trí Jeongyeon dâng lên một xúc cảm khó tả, xong vẫn hưởng thụ cái ôm của Mina, thưởng thức mùi hương thơm nhè nhẹ thoang thoảng trên tóc cô ấy, mắt khép hờ lại. Bất giác Jeongyeon mơ hồ cảm thấy tiếng người kia thì thầm thật nhỏ trong lòng mình:

- Em xin lỗi vì lỡ làm Jeongyeon tổn thương...

Chẳng biết là thực hay mơ nhưng Jeongyeon bất giác vẽ lên một nụ cười, có phải là cái người vô tâm kia đang xin lỗi cô không? Jeongyeon cũng ôm chặt lấy Mina, xong liền nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ.

Mina chưa từng hạ mình đi xin lỗi ai, cao ngạo là vậy nhưng lại xuống nước vì chỉ vì con người này, vô tình là vậy nhưng lại mềm lòng trước Jeongyeon...

- Jeongyeon à. Yoo Jeongyeon...

Jeongyeon đã ngủ rồi. Còn Mina vẫn thức, cô nghe thấy trái tim của cô và Jeongyeon đập cùng một nhịp, hơi thở đều đều phả ra cùng nhau. Cảm giác của Mina bây giờ lúc này hạnh phúc vô cùng: 

- Jeongyeon biết không...

- Bằng một cách nào đó, người lại thay đổi em...

- Bằng một cách nào đó, người lại chữa lành vết thương đau đớn trong em...

- Bằng một cách nào đó, người cho em nếm lại vị ngọt của tình yêu...

- Bằng một cách nào đó lại dễ dàng cướp mất trái tim em...

- Jeongyeon, có lẽ em đã yêu người...Ngủ ngon~~


End chap 8.

(: Chúc mọi người có khoảng thời gian đọc truyện vui vẻ, cảm ơn :)

-MONO MH-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro