Chap 5
*Chú thích: Dòng chữ in nghiêng trong dấu " là suy nghĩ của nhân vật.
Khi Jeongyeon thức giấc thì ngoài trời đã sáng, ánh nắng ban mai chiếu vào bên trong phòng qua lớp cửa kính vờn nhẹ trên gương mặt làm cô hơi khó chịu, toàn thân đau nhức, mắt nhắm hờ lại cựa quậy tiếp tục cuộn người ngược lại phía ánh sáng bỗng nhận ra cơ thể mình đang trần trụi, hơi đơ người song cũng nhớ ra chuyện tối qua.
Nghĩ đến liền không khỏi đỏ mặt, khẽ lắc đầu quên đi rúc sâu hơn vào trong chăn đột nhiên nghe thấy thanh âm đều đều từ đằng sau:
- Tỉnh rồi sao?
Nâng hàng mi nặng trĩu lên xoay về nơi vừa cất ra giọng nói đó liền thấy Mina, cô ta đứng ở trước gương chỉnh lại chiếc váy trên người, trí não cô tự động nhớ lại lúc hoan ái liền ngay lập tức bặm môi và đỏ mặt quay đi.
Khẽ nhướn mày đồng thời tiến lại gần thân ảnh đang nằm trên giường đưa bàn tay thon nhấn vào dấu vết trên xương quai xanh, tay kia bóp nhẹ lấy cằm của Jeongyeon xoay lại đối diện cô với đôi mắt đen láy sâu thẳm vủa mình:
- Tôi nhớ hôm qua chị đã rất sung sức, cuồng nhiệt chăm sóc tôi mà, vì cớ gì bây giờ đến một câu hỏi đơn giản cũng không trả lời vậy? - Nhếch đôi môi mỏng, nhìn thẳng vào đôi mắt nâu của người đối diện thốt ra lời nói châm chọc.
- A...đau... - Nắm lấy tay của con người đáng ghét kia hòng gỡ ra nhưng lại chẳng hề suy chuyển được.
- Chết tiệt, chẳng lẽ chỉ có một lần mà chị lại trở nên đuối sức như vậy? - Nhìn con người trước mắt cố sức cậy mở tay mình, cố sức một hồi hết cách liền đưa đôi mắt trong veo nhìn Mina như cầu xin, Mina trong lòng có chút thích thú song mặt ngoài vẫn là băng lãnh nhìn chăm chú một hồi liền bỏ Jeongyeon ra.
Về phần cô, được thả ra liền nhanh chóng lấy chăn chùm lên thân thể do lúc nãy đã bị tuột một nửa xuống khỏi người.
Mina tiếp tục giữ ánh mắt trên người trước mặt thu hết hành động của cô, tay lấy điện thoại mắt nhìn vào đó cười, cất thanh âm có chút trêu chọc:
- Thứ gì cần thấy đã thấy, thứ không cần thấy cũng đã nhìn và làm nên chị không cần thiết phải như vậy.
Sau đó Mina giơ điện thoại cho Jeongyeon xem cái nụ hôn mà mình để lại trên người cô.
Nghe dứt câu, nhìn thấy ảnh, khuôn diện cùng hai má chỉ thiếu chút nữa là đỏ như quả ớt, cô chỉ hận không thể đào một cái lỗ chui xuống. "Nhục quá "
Biểu cảm ngại ngùng kèm theo chút giận dỗi của cô khiến Mina tự động vẽ lên một nụ cười nhẹ từ lúc nào.
Sực nhớ ra còn một việc cần nói liền kéo mình tỉnh lại cất giọng hướng về phía cô:
- Từ giờ chị không cần đi làm ở nơi cũ nữa, tôi đã xin nghỉ việc cho chị rồi từ bây giờ chỉ cần ở căn nhà này thôi.
Cô liền ngẩng đầu, trợn tròn mắt nhìn người đối diện:
- Cô lấy quyền gì để tự tiện quyết định công việc của tôi?
Khẽ nhíu mày song giãn ra vẽ lên một nụ cười nhếch mép rồi cất giọng lạnh lẽo đến thập phần:
- Là vì chị là của tôi, nên lẽ dĩ nhiên là thuộc quyền quyết định của tôi. Bạn trai quý hóa của chị không nói gì với chị sao?
Cô đơ người, cô không hiểu ý của cô ta là gì? BamBam sao? Anh ấy không nói gì với cô?
Nhìn biểu hiện của cô chắc đến thập phần là không biết liền tiếp tục thanh âm đều đều lạnh lẽo:
- Hắn đã thỏa thuận bán chị cho tôi để xin tôi không truy cứu trách nhiệm hình sự. Chị...đã bị bỏ rơi rồi!
"Bán? Bị bỏ rơi? Không thể nào! BamBam luôn đối xử với mình rất tốt, không, mình không tin "
- Cô đang nói đùa đúng không? BamBam không đời nào lại là người như vậy?
Chiếu ánh mắt đen láy nhìn cô, cất giọng nói:
- Có tin hay không là tùy chị thôi, nhưng chị thực sự không nghi ngờ khi tôi lại không hề có bất cứ một bản hợp đồng nào đưa ra với chị mà chỉ giao dịch bằng miệng thôi ư? Chị thật ngây thơ.
2 ngày trước.
- Xin cô, Chủ tịch Myoui, đừng truy cứu...trách nhiệm hình sự với tôi, tôi sẽ làm hết bất cứ thứ gì cô yêu cầu. - Với chất giọng run run, người đàn ông quỳ sụp xuống đất van xin một cô gái chừng đôi mươi tuổi đang ngồi trên ghế tựa. Ánh mắt của cô gái đó thập phần đều chán ghét xen vào là cả sự uy quyền và băng lãnh, cười khẩy và cất chất giọng lạnh lẽo.
- Anh nghĩ anh có thể trả giá gì cho điều đó? Tiền? Sắc? Anh nghĩ tôi thiếu?
- Tôi...tôi...tôi sẽ giao mọi thứ cho cô, cả bạn gái của tôi cho cô, chỉ cần...chỉ cần tha cho tôi...cô ấy là thủ khoa của đại học Hàn Quốc chuyên ngành kinh tế vừa mới tốt nghiệp hơn nữa lại có tiếng, chắc chắn sẽ có ích cho cô...cô muốn làm gì cô ấy quyền quyết định là ở cô, xin hãy tha cho tôi.
Cô gái suy nghĩ một hồi liền cất giọng:
- Hãy nhắn cô ta đến gặp tôi, nếu như tôi có hứng thú, sẽ có người liên hệ với anh.
Sau khi Jeongyeon đến gặp Chủ tịch.
Một người phụ nữ cắt tóc ngắn nhuộm màu cam tìm đến gặp BamBam và đưa cho hắn một hợp đồng, BamBam mừng rỡ liền ngay lập tức kí tên và cuốn gói rời đi theo lời của người đó.
...
Tai cô ù đi, có chúa mới biết cô ghét cảm giác bị bỏ rơi thế nào. Đến người luôn miệng muốn cô hạnh phúc, đối xử với cô thật tốt cũng coi cô nhưng một món đồ để trao đổi?
Một thứ nước ấm ấm, mặn chát trào ra khỏi khóe mắt cô...tiếng nấc nghẹn đắng trong cổ như cố kìm lại.
Cô có thể thấy cô Mina đang nhìn cô, bằng ánh mắt gì cô cũng không rõ, mắt cô đang nhòe dần đi bởi thứ nước đáng ghét kia, cô không muốn tỏ ra yếu đuối nhất lại là trước Mina.
Thân ảnh đó tiến lại gần cô, bàn tay lạnh lẽo nâng cằm cô lên đối diện với khuôn mạo thấm đẫm nước mắt, chăm chú để ánh mắt trên cô một hồi rồi cất thanh âm:
- Nếu chị ngoan ngoãn, tôi đối với chị sẽ không tệ thậm chí còn tốt hơn hắn...
Ngừng lại một chút song nối tiếp câu bỏ dở:
- Nhưng nếu chị cả gan có ý nghĩ chống lại hay làm trái ý tôi...chị sẽ được biết cảm giác sống không được, chết cũng không xong. - Nhếch đôi môi mỏng kèm theo sự nguy hiểm ẩn trong lời nói.
Sau đó liền bỏ thân ảnh gầy trên người có những dấu vết đỏ của cuộc mây mưa đêm qua trông đầy đau đớn ở đó và đi về phía cửa.
*Cạch*
Đợi Mina rời đi, cô tùy hứng để bản thân khóc như trẻ con vừa bị cướp cây kẹo mút, sao cũng được, cô muốn giải tỏa nó, những ngày tiếp theo sẽ như thế nào đây? Cô thực sự không hề thấy chút tươi sáng, vậy cứ để cô khóc thỏa thích một trận đi...
Mina sau khi ra khỏi phòng định toan rời đi nhưng chợt dừng bước chân lại khi nghe thấy tiếng khóc phát ra từ trong phòng.
Có một cảm giác lạ lẫm len lỏi vào trí óc cô. Thật lạ, trước đây đối với bất kì ai có khóc lóc thảm thiết đến mấy cô cũng không mảy may để ý. Tại sao giờ lại để tâm tới một người vừa mới gặp được một ngày?
Âm thanh mang một cảm giác khác, bi ai, thống thiết, nức nở nhưng lại làm xao động lòng người?
"Mình đang động lòng ư? Không. Tuyệt đối không phải! Chị ta chẳng là gì đối với mày cả Mina à. Chỉ là thấy chói tai thôi. Phải rồi. Đúng như vậy. Mày không hề thương xót cho chị ta. Không hề. Chị ta chỉ là một thứ đồ chơi của mày mà thôi"
Cô dứt khỏi dòng suy nghĩ liền sải bước thật nhanh ra phía cửa bỏ lại âm thanh kia phía sau.
End chap 5.
Nhạt nhỉ :)
-MONO MH-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro