
Chương 19
:🫧🖇️❄️
Buổi chiều mùa thu, nắng nhẹ len qua từng khe lá, tạo nên một khung cảnh yên bình sau một ngày học tập dài. Nhóm bạn tụ tập dưới tán cây trước cổng trường, ai nấy đều tươi cười, rạng rỡ.
"Ra về rồi nè!" – Negav giơ tay lên cao như vừa thoát khỏi nhà tù học hành
"Khoan đã, Captain với Kiều đâu rồi?" – Nicky đảo mắt nhìn quanh, hỏi
"Hai đứa học khác khối, còn tiết cuối cơ mà. Chắc lát mới về." – Cris đáp, tay vẫn đang vuốt điện thoại
Lúc này, Negab đột nhiên nảy ra một ý tưởng: "Hay chiều nay tụi mình đi chơi đi? Lâu rồi không tụ tập ngoài trời. Đi công viên gần hồ ấy, dạo mát cũng được!"
"Hay đó." – Trung hưởng ứng ngay, giọng cậu hào hứng
"Tụi mình còn có thể mua kem, thuê xe đạp đôi, đi dạo, sống ảo các kiểu"
"Nhưng ai có trẻ con đâu mà dẫn theo?" – Phúc chớp mắt, hơi ngơ ngác
"Ơ hay. Ý là nếu ai trong nhà có nhóc con thì dẫn theo cho vui chứ ai bắt bắt buộc đâu"
Nicky bật cười, vỗ nhẹ vào vai Phúc
Atus tất nhiên không lên tiếng, cậu vẫn giữ vẻ trầm lặng như từ sáng tới giờ. Nicky liếc qua rồi khẽ huých tay vào người T
"Ê, Tút cậu mà không vui là khỏi được chụp ảnh đẹp đấy nha. Cười lên"
"Ừm... tớ ổn mà"
Atus mỉm cười nhẹ, dù ánh mắt vẫn đượm một nỗi gì đó xa xăm
Cả nhóm cùng nhau đi về nhà, vừa đi vừa bàn tán sôi nổi về buổi chiều. Tiếng cười, tiếng nói rộn vang cả con phố nhỏ
____
F8 hôm nay đều có mặt gần như đầy đủ. Quân, Erik, Hiếu, Isaac đang mặc đồng phục thể thao, tay đeo băng cổ tay, chuẩn bị bước vào buổi thi đấu nội bộ thường niên của đội bóng đá. Đây là dịp để các đội hình chính thức được xếp lại, chọn ra ai sẽ là trụ cột cho giải đấu giao hữu sắp tới giữa các trường
Jsol và Ngân dù là dân bơi lội chính hiệu, nhưng vẫn tranh thủ ghé qua sân bóng đá để quan sát. Jsol đứng tựa người vào lan can, tay khoanh trước ngực, ánh mắt sắc lạnh dõi theo những đường chuyền trên sân. Ngân đứng bên cạnh anh trai mình, tay đút túi quần, có chút thờ ơ nhưng cũng không giấu được sự chăm chú
Phía khán đài, Rhyder đã yên vị từ sớm, chân gác lên hàng ghế trước, mái tóc rũ xuống trán, tai đeo tai nghe nhưng ánh mắt vẫn dõi theo trận bóng đang sắp diễn ra. Nếu hôm nay thiếu người, anh sẵn sàng xỏ giày vào sân; còn nếu không thì cũng chẳng sao, cổ vũ từ xa cũng là một kiểu tham gia
Duy chỉ có Dương là vắng mặt. Cậu ta không bao giờ mặn mà với các buổi hoạt động thể thao thế này. Từ trước đến nay, Dương vẫn là người sống kín đáo, ít thể hiện và không thích chốn đông người. Anh ở nhà, ngồi trong phòng khách biệt thự, một tay cầm ly nước cam mát lạnh, một tay lật giở quyển sách kinh tế vừa mua sáng nay. Từng dòng chữ lướt qua mắt anh như một cách để quên đi những thứ ồn ào bên ngoài, đặc biệt là... một ánh mắt mà anh không nên nhớ tới nữa
Tại sân bóng, Quân đang buộc lại dây giày thì Erik bước đến, vỗ nhẹ vào vai Quân
"Chuẩn bị tinh thần chưa? Lần này chắc đội kia cũng mạnh đấy"
Quân nhếch mép cười:
"Anh còn chưa chuẩn bị thì em lo được gì? Mà chiều nay anh làm sao thế, thấy hơi lơ đễnh?"
Erik không trả lời ngay. Anh khẽ liếc lên khán đài, nơi không có ai đặc biệt cả — nhưng trong đầu anh lại thoáng qua hình ảnh của một người con gái đang nghiêng đầu cười nhẹ giữa ánh nắng chiều
Phía xa, tiếng còi vang lên báo hiệu trận đấu bắt đầu. Mọi người lập tức ổn định đội hình. Hiếu lùi về giữ vị trí phòng ngự, Isaac đứng ở tuyến giữa làm nhạc trưởng dẫn dắt đường bóng, còn Quân và Erik thay nhau dâng cao tạo thế công. Trận đấu diễn ra kịch liệt, nhưng cả bốn người đều chơi với một khí chất lạnh lùng và đĩnh đạc đặc trưng — thứ khiến bất kỳ ai có mặt trên sân cũng phải ngước nhìn
Từng cú chuyền, từng pha rê bóng, từng lần Quân xoay người né đối thủ... tất cả đều khiến cả sân bùng nổ những tràng vỗ tay
Jsol khẽ gật đầu với Ngân
"Quân và Erik lần này ổn hơn trước. Có vẻ như họ đang tập trung thật sự"
Ngân cười nhạt:
"Bởi vì họ bắt đầu muốn chứng minh bản thân rồi. Không muốn bị nhìn bằng ánh mắt 'con nhà giàu dựa hơi' nữa đâu"
Jsol không đáp. Anh tiếp tục quan sát đường bóng. Ánh mắt anh lướt qua phía khán đài, rồi khẽ dừng lại một giây – như thể đang tìm một gương mặt nào đó không hề có ở đây.
____
Negav đã chuẩn bị xong đồ đạc để đến công viên, tóc được chải gọn về phía sau và vuốt lên gọn gàng, tay xách theo chiếc túi đựng vài món ăn vặt và thảm picnic nhỏ. Nicky thì đang cúi xuống buộc dây giày, vừa làm vừa hỏi vọng ra:
"Xong hết chưa đấy? Nhanh còn đi chứ, trời bắt đầu đẹp rồi này!"
Phúc từ trên gác bước xuống, trên tay còn cầm theo túi nước trái cây:
"Có ai thấy cái mũ của tớ không? Loay hoay từ sáng đến giờ vẫn chưa xong!"
Đúng lúc đó, Captain hấp tấp chạy từ ngoài vào, hơi thở gấp gáp như vừa chạy một đoạn dài:
"Dẹp công viên sang một bên đi mọi người ơi, không đi nữa đâu!"
Atus ngẩng lên, ngạc nhiên hỏi:
"Sao thế? Có chuyện gì à?"
Captain không nói gì, chỉ rút điện thoại ra, mở một đoạn video livestream và đưa cho mọi người xem. Trên màn hình là hình ảnh náo nhiệt của sân thể thao — nơi diễn ra cuộc thi đấu thể thao quy mô lớn của khoa. Các dãy khán đài đã chật kín sinh viên, không khí náo nhiệt như một lễ hội nhỏ
Cris bật cười, chỉ tay vào màn hình rồi quay sang Negav
"Hôm nay khoa mình thi đấu mà cậu cũng quên hả Negav"
Negav tròn mắt rồi thở dài, nhìn chiếc túi đồ trong tay mình:
"Cả buổi sáng tớ hí hửng chuẩn bị mà hóa ra... công viên trượt mất rồi"
Nicky vỗ nhẹ vai Negav, cười dịu dàng:
"Thôi, để hôm khác đi cũng được. Chứ cuộc thi đấu của khoa mình thì cả năm có một lần. Không đi xem thì phí lắm"
Mọi người gật đầu đồng ý, nhanh chóng dọn dẹp lại đồ picnic, thay vào đó là tinh thần rộn ràng chuẩn bị đến sân thể thao
Trên đường đi, Negav vẫn còn tiếc nuối quay sang hỏi:
"Khoa mình hôm nay đấu với khoa nào vậy?"
Atus đang đọc tờ thông báo in màu cầm trên tay, khẽ nheo mắt rồi trả lời:
"Là đấu với khoa kinh tế... chính là khoa của hội F8 đấy"
Nghe đến đó, Negav trợn mắt, ôm mặt lắc đầu đầy kịch tính:
"Biết trước kết quả rồi còn gì... tụi mình có đá nổi mấy người đó đâu. Mỗi người như một cái máy luôn ấy!"
Trung thì vẫn giữ vững tinh thần, lạc quan nói:
"Thì cứ coi như đi cổ vũ cho vui, biết đâu tạo được bất ngờ thì sao!"
Phúc giơ cả hai tay lên đồng tình:
"Chuẩn! Đi xem trai đẹp chạy trên sân cỏ cũng đủ đáng rồi!"
Mọi người phá lên cười, tâm trạng dần phấn khởi hẳn lên. Đường phố chiều muộn nhẹ nhàng, nhưng nhóm bạn thì lại bước đi với sự háo hức, vui vẻ
____
Tới nơi tổ chức cuộc thi, sân vận động gần như đã chật kín người. Khắp các lối đi là những sinh viên đang chen chúc tìm chỗ ngồi. Trên khán đài, phần lớn ghế đã bị lấp đầy, những hàng đầu tiên thì bị chặn kín bởi một lớp đông nghẹt người đứng cổ vũ
Negav lách vai, cố gắng chen lên một chút:
"Trời ơi, đông khủng khiếp luôn! Tui mà cao thêm tí nữa chắc đã thấy được rồi..."
Trung đang đứng sau, mồ hôi lấm tấm trên trán, cau mày than thở:
"Nóng như cái lò mà người cứ ép chặt thế này... Ôi, xém nữa là gãy tay tớ rồi đấy!"
Cris bực bội vì bị chen đến đau cả vai, lẩm bẩm chửi nhỏ:
"Cái lũ khán giả cuồng nhiệt gì đâu... vai tôi sắp rụng đến nơi..."
Phúc cũng đang cố nhón chân lên để xem, nhưng tầm nhìn bị chắn hết bởi mấy bạn nam cao to phía trước. Cậu quay sang hỏi Negav:
"Có thấy ai trong hội F8 chưa vậy Negav? Nhìn mãi chẳng rõ gì hết"
Đúng lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía bên phải:
"Mấy cậu đang tìm cách vào xem hả?"
Cả nhóm quay lại thì thấy Dư Minh Vũ — sinh viên cùng khoa, thường ngày cũng hay xuất hiện trong các hoạt động trường. Negav thở phào nhẹ nhõm rồi gật đầu lia lịa:
"Đúng rồi, tụi mình bị chặn hết tầm nhìn luôn ấy!"
Minh Vũ mỉm cười rồi chỉ về phía bên hông khán đài:
"Bên kia có lối vào ghế đầu đấy, còn trống mấy chỗ. Đi theo mình"
Nicky nhẹ nhàng cười rồi cúi đầu cảm ơn:
"Cảm ơn cậu nhé!"
Cả nhóm nhanh chóng theo Minh Vũ luồn qua lối nhỏ để đến được hàng ghế đầu gần sân. Vừa đặt chân đến chỗ ngồi, Negav như tìm thấy kho báu liền ngồi phịch xuống, chắp tay ngửa mặt lên trời mà cảm tạ:
"Cảm ơn ông trời, cuối cùng cũng được nhìn thấy rõ rồi!"
Cris cười khúc khích, đặt chai nước xuống bàn tay vịn:
"Ngồi yên xem đi, tụi mình bỏ lỡ kha khá rồi đó!"
Atus chống cằm, mắt vẫn dõi theo sân đấu, khẽ hỏi:
"Nghe nói ngoài bóng đá ra còn có bơi lội nữa đúng không?"
Kiều ngồi bên gật đầu đồng tình:
"Vâng, nhưng không rõ là tổ chức sau hay đã thi rồi nữa"
Nicky khoanh tay, mắt không rời khỏi sân:
"Bơi lội chắc thi sau. Phải kết thúc bóng đá đã"
Negav nheo mắt nhìn thật kỹ về phía dưới sân cỏ:
"Nhìn mãi không thấy đủ tám người... Hội F8 hôm nay chỉ có 4 người thi thôi à?"
Nicky gật đầu:
"Đúng rồi, chỉ có Hiếu, Isaac, Quân và Erik thi bóng đá thôi. Còn Jsol và Ngân bên đội bơi. Rhyder thì ngồi cổ vũ kìa"
Mọi người đồng loạt nhìn theo hướng Nicky chỉ. Từ xa, Rhyder đang ngồi vắt chân một cách thảnh thơi trên hàng ghế dành cho vận động viên dự bị. Cái cách anh ngồi — ngông nghênh, lạnh lùng nhưng cuốn hút — khiến Captain phải lẩm bẩm:
"Trông cậu ta như đang tạo dáng chụp ảnh bìa tạp chí ấy..."
Nicky bật cười rồi giải thích:
"Rhyder thường chỉ vào sân khi thiếu người, còn không thì thích ngồi nhìn hơn. Cũng chẳng mê mẩn gì đá bóng đâu"
Phúc liếc quanh một vòng rồi ngó nghiêng tìm kiếm:
"Ủa, còn Dương đâu? Không thi mà cũng không thấy ngồi ở đâu luôn ấy"
Nicky nghiêng đầu suy nghĩ rồi trả lời:
"Dương cậu ấy không hứng thú với mấy trò thể thao này đâu. Ở nhà thì nhiều hơn. Hồi trước cũng vậy rồi"
Trung chép miệng, tiếc nuối:
"Tiếc thật ấy. Dương mà thi chắc bủng nổ cả cái khán đài này quá
Cris dựa lưng vào ghế, khoanh tay:
"Cậu ta sống ẩn thật mà. Trước giờ ít nói, kín tiếng. Không ai biết lúc rảnh Dương làm gì nữa"
Cuộc trò chuyện đang sôi nổi thì một đợt tiếng hét kéo dài vang lên từ khán đài phía trên:
"Anh Isaac cố lên!!! Isaac ơi đá mạnh vào!!!"
"Quân kìa! Quân, nhìn lên đây nè!!!"
"Trời đất ơi, Hiếu sút một cái làm tim em muốn ngừng đập luôn á!!"
"Erik!!! Chạy đi anh!!! Đá thắng rồi cho em xin insta nhaaa!"
Negav cười phá lên, giơ tay chỉ lên phía khán đài trên:
"Cậu nghe chưa? Fan của F8 như ong vỡ tổ luôn rồi!"
Atus nhếch môi, lắc đầu:
"Khỏi cần PR cũng tự nổi. Thảo nào mỗi lần có F8 thi là khán đài chật kín như vầy"
Cris bĩu môi:
"Không biết họ đến xem đá bóng hay đến ngắm trai đẹp nữa..."
Phúc thì vẫn hào hứng không ngừng:
"Cái gì cũng có lý do cả! Mà nói chứ, mấy người này đúng kiểu... không chỉ giỏi mà còn quá sức hút ấy."
Trung vỗ tay nhẹ vào vai Phúc
"Thôi lo mà cổ vũ đi, lát thắng rồi tụi kia lại nổi hơn nữa thì không ai chơi với tụi mình đâu!"
Cả nhóm bật cười, hòa mình vào tiếng cổ vũ đang dâng cao khắp khán đài. Bầu không khí của buổi thi đấu sôi động như một lễ hội, mà ở đó, F8 vẫn là tâm điểm — không chỉ bởi tài năng mà còn bởi ánh hào quang tự nhiên của họ.
____________
Heluu mọi ngườiii, tác giả đâyy nayy ra chương mới cho mọi người nè. Cảm ơn 1k mắt xemm của mọi người nha. Tác giả cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Yêu mọi người lắm ạ. 💗💗💗
End chương 19
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro