Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[21] Hai thằng ngu - Trung thu

"Chiếc đèn ông sao sao năm cánh tươi màu
Cán đây rất dài, cán cao quá đầu"

Lẹ lẹ bây ơi, đặng đi rước đèn nè!

Trung thu năm nào. Nó cũng nghe tiếng con nít. Tay xách lồng đèn, đi Tết Trung thu với tụi quỷ nhỏ trong xóm. Nó hay đứng khép nép bên góc ở gần chùa, Chí nhìn tụi nó bằng cặp mắt thèm thuồng.

Nó cũng thèm được như tụi nó.

Mà tiền thì lấy đâu ra, thì nó chỉ có thể coi thôi.

"Hừ, mình ên tao làm một cái cũng được."

Lồng đèn của thằng Chí xấu lắm. Nói lồng đèn là còn thương tình cho chứ nó chỉ lấy bọc ni lông trong cột hờ trên cái cành cây nhặt dưới đất. Có biết kiểu gì đâu mà học đòi.

Có năm, nó cũng thử bắt chước đục lỗ trên lon sữa bò rỗng rồi nhét đèn cầy vào. Nối hai cọng dây kẽm phế liệu lại.

Mỗi điều.

"Có thấy vui chỗ nào đâu."

nó làm gì có bạn để đi rước đèn.


Phố lồng đèn, ngả sáng màu Trung thu. Đủ loại lồng đèn treo trên giá. Sao, thỏ, gà cũng có. Đan Chí nhìn quanh, trong mắt nó sáng thiệt sáng.

"Em cầm đèn sao em hát vang vang
Đèn sao tươi màu của đềm rằm liên hoan

Tùng rinh rinh, tùng tùng tùng rinh rinh.."

Nó cũng muốn.

"Kiên, nay mình có đi đâu không?"

Đan Chí nằm dài ra sàn. Nó ngóc đầu lên hỏi Anh Kiên đang ngồi trên sofa xem thời sự. Kiên đưa ly cà phê lên hớp vài ngụm ực ực. Ảnh nhìn nó khó hiểu.

- Đi đâu?

- Ài ơiii. Mạnh! Mạnh! Quay qua tao biểu cái coi!

Thằng Chí ngẫm chắc cha nội này già rồi bèn quay sang lay lay Phương Mạnh đang đổ đồ ăn cho con Miêu, làm nhỏ đổ hạt lai láng ra sàn. Mạnh tức lắm, nó quay sang nắm tóc Đan Chí quay tám chục vòng. Chí cũng đâu có vừa gì? Nó cũng nắm lại tóc Phương Mạnh. Hai đứa nhào vô cắn nhau ì xèo. Anh Kiên chỉ nhìn rồi lại coi tin tiếp, chuyện thường ngày rồi. Lạ lẫm gì nữa đâu. Nói có khi còn bị tụi nó nhào tới cấu xé hổng chừng.

- Thằng chó! Mày làm đứt tóc tao!

- Ơ con điên này?? Mày nhổ cả đầu tao ra rồi nè?!

- Hai đứa mày im.

Bởi nói sao vô vọng gì đâu, kẻ già người ngu. Không có làm ăn được tích sự gì. Hôm nay Trung thu nên Đan Chí muốn rủ Anh Kiên với Phương Mạnh đi chơi mà. Ai dè đâu.

Nó ngồi trong lớp cứ lo ra miết.

- Sao mặt một đống thế?

Phú Mỹ - thằng ngồi bàn trên của thằng Chí. Ờ thì, thằng này cũng coi như là có thân đi. Thân ai nấy lo. Tại ngoài Đan Chí ra thì không thấy nó nói chuyện với ma nào hết á. Thấy vậy nên Chí mới thương tình ra bắt chuyện chứ có ngờ đâu lại ám nó suốt?

Đan Chí chống cằm ngán ngẩm nhìn Phú Mỹ. Mỏ nó vẩu lên để không rớt cái bút chì, dù không hiệu quả lắm vì nó lại mở mồm ra trả lời.

- Không gì. Tao muốn đi Trung thu thôi.

- Đi không? Tao đi với mày.

Phú Mỹ cười với nó. Mẹ thằng này sao cứ cười cười, nổi hết da gà rồi nè ghê quá.

- Ọe, gớm. Sao mày không đi mà rủ mấy đứa con gái kia kìa. Tụi nó đeo mày dữ lắm mà?

- Tao thích mày cơ.

Chắc là, cậu ta cũng để ý nó đang đỏ mặt.

__

Tối tối, Phú Mỹ lái xe qua đèo Đan Chí. Đứng trước cửa nhà, định bụng réo Chí ơi thì thằng Chí xông ra khỏi nhà.

- Sao?

Chí nhìn Phú Mỹ.

Trời nay lành lạnh hén. Mũi nó đo đỏ, cả má cũng thế. Nhưng trông Chí phởn ra mặt. Nó xắn tay áo, trèo lên yên xe Phú Mỹ.

- Đi! Chở tao!

Phú Mỹ cười với nó. Đan Chí đang vui. Nhìn nó giống chó con được chủ dẫn đi dạo á ha. Mà nếu nói ra là sẽ bị nó xô té xuống xe gãy cổ. Nên đành để trong bụng vậy thôi.

Nó và Phú Mỹ chạy xe bon bon trên phố đêm. Dọc bên đường sáng lòa lồng đèn giấy treo. Nườm nượp, nườm nượp hơi người. Đan Chí ngồi xích lên một xíu, yên xe nhỏ mà nó cứ sợ mỗi lần thằng Mỹ rồ ga là bật ngửa ra sau. Vừa dứt lời thì chả liền vặn tay ga rồ lên làm nó suýt xuất hồn, quán tính người nó bật một phát dựng cả tóc gáy. Cũng may là nó kịp đưa tay níu lại áo Phú Mỹ.

Ừ ờ, không hẳn.

Nó ôm thằng đó mẹ luôn thì có.

Má, cả người tên ôn thần này đang run lên vì nín cười luôn ơ hay? Nó tức lắm nên liền tay nhéo mạnh eo Phú Mỹ, làm cậu ta liến thoắng xin lỗi lia lịa. Ông đây tha cho vì mày đèo đi phượt đó con ạ.

Lội đường đông ngộp, tới nơi thì thấy muốn tắt thở ngang. Má ơi nó đông vãi nồi???

- Chó. Chí Qua đây biểu.

- Địt mẹ mày vừa kêu tao là chó hả?

- Có đâu, mày ảo giác rồi. Mà cứ lại đây.

Phú Mỹ đứng dựng xe. Chí thấy nó lục lọi gì trong cốp xe á.

- Cho mày nè.

Phú Mỹ làm cho nó cái lồng đèn.

Cái lồng đèn thật sự đầu tiên mà Đan Chí có.

Kể cả khi nó cũng lớn rồi, mấy cái trò vui con nít đối với nó nhiều lúc cũng thiệt xa xỉ.

Đan Chí im thít, không biết nó nghĩ ngợi gì mà thấy tay run run. Nó ôm khư khư cái lồng đèn, lồng đèn Phú Mỹ tặng nó.

- Con mẹ mày...

- Sao? Cảm động phát khóc luôn hở? Thôi tao thương. Lại đây.

Phố lồng đèn nườm nượp người qua kẻ lại.

Đỏ rực góc nhỏ Sài Gòn.

Tiếng trẻ con cười nói rộn ràng.

Bồi hồi, chốc bồi hồi trong tim.

Đan Chí cúi gầm mặt xuống đất. Phú Mỹ tò mò không biết nó trưng ra biểu cảm như nào. Chỉ thấy giật mình lúc mà nó gục đầu lên ngực Phú Mỹ. Lồng đèn nó vẫn ôm.

- Cảm ơn mày.

- Ừ.

- Lồng đèn..

- Sao?

- Xấu như chó á...

Vai Đan Chí run run. Phú Mỹ thì chỉ biết cười xuề xòa, vừa xoa đầu nó vỗ về. Nghe nó nói vậy. Phú Mỹ cũng biết là nó thích rồi.

- Thế thôi trả đây.

"Đùa thôi."

Phố lồng đèn ngập màu trong mắt nó.

Tiếng trẻ con cười nói xôn xao.

Thấy rạo rực là lạ.

Bonus:
Anh Kiên loay hoay từ trong nhà ra ngoài nhà.
- Thằng Chí nó đâu rồi?! Rõ tao bảo mày tối nay mình dẫn nó đi chơi Trung thu mà!

- Ông có nói đếch đâu ơ?! Hình như..

Phương Mạnh đang nói giữa chừng thì nó ngậm miệng lại rồi mở ra tiếp.

- Hình như nãy có thằng nào lạ hoắc bốc nó đi rồi.

- Cái địt?? Sao mày không la lên ơ????

- Tui đâu có hay nó chạy ra luôn rồi ơ?!

Rốt cuộc Anh Kiên vẫn chở con Mạnh đi loanh quanh phố kiếm thử. Thấy Phương Mạnh cũng thích xem lồng đèn thì tấp vào phố lồng đèn. Con Mạnh tí ta tí tởn phi vô bỏ Anh Kiên lại ở một khúc.

Mà nó đéo có ngờ.

- Ủa Chí?

- Ủa Mạnh?

- Ủa?

- Ủa?

- Tao với Kiên giấu mày để bất ngờ. Mà mà dám bỏ tụi tao đi chơi với trai! Mày bê đê thiệt hả Chí?!

- Ủa địt mẹ mày???

Mà nó đéo có ngờ nó thấy Đan Chí đang đi chơi với trai lạ. Còn nắm tay nữa.

Anh Kiên mãi mới chạy tới, thở hồng hộc muốn đứt hơi. Lau đi mồ hôi trên trán, hắn đứng chống nạnh. Con Mạnh làm gì mà há hốc vậy? Vừa định hỏi quay qua thấy Đan Chí đang đứng kế thằng nào trông quen quen. Làm như gặp đâu rồi mà nhớ không ra.

- Ai đây?

Anh Kiên dò hỏi.

- À. Dạ chào anh, em là Phú Mỹ. Bạn chung lớp Đan Chí.

- Ai bạn mày?

Rốt cuộc thì vẫn là cả đám đi chung ngó lồng đèn. Nhí nha nhí nhố còn hơn ong vỡ tổ. Người nườm nượp nhưng ô dề nhất vẫn là tụi Đan Chí.

Vậy là vui rồi, Chí ha?

__

Về tên các nhân vật:
- Denji: Đan Chí
- Hayakawa Aki: Hoàng Khải Anh Kiên
- Power: Phương Mạnh
- Makima: Mai Kiều Mai
- Yoshida Hirofumi: Vũ Sĩ Đạt Huỳnh Phú Mỹ

Về "Hai Thằng Ngu" - Sài Gòn setting:
- Lấy bối cảnh tại Việt Nam vào năm 2022.
- Au hiện đại, bê đê kín, tình tình tứ tứ các kiểu.
- OOC
- Không có ma quỷ, chỉ có con nít quỷ.

Về các mối quan hệ trong setting:
- Đan Chí, Anh Kiên và Phương Mạnh sống chung một khu trọ do Kiều Mai chu cấp.
- Kiều Mai, giám đốc công ty môi giới bất động sản kiêm cho vay nặng lãi, nhận nuôi Đan Chí - con của con nợ đã qua đời để mốt lớn nó làm việc trả tiền nợ. Sau đó thì tống nó qua Anh Kiên để nuôi hộ. Sau đó không lâu thì lại tống cổ thêm con Phương Mạnh.
- Anh Kiên ban đầu quả quyết chê thằng Chí, không hiểu kiểu gì mà ở với nó được một tuần cái thấy cũng có cảm tình nên chịu. Nhưng mà vẫn chê nha má.
- Phương Mạnh và Đan Chí tuy trông có vẻ sẽ không hòa thuận. Mà tụi nó cũng không hòa thuận.
- Phú Mỹ là bạn cùng lớp của Đan Chí. Thằng này là hotboy của trường, tâm điểm của sự chú ý, spotlight của lớp nhưng thế đéo nào lại cứ đi kè kè bên Đan Chí như sam. Đến mức nó xin đi vệ sinh mà Phú Mỹ cũng phải me theo cho bằng được.
- Đan Chí thì ngoài giống chó ra, nó cũng giống người. Mồ côi từ nhỏ, nợ trước mắt phải trả thì thuộc trăm triệu. Nói chung là cũng thấy thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro