Chap 2: Kí ức trở về
Không lâu sau đó. Theo cậu nhớ hôm ấy là một ngày trời se lạnh, có chút âm u mây mù. Và đó là lần đầu tiên cậu được mẹ nắm lấy bàn tay mình dắt đi trên phố. Bà ấy đưa cậu đến trung tâm thương mại, dẫn cậu đi ngang các hàng quán, cửa hàng lạ mắt, sau đấy bà còn mua cho cậu một chiếc áo khoác len màu tím nhạt cùng theo một chiếc khăn choàng cổ đỏ sẫm. Ngày hôm đó, bản thân cậu cứ nghĩ như là một giấc mơ và bây giờ có nhớ lại, nó vĩnh viễn cũng như một giấc mơ, giấc mơ hằn sâu vào tâm trí, khắc sâu vào xương tủy.
Khi rời nơi mua sắm sầm uất. Cậu cứ nghĩ sẽ cùng mẹ về nhà, nhưng càng đi thì con đường càng trở nên lạ lẫm. Đến một ngôi nhà cấp bốn nhỏ, tách biệt với các ngôi nhà khác bằng một hàng cây. Cậu lo lắng nắm chặt tay mẹ nhưng dường như bà chẳng hay biết vẫn tiếp tục kéo cậu đi. Lúc cánh cửa được mở, người bước ra là cha dượng. Michikatsu vừa bình ổn tâm trạng, tính thở một hơi nhẹ nhõm thì theo sau đó là thêm hai ba người đàn ông nữa bước ra.
Những người đó cao to như dượng vậy, có người còn bặm trợn hơn thế. Ai cũng nhìn chằm chằm vào cậu rồi nhếch mép cười, thì thầm với dượng điều gì đó. Trong số họ còn có một người, ông ta khoác vai mẹ, dùng đôi bàn tay đen nhòm đầy lông lá bóp lấy ngực mẹ, tay còn lại vỗ vào mông bà rồi xoa nắn. Cậu lại càng sợ hãi hơn nữa, nắm chặt lấy tay bà ấy hơn và kéo nhẹ. Nhưng thay vì bà để tâm đến rồi sẽ dẫn cậu trở về nhà thì bà ấy lại nói:
"Không sao cả. Con cứ ngoan ngoãn vào trong với cha và các chú. Sau này, dù là đi học hay muốn mua thứ gì, chúng ta đều sẽ có"
"Phải nghe lời có biết chưa?"
Câu nói cuối ánh mắt mẹ trở nên lạnh lẽo như thường ngày. Rồi bà đẩy thật mạnh cậu vào trong nhà. Michikatsu ngã nhào vào bên trong, người đập mạnh vào sàn nhà nhưng với cậu nó chẳng là gì so với nỗi sợ hãi trong lòng. Cậu vội nắm chặt tay, kéo bản thân đứng dậy thật nhanh, loạng choạng muốn chạy về phía cửa thì bị cha dượng chặn lại. Ông khép một nửa cánh cửa lại, dùng thân che bên còn lại, nhăn nhó chỉ vào cậu.
" Mày nên nghe lời một chút. Nếu xảy ra chuyện gì thì con mẹ mày với mày không yên được đâu! "
Dứt lời, ông ta quay sang bọn họ cười tươi xoa dịu chúng.
" Bọn mày yên tâm, hàng chọn tốp đầu. Rất đẹp phải không? Ngày mai tao sẽ quay lại. Đừng làm mặt nó bị thương, tao còn nhiều việc cho nó đấy. "
Sau đấy 3 tên côn đồ xa lạ kia gật gật đầu, vui vẻ đưa dượng một xấp tiền rồi lần lượt bước vào trong nhà. Gương mặt cậu trở nên tái nhợt, đầy sợ hãi. Nước mắt chẳng còn tự chủ được nữa, cậu lao về phía cửa trước khi chúng được đóng lại hoàn toàn. Nhưng những gì cậu với tới được là khoảng không trơ trọi, cảnh tượng cuối cùng cậu nhìn thấy là dượng khác vai mẹ cười nói vui vẻ rời đi mặc cho tiếng kêu khóc chói tai của con mình.
Đối diện trước những người đàn ông to béo, cậu chẳng khác gì con nhộng bé nhỏ trong tay chúng vậy. Michikatsu co người trốn bên nép tủ, như một con rối bị đứt dây miệng vô thức luôn nói lời xin lỗi, cầu mong họ sẽ tha thứ và thả cho mình đi. Nhưng bọn chúng như thể chẳng nghe thấy gì, nhìn nhau rồi tấm tắc khen ngợi, nói rằng món hàng này nhìn rất được, vì thừa hưởng nhan sắc thì bà mẹ nên chắc có tài thiên bẩm về chuyện kia.
Cậu mơ hồ chẳng hiểu họ đề cập đến vấn đề nào, cậu chỉ biết rằng nếu ở đây lâu thêm một chút nữa chắc chắn cậu sẽ rất đau đớn. Vừa lúc chúng đang bàn luận chuyện nào đó với nhau, Michi vội vụt chạy về phía ra vào nhưng đã bị một bàn tay to lớn nắm lấy tóc kéo mạnh về. Cậu ngã ngửa trên đất kêu lên một tiếng rên rỉ nhỏ, bọn chúng cười phá lên. Michi cố kéo thân mình ngồi dậy thì lại có một bàn tay khác đè đầu cậu đập mạnh xuống sàn.
Bọn chúng dường như không biết nương tay với con nít một chút nào, đầu cậu trở nên choáng váng, mơ hồ. Cậu cảm nhận được có người đang giữ hai tay cậu lại, và có một người khác chèn giữa thân cậu, nắm lấy hai chân dang rộng ra. Hắn ta hung hăn lột bỏ quần áo trên người cậu, cuối người liếm láp cơ thể non nớt kia. Cậu rùng mình, cảm thấy nhớp nháp đầy kinh tởm và sợ hãi thì một cơn chấn động như ong đốt chạy thẳng lên đại não. Tên đó đang cắn mạnh lên nhũ hoa của cậu, hắn ta nghiến chúng trong khoang miệng đầy nước bọt chảy dài trên khuôn ngực nhỏ bé ấy, tay còn lại nhéo ngắt bên còn lại đến sưng tấy.
Cơn đau liên tục ập đến khiến cậu kêu la thảm thiết, khuôn mặt thất thần dàn dụa nước mắt. Tên khác dường như không hài lòng khi chỉ được ngồi nhìn, hắn kêu ca vài lời thì tên khốn đang đè lên người cậu liền ngồi dậy, nhường phần ngực trên lại cho hắn. Tên còn lại cũng không muốn ngồi chờ đợi lâu, hắn rút dương vật thô to, đen ngòm về phía cậu, cố muốn nhét nó vào trong miệng. Thứ đó vừa đưa đến mũi cậu đã nghe được một mùi khai nồng đến không chịu được, hắn cố dồn thứ kinh tởm ấy bắt cậu ngậm lấy cho bằng được.
Cậu vùng vẫy kháng cự, né tránh khỏi thứ thô kệch kia. Điều đó lại khiến hắn kích động hơn, giáng một bạt tai thật kêu lên gương mặt nhỏ của cậu, chúng để lại một vết đỏ ửng. Cú va chạm mạnh khiến răng cậu cắn phạm vào môi bật cả máu tươi, máu cùng nước sinh lý từ mắt, mũi và miệng trộn lẫn vào nhau chảy dọc theo quai hàm. Sợ hãi, đau đớn, muốn thoát ra, muốn trốn chạy nhưng chẳng thể làm được gì, Michi chỉ biết nằm đấy gào khóc rồi lẩm bẩm xin tha trong sự bất lực cùng với tuyệt vọng, mặc cho chúng tùy ý trên cơ thể.
Bị dương vật nhồi đầy, khuôn miệng nhỏ bé ấy không kham nổi bị kéo đến rỉ máu. Hắn chẳng màng để tâm gì đến, nhắm mắt hưởng thụ khoái cảm, thân dưới cứ thúc đẩy vào thật sâu. Cổ họng bị chà xát đến đau rát. Thực quản cậu bị chèn đầy, xoan mũi thì bị lấp bởi chất nhầy vì khóc, khiến oxy bây giờ còn quý hơn cả vàng.
Michikatsu dường như chẳng còn nhận thức được gì, trước mắt chỉ còn lại một mảng mơ hồ nơi trần nhà tối tăm. Những cơn đau, khó thở cũng trở nên vô cảm. Vì thiếu oxy khiến cậu nhóc dần trở nên mất tỉnh táo, như muốn dần rơi vào cơn mê man.
Bỗng nhiên một cơn buốt rát đến tận xương tủy chạy dọc theo sống lưng đâm thẳng đến đại não, kéo mạnh cậu về thực tại. Con ngươi đờ đẫn mở to, nước mắt tuôn trào càng nhiều hơn, nơi cổ họng phát ra âm thanh rên rỉ đau đớn. Là hắn ta, theo khốn đè giữa thân cậu đang thúc mạnh dương vật của gã vào hậu môn non nớt của trẻ con, chưa qua một bước mở rộng hay bôi trơn nào cứ thế đâm thẳng mà đi vào.
Hậu huyệt đột ngột bị căng rộng liền rách ra, huyết chảy dài trượt xuống mặt sàn. Một bên cậu mặt mày tái nhợt, khóc lóc thảm thiết, thì hắn đây lại thở hắt ra một hơi đầy thỏa mãn. Không để chờ lâu thêm, gã cuối gầm người, rút thứ dơ bẩn kia ra rồi lấy thế đâm vào thật sâu, luân chuyển bên dưới cậu. Michikatsu không còn có thể cảm nhận được cảm giác đau ở cổ họng hay nơi ngực, tất cả dây thần kinh xúc giác tập trung hết xuống dưới thân, cảm giác đau buốt ấy ngày một càng lớn hơn. Cậu chẳng đến ý được đến đều gì nữa, thì một nắm đấm to giáng vào mặt, máu từ mũi và môi lặp tức bật ra.
" Thằng khốn! Anh ta đã bảo mày giữ gìn mặt cho nó mà! "
" Địt con mẹ mày! "
Hai gã đàn ông cáu giận, buông cơ thể cậu ra nhìn vào tên còn lại, một trong số họ đấm thật mạnh vào mặt tên kia, khiến hắn ngã nhào ra phía sau. Hắn ta lồm cồm bò dậy, giọng nói trầm thấp, tức giận:
" Nhưng thằng nhãi đó cắn vào con cu của tao! "
Thì ra là trong lúc bị bọn chúng tra tấn, cậu đã không ý thức được dùng răng cắn vào nơi đó của gã.
Nhưng bây giờ Michikatsu đã không thể phản kháng hay nói một lời nào được cả. Mọi thứ xung quanh dần tối òm lại, hơi thở bỗng chốc cũng nhẹ nhàng hơn. Cậu chìm sâu vào một màn đen bất tận.
.
.
.
.
.
" Huynh trưởng à. Anh có nghe em nói không? "
" Huynh trưởng! Anh đừng nhắm mắt như vậy. Tỉnh lại đi! "
" Huynh trưởng! Huynh trưởng! "
Một giọng nói lạ nhưng lại rất thân thuộc cứ liên tục vang lên. Giữa không gian bất định chẳng lấy một ánh sáng, cậu lạc lối không thấy được đường ra. Cố gắng nương theo giọng nói của người ấy, vừa chạy theo vừa kêu gọi mong mỏi một lời hồi âm rõ ràng hơn. Bàn chân cậu dẫm vào một vũng nước lớn, bên dưới phát ra một ánh sáng nhè nhẹ, phản chiếu gương mặt câu trong đó. Từng dòng từng dòng kí ức như những thước phim hiện rõ nét lên như một tấm gương lớn, những mảnh hồi ức cũ kỹ tựa như một bức tranh phủ đầy bụi bẩn được vén lên một cách rõ ràng. Michikatsu trợn tròn đôi mắt chứng kiến những gì đang xảy ra, âm thanh của người đàn ông lạ ấy lại một lần vang vọng trong không gian, sau đó kèm theo một tiếng rách toạt thật lớn.
Những bàn tay nhuốm đầy máu vươn ra từ vết nứt nơi không gian tối tăm, rộng lớn không có điểm kết, những con mắt hằn đỏ tơ máu trừng trừng vào cậu, ánh mắt sắt bén nhuộm đầy vẻ oán hận tột cùng. Âm thanh oán trách, đòi mạng vang vọng trong không trung, như tiếng gió xé toạc màn đêm. Cậu sợ hãi quay lưng chạy đi, cố tìm về nơi phát ra tiếng nói của người kia, cố gắng chạy thật nhanh về phía trước mà không dám ngoảnh lại.
ㄴYoriichi! Đợi anh với!ㄱ
.
.
.
.
Michikatsu choáng giật mình tỉnh dậy, trước mắt vẫn và trần nhà tối đen, tầm nhìn cũng mơ mơ hồ hồ. Cậu mở to miệng cố hớp lấy từng ngụm không khí, chật vật kéo lại từng chút hơi thở cho bản thân. Bọn chúng vẫn đang hoạng loạn vì nghĩ rằng cậu đã chết mà không nhận ra đứa nhóc vừa dạo quanh cửa môn quan trở về. Michi xoay đầu, đối diện cậu là một tấm kính lớn, trên đó nó phản chiếu rõ hình ảnh thảm hại, thê lương của chính mình như thế nào. Tóc tai rối bù, thấm đẫm mồ hôi, một bên trán còn hằn vết bầm tím dọa người, máu từ mũi và môi lấm lem cả khuôn mặt. Nhưng đáng hận nhất chắc chính là một thân thể trần truồng với những vớt đỏ và thứ dung dịch nhớp nháp kinh tởm. Nơi tư mật nhức nhói, âm ỉ những cơn đau buốt, máu chảy ra đã dần khô trên đùi và nơi mặt sàn.
Ánh mắt cậu trở nên lạnh lẽo, không còn một chút tia sáng. Đôi mắt chẳng còn nét ngây dại của trẻ thơ, thay vào đó là sự lạnh lùng, sắt bén như dao nhọn có thể bức chết bất kì kẻ nào.
Cậu cận thận quan sát động thái của bọn chúng, thừa cơ chúng lơ là lập tức cắn chặt răng ngồi dậy, tức đi chai rượu cùng chiếc bật lửa trên bàn trà gần đó. Những kẻ đó nhận ra động tĩnh liền phát giác nhận ra, chúng thấy cậu còn sống gương mặt trở nên vui mừng. Một tên mút ngón cái của mình, đập tay lên lồng ngực cười lớn sau đó lao tới muốn tóm lấy Michi. Cậu ném chai rượu về trước khiến nó vỡ tan tành, rồi lập tức lùi lại về phía sau, hướng về phía bếp. Hắn cười mỉa mai, giọng khinh khi đầy châm biến rằng với một chai rượu ném còn không trúng thì muốn chạy trốn đi đâu được. Bọn chúng vay quanh cậu, không chừa lấy một đường thoát, nhìn nhau đồng thanh cười lớn mà chẳng hề hay biết Michi đã quẹt phần đá đánh lửa cầm trong tay, ném đi chiếc bật lửa vào nơi vũng nước trước mặt khiến lửa bùng lên. Bọn chúng thoáng giật mình lùi lại vài bước, có tên tức giận buông vài câu chửi tục, tên khác thì lại nhanh tay kéo lấy rèm treo cửa, dùng nó mà dập lửa.
Lúc bọn chúng lay hoay dập tắt đám lửa trước mặt, từ trong đám lửa, một thân ảnh bé nhỏ chạy xuyên qua màn lửa đỏ rực, hướng mũi dao về phía tên đứng gần đó nhất xiên vào giữa ngực. Cậu đạp lên thân hắn, tay cầm cán dao cắm nó thật sâu, ánh mắt lạnh lùng nhìn về hai tên còn lại, một đôi mắt không phù hợp với một đứa trẻ vừa lên sáu, ánh mắt không chút tính người như mũi tên chỉa thẳng về hướng bọn chúng. Tay Michi rút mạnh dao ra khỏi người tên đó, máu từ vết thương phun ào ạt, vươn lên một bên mặt non trẻ kia.
...
_ Còn tiếp _
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro