Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

「Promise」

Jung Hoseok và Min Yoongi trước kia là hai người anh em tốt. Thế nhưng họ bắt đầu đem lòng yêu thương nhau và muốn cùng nhau già đi. Vào đêm định mệnh ấy, cái đêm mà cả bầu trời Seoul được nhuộm đầy pháo hoa - đêm giao thừa, họ đã cho nhau một danh phận mới, hơn cả bạn bè và vượt xa bạn thân. Yoongi đã thổ lộ tình cảm của mình và khi nhận được lời đồng ý từ phía đối phương cũng là lúc hai người chính thức trở thành người yêu.

Seoul lúc đó có vô số cặp nam nữ yêu nhau, cùng nhau đi ngắm pháo hoa, duy chỉ có một cặp nam nam đang nắm tay nhau ngắm nhìn bầu trời đêm được thắp những ánh pháo sáng rực rỡ, thầm cầu nguyện cho tình ta không phai nhòa.

Người người lướt qua họ với cặp mắt ghen tị, bởi ở Đại Hàn này rất ít cặp đồng tính, do chính phủ của họ khá "khó khăn" về vấn đề này, thế nên dù yêu hay không họ vẫn giấu nhẹm đoạn tình cảm được cho là sai trái vào trong tim. Ấy vậy mà trên lưng Min Yoongi bấy giờ lại đang chứa cả thế giới to bự mang tên Jung Hoseok. Hai người họ dám công khai mà không sợ bị "kì thị", vượt qua mọi thử thách chông gai để đến được với nhau, thật ngưỡng mộ làm sao tình yêu đơn giãn nhưng đẹp đẽ ấy.

Yoongi từ khi chính thức làm người yêu Hoseok thì trước khi đi làm, anh đều nhắc cậu dù có bận đến đâu cũng phải ăn đồ ăn anh nấu, không được bỏ sót bữa nào. Yoongi không coi cậu là con nít vì trước đây, cậu thường xuyên bỏ bữa, nếu ăn sáng sẽ không ăn trưa và ngược lại. Anh xót cái bao tử của cậu, cũng xót cho cậu nên anh mới nhắc cậu không bỏ bữa, chăm cậu từng chút một như con nít vậy.

Hai người cứ thế sống với nhau như thế, anh vẫn luôn chăm cậu, vẫn luôn quan tâm cậu, hằng ngày đều làm bữa sáng cho cậu trước khi đi làm. Cậu thì sáng nào cũng ăn thức ăn anh nấu, xong rồi lại đi làm. Tối thì ôm nhau ngủ trên cùng một chiếc giường với những câu chúc ngủ ngon đầy ngọt ngào được phát ra từ miệng Hoseok, hay những cái hôn lên trán Hoseok đầy ấm áp và yêu thương từ phía Yoongi. Tình cảm của cả hai vẫn thế, đúng thật là không phai nhòa. Chỉ là công việc của Yoongi và Hoseok khá bận nên ít cùng nhau trò chuyện, tâm sự hơn.

Cứ mỗi độ xuân về, cả hai lại cùng nhau đi dạo chợ đêm, cùng ngắm pháo hoa, nhớ lại khoảnh khắc đầu tiên cả hai chính thức yêu nhau. Hôm nay cũng thế Yoongi hẹn Hoseok tại một nhà hàng bậc nhất ở Seoul, như kỷ niệm ngày đầu hẹn hò, cả hai ngồi ở tầng cao nhất ở thành phố Seoul, các món ăn với những ngọn nến và hoa hồng lãng mạn cùng một bài hát về tình yêu đang ngân nga bởi một nghệ sĩ đang chơi đàn Violin. Và những chuyện cũ cứ như thước phim chạy trong đầu họ, Hoseok thì cứ liến thoắng kể về những chuyện đã trải qua, cả hai đã gặp nhau như thế nào, ai là người đã tỏ tình trước, cảm xúc trong lòng anh và cậu ra sao,... cònin Yoongi lúc này chỉ đắm đuối nhìn em nhỏ, khi em hỏi tới mình thì chỉ gật đầu cho có lệ. Không ai biết cảm xúc trong lòng họ như thế nào, có thể là vui sướng, có thể là ngại ngùng thẹn thùng,... nhưng điều mà ai cũng chắc chắn khi thấy họ lúc này là: Họ đang rất vui sướng, xung quanh chỗ hai người con trai ấy ngồi như phát ra những trái tim màu hồng chứa đựng tình yêu của cả hai.

Thế nhưng, trong tình yêu, không phải lúc nào cũng êm đẹp như thế, lúc nào cũng phải có sóng gió, và điều đó đã đến với họ.

Vẫn là vào một ngày đẹp trời của mùa xuân, khi cả hai đang ngồi trong quán cà phê vì ban sáng, Yoongi hẹn cậu ra ngoài vì có chuyện cần nói.

"Anh hẹn em ra đây có việc gì sao? Sao không nói ở nhà luôn?" - Giọng nói trong trẻo phát ra.

"Hoseok, vì chuyện anh sắp nói rất quan trọng, em đừng buồn nha, cũng đừng khóc luôn." - Đáp lại Hoseok là một chất giọng trầm trầm có một chút nghiêm túc xen lẫn lo lắng.

"Bộ quan trọng lắm hả anh?" - Cậu thắc mắc hỏi.

"Ừm. Chuyện là...chúng ta dừng lại nhé?"

"Dừn...dừng lại sao ạ? Tại sao? Có thể cho em lí do được không?" - Giọng cậu run lên từng hồi, hàng mi khẽ chớp làm rơi giọt nước ấm nóng và trong suốt tựa viên pha lê sáng ngời.

"Tôi cảm thấy bản thân mình không hợp với chuyện yêu đương lắm." - Min Yoongi lấy hết bình tĩnh nói ra lời này.

"Không hợp? Vậy thì anh đừng làm vậy với em chứ, em cũng biết buồn mà? Lúc đấy mọi người đối xử với em rất tệ, và rồi Yoongi xuất hiện, anh như nguồn sáng của cuộc đời em, dẫn lối cho em để em lạc quan như lúc này. Bây giờ anh cũng làm vậy, cũng như họ mà bỏ đi thật sao? Nếu như đã không hợp tại sao anh lại không nói ngay từ đầu để không đến với nhau? Em thật sự rất yêu Yoongi, đó là sự thật. Yoongi muốn dừng lại, em cũng không trách, em không biết bây giờ anh có buồn hay hối tiếc gì không, nhưng em lại rất tiếc cho đoạn tình cảm của hai ta. Bây giờ cảm xúc của em đang rất lộn xộn. Mong sau khi dừng lại, Yoongi "đã từng" là của Hoseok vẫn vui vẻ như trước, không buồn phiền chuyện này nữa nha. Và... hãy hạnh phúc. Tạm biệt" - Nói rồi, em chạy thật nhanh ra cửa, để lại Yoongi với tâm tư hỗn độn đang còn ngồi thẫn thờ trong quán.

"Hoseok...thật xin lỗi em." - Câu nói phát ra thật nhỏ, thật khẽ từ miệng Yoongi. Xong, anh cũng nhanh chóng tính tiền và ra về.

Mùa xuân năm nay không giống những năm trước. Năm nay vẫn có em, vẫn có anh, nhưng không còn hai ta nữa...

_____

Sau sự việc ngày hôm ấy, Hoseok lại trở về dáng vẻ trước khi gặp Yoongi, sống khép kín hơn, trầm lặng hơn. Hằng ngày làm bạn với bia rượu và tiếp tục bỏ bữa.

Còn Yoongi sau khi chia tay Hoseok thì anh cũng không khá khẩm hơn cậu là mấy. Anh tự nhốt mình trong phòng. Không biết vì sao nữa, rõ ràng là như ý của anh muốn, nhưng sao chính anh cũng đau đến tận tâm can? Lâu lâu anh lại nhận được những tin nhắn quan tâm hay những dòng tin nhắc nhở từ cậu. Nhắc anh đừng thức khuya quá, không tốt. Nhắc anh đừng vừa sạc vừa dùng điện thoại nhiều lần, sẽ nổ. Nhắc anh khi ở trong tối nhớ giảm độ sáng điện thoại để không hại mắt. Xuân này có vẻ lạnh, cậu lại nhắc anh uống thật nhiều nước ấm vào. Ăn uống điều độ, không được bỏ bữa. Nhắc anh...

Cậu nhắc Yoongi rất nhiều điều, càng đọc anh càng đau lòng. Anh cũng nhắc cậu nhiều thứ, anh không quên nhắc cậu giống vậy. Nhắc cậu nếu muốn khóc thì cứ khóc đi, khóc rồi thì tâm trạng sẽ ổn hơn thôi. Nhắc cậu đừng bao giờ nhớ tới ngày hôm ấy nữa vì đã có một người tồi tệ làm Hoseok khóc rất nhiều. Nhắc cậu đừng nghĩ tới anh nữa vì anh đã làm Hoseok phải buồn. Và Yoongi cũng cảm ơn cậu trong thời gian qua, một khoảng thời gian tuy ngắn nhưng lại rất vui. Yoongi cũng xin lỗi Hoseok rất nhiều. Xin lỗi vì đã làm Hoseok buồn. Xin lỗi vì làm ngưòi yêu nhưng lại không quan tâm cậu được nhiều. Xin lỗi vì những lời hứa mà anh không thực hiện được. Yoongi cũng xin lỗi Hoseok vì đã có sự xuất hiện không đáng có của anh và làm xáo trộn mọi thứ trong cuộc sống của Hoseok.

Nhắc như vậy, nhưng chắc gì cậu đã nghe theo.

Có một lần, cậu uống bia, có lẽ đã sai và nhắn cho anh, những dòng tin nhắn sai chính tả ấy, vừa buồn cười vừa đáng thương. Anh khuyên cậu đừng uống nữa, cậu nói cậu còn tỉnh lắm. Hoseok nhắn với Yoongi đừng kêu cậu ăn gì hết, bởi Hoseok không ăn đâu. Taehyung thương cậu, thương cho cái bao tử không chịu ăn gì nhưng phải uống mấy chai bia đến cào ruột. Hoseok nói em ấy đã uống sữa rồi, còn hỏi em ngoan không nữa? Khi đọc được dòng đấy, trái tim anh như thắt nghẹn lại, không nói nên lời.

Anh đành phải nhờ đến người em của mình là Min Kyeon - Em của Min Yoongi, là bạn thân của Hoseok và cũng là bà nguyệt của hai người họ, anh nhờ cô nhắn với Hoseok, nhắc cậu đừng uống nữa, khuyên cậu ăn chút gì đó đi thì cậu cũng chịu ngừng uống rồi nhưng vẫn không chịu ăn, bởi cậu nói vì cậu không có tâm trạng để ăn nên anh cũng đành thôi không ép cậu nữa.

Nhưng những gì dù mắt thấy tai nghe cũng chưa chắc là sự thật...

Bỗng một khoảng thời gian không lâu sau đó, Min Kyeon đến nhà Hoseok, đưa cho cậu một hộp quà nhỏ, chưa kịp thắc mắc đó là gì thì cô đã lên tiếng.

"Đây là thứ mà anh hai tớ trân quý nhất, giờ anh ấy muốn nhờ cậu giữ giúp, tới một thời điểm nào đó cậu cho là thích hợp thì cứ mở ra nha."

"Cậu..." - Chưa đợi cậu nói hết, cô lại biến mất tiêu.

"Nếu đã là vật trân quý nhất của anh thì đưa tôi giữ làm gì? Đồ ngốc Min Yoongi nhà anh bị sao mà lại đưa tôi vậy hả?" - Thầm mắng mỏ Min trong lòng, nước mắt cậu lại rơi rồi...

Hai năm sau, chiếc hộp ấy vẫn nằm trong tủ của cậu, Kyeon nói tới thời điểm thích hợp thì cứ mở, nhưng lúc nào mới là thời điểm thích hợp? Vả lại, đồ của người khác Hoseok cậu lại chẳng muốn đụng vào chút nào. Đồ vật trân quý gì gì đó của anh ta cậu cũng không quan tâm thứ đó là gì, dù trước kia có là cậu đi chăng nữa, bây giờ lại đổi qua thứ khác, thật chẳng buồn để tâm. Cứ để khi nào anh đến thì lấy lại.

Người xưa có câu: "Người tính không bằng trời tính." có phải đang ám chỉ Jung Hoseok này hay không đây? Hoseok vốn không định mở chiếc hộp ra nhưng trong lúc sắp xếp lại đồ đạc, cậu đã sơ ý làm rớt xuống đất, và nắp cũng đã rời ra khỏi hộp. Định sắp đồ vào rồi cất chiếc hộp lại chỗ cũ nhưng Hoseok đã thấy món đồ bên trong mất rồi. Đó chỉ là một cái gương, và nó...đang phản chiếu lại hình ảnh của cậu! Vậy có nghĩ là...

Vật trân quý nhất của đời anh, từ trước đến giờ cũng chỉ có một mình em thôi.

Hoseok nghĩ đây chắc hẳn là lúc thích hợp để cậu khám phá bên trong chiếc hộp này rồi. Phát hiện phía sau tấm gương còn một quyển sổ nữa, bên ngoài để chữ "Nhật ký của Min Yoongi", cậu không chần chờ gì mà cầm lên đọc ngay.

_____

Trang đầu tiên.

"Ngày xx, tháng xx, năm xxxx."

"Hôm nay tôi chia tay em rồi. Tôi là người chia tay trước nhưng sao lòng tôi lại đau đến vậy? Có phải vì trái tim này của tôi đã thuộc về em rồi, nên khi xa em nó mới đau như thế không?"

Vừa đọc xong trang thứ nhất, cậu ngồi thụp xuống, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt sắp trào ra. Tay lật sang trang sau, từng dòng chữ được nắn nót gọn gàng hiện ra trước mắt cậu

Trang thứ hai.

"Ngày xx, tháng xx, năm xxxx."

"Tôi biết em đang buồn, nhưng tôi không thể làm gì hơn. Có thể em không muốn nghe, nhưng ngoài hai từ "xin lỗi" tôi lại chẳng biết nói gì cả."

"Tôi đã làm tổn thương em rất nhiều, tôi biết điều đó."

"Nhưng nếu càng để lâu, càng không dứt ra được, mọi chuyện sẽ tồi tệ hơn. Chúng ta nên kết thúc từ bây giờ, để không đau khổ cho sau này."

"Em là một người con trai tốt, em xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn. Còn tôi, một kẻ tồi tệ như tôi luôn mang đến những phiền phức cho em, tình cảm của em xinh đẹp biết bao, tôi thật không xứng."

"Tôi không thể mang lại hạnh phúc cho em, không thể mang đến tình yêu ngọt ngào dành cho em. Thế nên em ơi, hãy tìm một người khác già cùng em nhé? Người đó phải tốt hơn tôi, một người thật xứng đáng với tình yêu to đẹp của em hơn tôi, một người chiều chuộng và yêu thương em hơn tôi. Nhé?"

"Có như vậy, tôi mới yên lòng được."

Nước mắt cậu kìm không nổi, lại bắt đầu rơi xuống bầu má xinh đẹp đang ửng hồng. Tay tiếp tục lật sang trang sau.

Trang x.

"Ngày xx, tháng xx, năm xxxx."

"Dù là người buông bỏ em trước, nhưng nhìn em hằng ngày làm bạn với rượu bia, không chịu ăn gì cả. Nói tôi không đau là nói dối..."

"Tôi nói sẽ quay lại với em khi tôi trở nên tốt hơn so với hiện tại và em đã nói em chờ tôi. Nhưng có lẽ là không chờ được đến ngày đó rồi, vì bác sĩ nói bệnh tình của tôi đang chuyển xấu hơn, và khả năng phẫu thuật thành công rất thấp."

"Em đau, tôi cũng đau, chỉ tiếc nỗi đau của chúng ta không giống nhau thôi."

Trang x.

"Ngày xx, tháng xx, năm xxxx."

"Hôm nay, bé say, bé nhắn tin cho tôi, những dòng tin nhắn sai chính tả với từng câu chữ như cứa vào trái tim tôi. Bé nói bé không ăn mà chỉ uống mỗi hộp sữa thôi. Bé hỏi bé ngoan không, tôi liền nói không, tôi nói em bé của tôi không phải như thế, nhưng em lại đáp rằng: "Hoseok không phải của Yoongi nữa, Yoongi bỏ Hoseok rồi". Trái tim tôi lại đau thêm một chút rồi, em ạ. Tôi vẫn ở đây, không bỏ em, chỉ là chúng ta không gần gũi như trước nữa thôi."

Trang x.

"Ngày xx, tháng xx, năm xxxx."

"Hôm nay bé lại nhắn cho tôi, bé nói hôm nay bé đã ăn rồi, tôi vui lắm vì bé đã biết tự chăm sóc cho mình. Bé lại cảm ơn tôi vì đã quan tâm. Có chút hụt hẫng nhưng mọi chuyện như này cũng từ tôi mà ra, không trách ai được. Rồi bé lại xin lỗi vì tối hôm qua đã làm phiền tôi, lúc đó, tôi rất muốn nói nhiều điều với bé nhưng lại chẳng thể nói được gì, chỉ đáp vỏn vẹn hai chữ "Không sao." "

Trang x.

"Ngày xx, tháng xx, năm xxxx."

"Em nói nhờ có tôi mà em lạc quan hơn trước rất nhiều, nhưng giờ tôi lại bỏ rơi em. Sự lạc quan đó em vẫn giữ, nhưng đã vơi bớt đi phần nào. Em nói tâm trạng em đã ổn hơn rồi, em kêu tôi đừng quan tâm em nữa. Nhưng tôi lại không làm được, cũng chẳng biết vì sao nữa."

"Em ơi, tôi đã nghe theo em hãy vẫn vui vẻ như trước đây, đừng nghĩ về chuyện của hai ta nữa, tôi nghe theo em. Cớ sao em không nghe theo tôi dù tôi đã hết cách khuyên em đừng nghĩ về tôi nữa."

"Nghĩ về tôi, em đau không? Em buồn không? Em có khóc không?"

"Em buồn như thế, em khóc đến khó thở như vậy, nhưng vẫn không chịu quên tôi. Tại sao vậy? Tôi quan trọng với em đến thế sao? Tôi xứng đáng với những giọt nước mắt của em sao? Không! Tôi không bao giờ xứng với những thứ cao đẹp như thế, một kẻ tồi tệ như tôi thật không xứng với tình yêu mà em đã trao. Thế nên, đừng vương vấn tôi nữa, đừng phí phạm thanh xuân của em cho đoạn tình cảm đã kết thúc này nữa."

Trang x.

"Ngày xx, tháng xx, năm xxxx."

"Còn 2 tiếng nữa tôi vào phòng phẫu thuật rồi, trên tay tôi vẫn cầm tấm ảnh của em để ngắm, ngắm em cho thật kĩ, nhớ rõ từng đường nét trên gương mặt điển trai của em, để khi qua thế giới bên kia, tôi vẫn không quên hình bóng người con trai tôi thương."

"Chúng ta...yêu xong rồi."

Gương đã vỡ rồi thì chẳng thể nào lành lại được nữa, có dùng keo dán cỡ nào thì cũng chẳng nguyên vẹn như ban đầu và những mảnh thủy tinh sẽ cứa vào tay ta, đau đến bật máu. Cũng giống như tình yêu vậy, càng níu kéo, càng méo mó, càng đau lòng. Nên buông thì buông, dù không đành lòng nhưng hết yêu rồi thì cũng nên buông, tránh để gây tổn thương và cũng là một sự giải thoát cho cả hai.

_____

Gấp quyển nhật ký lại, Jung Hoseok chính thức òa khóc, khóc đến hơi thở cũng trở nên khó khăn, cứ ngồi bệt xuống sàn khóc đến xế chiều. Như chợt nhớ ra điều gì đó, cậu lật trang cuối của quyển nhật ký ra, ngày cuối cùng Yoongi viết là ngày 01/02. Chính là hôm nay!

Jung Hoseok nhanh chóng rửa mặt sạch sẽ, gọi điện thoại cho Kyeon xin địa chỉ ngôi mộ của Yoongi, cậu muốn đến thăm anh. Lúc đầu, Kyeon có hơi bất ngờ nhưng cũng đoán ra được có lẽ cậu đã mở chiếc hộp ấy ra rồi nên nhanh chóng gửi địa chỉ cho cậu.

Nhận được địa chỉ, Hoseok phóng như bay đến đó, ở nơi có Yoongi đang chờ kia là một bãi cỏ xanh mướt, chỉ có nấm mồ của anh đơn côi một chốn này, chắc hẳn anh sẽ buồn lắm.

Ngồi tâm sự với anh, kể về những chuyện cậu đã vượt qua mọi chuyện như thế nào trong khoảng thời gian không có anh bên cạnh. Cậu đã buồn bã như thế nào khi anh nói lời chia tay đầy đau lòng ấy. Cảm xúc của cậu khi đọc được cuốn nhật ký của anh ra sao cậu điều kể hết. Lại kể về lần đầu gặp nhau của cả hai, lần đầu tiên hẹn hò, lần đầu cùng nhau làm bánh, lần đầu ăn cơm cùng nhau,... cậu vừa kể vừa khóc đến đôi mắt sưng húp, cánh mũi và hai má đỏ lên nhưng vẫn không thể nào ngưng được những dòng nước mắt cứ tuôn ra như suối.

Cậu nhớ anh lắm, nhớ thân hình cao mà gầy ôm cậu đi ngủ vào mỗi tối. Nhớ cánh tay dài ôm trọn lấy cậu vào lòng, nhớ bàn tay bị chai sạn do làm việc quá nhiều của anh luôn xoa xoa tấm lưng của Hoseok mỗi khi cậu khó ngủ. Nhớ ánh mắt ôn nhu của Yoongi khi nhìn Hoseok, nhớ cái mũi cao cao hay cọ vào đầu mũi cậu để làm nũng, nhớ đôi môi mỏng nhưng ngọt ngào ấy luôn hôn lên trán cậu, chúc cậu ngủ ngon. Hoseok nhớ luôn giọng nói trầm ấm của Yoongi vì nó như liều thuốc xoa tan bao muộn phiền trong lòng cậu.

Nhưng giờ đây, anh đã đi xa rồi, những thứ Hoseok nhớ tới, chúng cũng theo anh đi mất rồi. Chỉ còn một mình cậu đơn côi giữa trần đời, ai ai cũng bỏ cậu mà đi hết rồi. Cậu khóc rồi, nhưng người ấy không dỗ cậu nữa. Jung Hoseok cậu đành chờ từng ngày để đến bên Min Yoongi thôi.

"Sao anh thất hứa với em hoài vậy, Yoonginie? Anh đã hứa sẽ già cùng em mà, sao lại bỏ em mà đi trước như thế?"

"Tạm biệt, chàng trai em thương nhất..."

#Rosa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro