Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

một

Hoseok ngáp dài, duỗi đôi cánh tay đau nhức.

Đã qua ba tiếng mà cậu vẫn ngồi nguyên một tư thế, còng lưng gõ luận văn. Bờ vai mỏi nhừ không đủ để thuyết phục cậu phải dừng làm việc, nhưng cơn đau đầu như búa bổ liên tục muốn xé toạc não cậu ra khiến cậu phải hộc tốc chạy vào nhà vệ sinh thư viện mà nôn thốc nôn tháo, rồi buộc cậu phải về nhà nghỉ ngơi.

Ném nhanh viên thuốc vào miệng rồi nuốt xuống, cậu cầm hết đồ lên rồi khoác áo khoác.

Thực sự thì thư viện lúc mười giờ tối hoàn toàn không còn ai và cậu nghĩ liệu mình có nên lướt qua một hai quyển tiểu thuyết hay không. Nhưng cơn đau đầu vẫn không có vẻ thuyên giảm, ngay cả sau khi cậu đã uống thuốc, cậu đành quấn chiếc khăn len màu xanh lam quanh cổ rồi mở cửa ra về, cảm nhận cơn gió đêm lướt qua làn da.

Gió dịu dàng làm rối tung tóc cậu, khẽ khiến bụi bay và những chiếc lá khô xào xạc trở nên huyền ảo dưới ánh trăng nhàn nhạt.

Khoác túi lên vai, cậu bước trên vỉa hè, trở về nhà, nơi cha mẹ sẽ chào đón cậu.

Cậu không bao giờ cảm thấy cần phải khóc, trừ trong một số trường hợp, song cậu sẽ không để bản thân phải vướng bận trầm mặc, nhất là sau khi nhận được tin kia từ bác sĩ. Nên khi bước giữa màn đêm đặc quánh khó thở, cậu lại cảm thấy tràn đầy sức sống.

Cậu không cảm thấy rằng mình đang chết dần, ít ra nếu có thể mặc kệ những cơn đau đầu và vô số lần nôn thốc ra vì khối u kia.

Thực chất, cậu cảm thấy mình đang được cho nhiều cơ hội sống hơn, có thêm quyết tâm để sống trọn vẹn mười một tháng tiếp theo.

Kể cả khi tử thần nghĩ rằng hắn đang đưa mình tới cái chết, hắn chỉ giúp mình tới nơi mình thể sống lại một lần nữa thôi.

Tới bầu trời, Hoseok nghĩ, bầu trời rồi sẽ trở thành nhà, còn mình, một ngôi sao, sẽ trở thành một thực thể dành cho những người đủ niềm tin để đặt điều ước vào mình.

Hoseok thở dài, kéo chiếc khăn xanh lên sát môi, đợi đèn cho người qua đường bật xanh.

'Cho những người đủ niềm tin để đặt điều ước vào mình.'

Phải, nghe tuyệt thật đấy.

Mình sẽ trở thành hy vọng.

---

"Anh sẽ thua em thôi."

Jimin, bạn thân của Yoongi nhấn mạnh.

Đây là thời điểm hoàn hảo để đua xe, và với số tiền cược kia, anh phải thắng. Bầu không khí nồng nặc mùi khói xe và mùi mồ hôi.

Vạch xuất phát như bốc cháy bởi tiếng reo hò phấn khích của của người xem. Một vài người đi xung quanh móc tiền từ những kẻ sẵn sàng bán thận đi chỉ vì chút thú vui, đang gào thét đòi xem trò giải trí.

Bàn tay đeo găng da của Yoongi vỗ vỗ lên chiếc xe thể thao màu đỏ, anh nhếch mép nhìn Jimin.

"Anh từng thắng cậu rồi," Yoongi xoay vai, "và anh sẽ lại thắng nữa thôi, đồ lùn."

Thành phố trở nên sống động vì cuộc đua xe trái phép đang chuẩn bị bắt đầu. Mặc dù thế này phạm pháp và vô cùng nguy hiểm, Yoongi và những tay đua khác kiếm sống bằng cách này. Giữa khói thuốc và xe đua, tiền vẫn là quan trọng nhất.

Yoongi mở cửa xe rồi yên vị trên ghế lái, đưa tay điều chỉnh gương. Cỗ máy đỏ thở phì phò vài tiếng rồi nhanh chóng sống lại. Anh nhìn tay đua đang ngồi ở xe bên trái rồi gật đầu trước cái nhìn của Jimin. Thằng bé nở một nụ cười nhàn nhạt rồi quay đi.

Ba tay đua khác cũng tham gia cùng Jimin và Yoongi. Mặc dù đó là số lượng người thường thấy trong một vòng đua, anh cắn môi rồi thả lỏng kiểm tra khói xe, thở dài một cái khiến bao 'nam thanh nữ tú' bên đường phải đổ gục.

Một tên đang nhai nát điếu thuốc trong miệng bước ra trước vạch xuất phát với một lá cờ đỏ trong tay. Hắn nhìn từng tay đua và chỉ hy vọng rằng cuộc đua lần này sẽ không kết thúc bằng một màn rượt đuổi xủa cảnh sát.

Hắn thở ra một luồng khói trắng ngoằn ngoèo rồi tận hưởng nét hài lòng của những tên nghiệp dư đầy phấn khích. Nhưng cặp mắt mạnh mẽ của kẻ ngồi trong chiếc xe đỏ khiến hắn phải để ý nhìn đầy tò mò khá lâu.

Nôn nóng vì ánh lửa tóe ra từ những chiếc xe, hăn giơ cao lá cờ và để tiếng hét của đám khán giả lấp đầy không khí lạnh giá của đêm tháng Mười một.

Chân Yoongi hờ hững đặt trên chân ga, và ngay khi lá cờ đỏ kia phất xuống, anh lập tức nhấn ga và xuất phát.

Tiếng động cơ rít ầm ầm khiến anh nắm chặt tay lái mà phóng nhanh hơn. Nhanh chóng, anh đã ở vị trí thứ hai.

Tốc độ hiện tại tương đối tốt, nhưng không đủ để bắt kịp xe đằng trước. Tiếng động cơ của những chiếc xe còn lại giờ chỉ còn như tiếng ong vo ve và anh như đang thực sự cảm nhận mùi vị chiến thắng trên đầu lưỡi.

Tầm nhìn bỗng mờ đi trong một giây, nhưng khi anh chớp mắt thì lại trở lại bình thường. Anh thực sự không nên nốc nửa chai rượu trước khi đua, nhưng kể cả hai điếu thuốc cũng không thể giải thoát anh khỏi tình trạng căng thẳng lúc này.

"Mày con mẹ nó cần đống tiền này lắm đấy," anh tự thì thầm với chính mình trong khi chân nhấn lên bàn đạp và lao lên phía trước.

Anh đang rút ngắn khoảng cách với kẻ dẫn đầu và anh biết rằng chiến thắng chỉ còn trong tầm tay. Yoongi nhìn sang và giơ tay chào một Jimin đang điên cuồng đằng sau. Chợt mắt Jimin mở to và anh đã vì bối rối và nhìn thằng bé quá lâu.

Bởi khi Yoongi quay đầu lại thì chỉ kịp nhìn thấy đèn giao thông đã chuyển đỏ, hay anh chỉ kịp cảm nhận cú va chạm trước khi chứng kiến được những gì đang xảy ra.

Anh thấy cổ mình gãy hẳn về phía trước, túi khí trong xe bật tung và anh mất kiểm soát tay lái và đâm vào đâu đó. Anh nghe được âm thanh kinh hãi của một cơ thể người bị đâm và tiếng kim loại rít lên từng hồi như muốn xé rách màng nhĩ. Anh ngửi thấy mùi ngai ngái thuần túy của xăng và mùi mồ hôi nồng bết trên trán mình. Anh nếm được vị kim loại trên đầu lưỡi và cổ họng đắng ngắt.

Cú va chạm đã phá hủy chiếc xe. Cửa xe rơi hẳn xuống, động cơ bị toác ra, bánh xe văng ra xa còn bình xăng bị cháy, những tia lửa lách táchbên người con trai méo mó.

Anh không biết mình bắt đầu và kết thúc ở đâu. Cơ thể anh bị mắc kẹt giữa cửa xe và ghế lái, một bên đổ sập xuống mặt đường nhớp nháp máu.

Tầm nhìn của Yoongi dần mờ đi và hai lá phổi hấp hối khó khăn nuốt từng ngụm oxy. Anh không cố di chuyển đầu nữa, chỉ chạm tay lau sạch vết máu dính nhèm nhẹp trên đuôi mắt đờ đẫn.

Điều cuối cùng anh nhìn thấy là ánh đèn xe cảnh sát nhấp nháy,

Và một người,

Nằm cách anh không xa,

Người quấn một chiếc khăn xanh nhuốm màu máu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro