20
"Đừng sợ, ngoan nhé, đừng sợ. To thì to, nhưng sao có thể hỏng bên dưới của em được, ngoan nào."
Doãn Kì không ngừng dỗ dành, Hiệu Tích cũng đỏ hoe mắt đón nhận. Đặt côn thịt vào vùng đất mới đã khiến anh sảng khoái đến mức cảm thấy vùng gáy cũng tê liệt. Thành ra mang nhiều hưng phấn hơn mà công kích dữ dội. Mặt em theo đó nhăn nhó, dù cảm thấy sung sướng nhưng vẫn đau rát đến khó nói thành lời.
Đến giây phút Doãn Kì bắn thẳng vào khoang sinh sản, cũng là lúc anh kề miệng sát tuyến gáy của Hiệu Tích mà cắn thêm lần nữa. Ngày hôm nay chính là ngày đánh dấu em tuyệt đối. Em mãi mãi thuộc về anh, không thể cạnh Alpha nào nữa.
Tưởng chừng như tuyến gáy bị Doãn Kì cắn nát và bật máu, đang trong giai đoạn phát tình nên sự man cảm tăng vọt. Nhưng trong máu sớm đã có hương tuyết tùng xâm phạm, nên cuộc tiếp nhận hôm nay không quá khó khăn. Em tuôn liên tục vài dòng nước mắt rồi cũng thôi, chẳng đáng quan ngại.
Từ trước đến nay, Hiệu Tích động tình không có Alpha cạnh bên thì khỏi cần sự trợ giúp. Nhưng bây giờ em có Doãn Kì rồi, còn mang trên người chủ quyền thuộc về anh, vì vậy dường như đã đổi tính đổi nết. Chỉ là trong những giây phút phụ thuộc này, em thật sự đáng yêu đến tim anh chảy thành mảng nước.
"Ưm...chồng ơi."
Hiệu Tích ngoan ngoãn ngồi trên giường nhìn Doãn Kì đang làm việc tại nhà. Em đang cần Alpha và có thế đòi hỏi bất cứ lúc nào nên anh không thể đến tập đoàn. Ráng qua một tuần thì mọi chuyện chắc hẳn sẽ ổn.
"Sao?"
"Anh có tin em quăng cái máy tính đó vô tường không?”
Nghe đến đây, Doãn Kì liền căng thẳng quay sang nhìn Hiệu Tích. Em định làm sóc nhỏ nổi giận đó hả?
"Bỏ cái máy đó sang một bên, lại đây với em đi chồng a."
Nói xong, Hiệu Tích cũng dụi dụi mũi và bĩu môi. Em đang cần Doãn Kì đến thế, sao anh lại bỏ em ngồi một mình trên giường rồi đi chỗ khác ôm laptop làm việc? Anh nhanh tắt máy tính, sau đó cười nhẹ tiến đến xách đối phương đặt vào lòng mình và hỏi:
"Em ghen với laptop?”
"Anh quan tâm nó hơn em còn gì?"
Môi của Hiệu Tích chu chu, không khỏi làm Doãn Kì phải cắn một cái mới chịu nổi.
"Không có, tôi có công chuyện gấp cần giải quyết thôi."
Hiệu Tích không nói gì, chỉ dùng tay câu chặt cổ Doãn Kì, còn chân thì quấn ngang hông và đem mặt áp lên vai anh. Xong xuôi mới mở miệng bảo:
"Em muốn ăn kem, em thấy nóng."
"Được rồi, đi ăn kem thôi."
Doãn Kì ôm Hiệu Tích đi xuống lầu, lấy kem trong tủ lạnh ra đút cho em từng muỗng. Trong giai đoạn động dục, cơ thể liền nóng hơn so với mức bình thường khoảng 1 độ C. Chính vì giai đoạn heat mãnh liệt như thế, các Omega mới giống như bị sốt, nói chính xác hơn là sốt vì dục vọng mà phát cuồng, chỉ biết cần rồi ỷ lại Alpha, song lý trí là thứ khó lòng giữ.
Hiệu Tích được đánh dấu và có chồng là Doãn Kì, nên dẫu có cần ân ái thì cũng không đến nổi suốt ngày cùng nhau ở trên giường. Thành ra sau mỗi lần anh giúp em vượt qua cơn ngứa ngáy thì tâm tình liền bình ổn hơn một chút. Chưa kể ngày cũng trôi qua nhanh như cái chớp mắt, vì vậy em sẽ trở lại như xưa sớm thôi.
Ăn kem xong, Hiệu Tích cũng đi ngủ. Ngủ dậy thì muốn tuyết tùng bao phủ lấy mình nên cùng Doãn Kì lâm trận đến tối.
Xong xuôi thì mệt rã rời nhưng vẫn biết đói bụng và đòi ăn, thế là anh phải kêu người giúp việc nấu.
"Đói quá đi mất, không biết đâu, huhu...."
Hiệu Tích quỳ chổng mông ở trên giường, mặt vùi vào gối mà khóc vì đói bụng. Trông em phút này giống như một vật thủy tinh quý báu dễ vỡ. Khiến Doãn Kì muốn nói chuyện an ủi cũng phải uốn lưỡi, sợ nói sai nửa chữ cũng đủ làm em khóc nhiều hơn. Song anh có muốn đưa tay chạm vào em thì mang theo ái ngại mấy phần, bởi lo lắng mình mạnh lực một chút, vẫn đủ làm đối phương tổn thương.
"Ngoan nào, bình tĩnh nào bảo bối. Em có biết hiện tại là bao nhiêu giờ không? Em phải chờ người giúp việc nấu chứ?"
Hiệu Tích xoay mặt sang một bên, đưa mắt đọng nước nhìn Doãn Kì rồi mếu máo hỏi:
"Sao lại nấu lâu như thế? Anh không thương em, anh muốn bỏ đói em."
Doãn Kì không thương Hiệu Tích sao? Nhìn vào những gì anh chiều em còn chưa đủ chứng minh.
"Ôi, thương mà, không có, sao tôi có thể không thương em cơ chứ?"
Nhẹ xốc Hiệu Tích lên rồi ôm vào lòng, Doãn Kì không ngừng hôn lên trán để dỗ dành.
"Nhanh thôi sẽ có đồ ăn mà, ngoan nào, thương em nhiều nhất mà, ngoan nhé, thương thương a, ôm ôm nè."
"Không biết, không biết đâu."
"Thương mà, đừng nghĩ nhiều, ngoan, chắc dì Phương nấu sắp xong rồi, ngoan nào, thương thương."
Cỡ chừng 7 phút sau, Hiệu Tích cũng được ăn rồi đánh một giấc đến tận sáng. Hôm nay là ngày thứ 5, Doãn Kì hy vọng em đỡ hơn mọi khi. Không phải anh lười dỗ hoặc cảm thấy khó chịu. Chỉ là đôi phương mãi mè nheo sẽ rất mệt, khóc nhiều cũng đâu tốt cho mắt.
Ăn ngủ, ngủ ăn, đôi lúc thì ân ái, Doãn Kì tự dưng thấy nên cảm ơn Hiệu Tích, vì nhờ em phát tình mà anh được nghỉ hẳn một tuần ở nhà, sống một cảnh hưởng thụ vô cùng. Lâu lâu nói chuyện điện thoại, giải quyết vài thứ quan trọng hoặc cho nhân viên mang đến nhà là xong. Nhưng những lúc anh làm việc, đều là khi em ngủ, bằng không đối phương sẽ ghen.
Bởi nói trong giai đoạn phát tình, Hiệu Tích còn đáng sợ hơn bình thường vì cái gì cũng nói được.
Khi Doãn Kì gõ máy tính, Hiệu Tích sẽ ghen vì anh sờ vào nó liên tục.
Khi Doãn Kì đọc sách, Hiệu Tích cũng sẽ ghen vì anh nhìn chằm chằm vào nó.
Khi Doãn Kì nói chuyện điện thoại, kết cục đương nhiên vẫn quy về Hiệu Tích sẽ ghen. Bởi tưởng rằng nó mới là vợ hoặc tình nhân của anh. Sau đó còn nói cái gì mà: Em ngồi ở đây, sao anh không nói chuyện mà cứ đi nói với người khác.
Xong xuôi Hiệu Tích căm thù luôn cái điện thoại, vì nó làm cầu nối cho Doãn Kì có khoảng cách với em.
Đến lúc ăn uống, Hiệu Tích cũng không cho Doãn Kì ngậm muỗng hoặc đũa vào miệng. Bởi khuôn miệng của anh là dùng để hôn và nói yêu em chứ chẳng phải để ngậm vào chúng.
Đáng sợ hơn là khi Doãn Kì mặc quần áo chỉnh chu lúc ở nhà, Hiệu Tích vẫn ghen. Song trong trường hợp này xuất hiện hai vấn đề:
Thứ nhất vì sợ Doãn Kì bỏ rơi mình và đi ra ngoài. Nên Hiệu Tích hét toáng lên, còn nhăn nhó cau có, mắt chứa đầy nước.
Thứ 2 thì hơi vô lý hơn, tại Hiệu Tích đã bảo: Tại sao phải cho từng mảnh vải ấy bao trùm toàn thân anh?
Rồi chẳng lẽ Hiệu Tích muốn Doãn Kì cái gì cũng không mặc? Thành ra anh mới nói:
"Em à, không mặc đồ mà đi vòng vòng trong nhà thì kỳ lắm."
"Mặc áo ngủ là được rồi, chí ít nó không chạm được hết cơ thể anh"
Doãn Kì bất lực mà Doãn Kì không nói. May là sự kinh khủng ấy chỉ kéo dài đúng 1 tuần, bằng không anh chết lâm sàng mất.
Mới đi làm được hai hôm, mà nghỉ hẳn 12 ngày vì phát tình cộng tĩnh dưỡng thì chỉ có Hiệu Tích mà thôi. Nhưng kể ra đâu phải em lười biếng muốn nghỉ, là có nguyên do thích đáng hẳn hoi. Do đó Doãn Kì không trách cứ làm gì. Mà giả sử muốn trách thì sẽ bị em mắng một trận cho ra hồn.
Huống hồ 7 ngày sáng tối đều ân ân ái ái, hậu quả sau cơn sốt dục vọng trôi qua thì Hiệu Tích phải đi bằng nạn, chứ chẳng còn tự thân vận động được nữa. Phải nói là trong 5 ngày phải nhờ sự trợ giúp từ cái chân thứ 3, tính tình của em gắt hơn bình thường, nhưng cũng làm nũng hơn bình thường. Còn liên tục làu bàu mấy câu như:
"Em ghét anh, em không cho anh chạm vào em nữa.”
Nhưng rồi chính Hiệu Tích cũng không cưỡng lại được sự khao khát nơi mình mà cởi mở cho Doãn Kì hành sự thôi. Căn bản nói trước bước không qua.
Trong giai đoạn Hiệu Tích đi đứng khó khăn, Doãn Kì cũng làm đôi chân cho em chứ không bỏ mặc hay chỉ lo chuyện công việc. Nhờ đó mà không khí giữa hai người mới chẳng bị ảnh hưởng. Em có chỗ dựa, chỗ làm nũng nên bớt xéo xắt hơn.
Khi đến Mẫn Thị, Hiệu Tích được Doãn Kì chuyển sang phòng kế hoạch để làm, do em đã biết tự đề xuất dự án. Anh muốn em nắm bắt được đặc trưng của hai bộ phận này và chẳng bị lẫn lộn tính chất, song học hỏi cách xây dựng kế hoạch, triển khai nắm bắt.
"Sao em ngáp hoài vậy? Buồn ngủ lắm à?"
Doãn Kì xuống tận phòng kế hoạch để kiểm tra tiến độ làm việc của nơi này, cũng như muốn nghe thử giám đốc ở đây nói về dự án sắp tới của Mẫn Thị. Thành ra thấy được Hiệu Tích đang ngáp ngắn ngáp dài.
"Thì tại đêm qua anh làm...."
Hiệu Tích còn chưa kịp nói thì đã bị Doãn Kì chặn miệng.
"Anh làm cái gì thế? Tay anh rửa chưa đó?"
Hiệu Tích nhanh gạt tay Doãn Kì đang che miệng mình xuống và đánh lên một cái.
"Đây là Mẫn Thị đó, nhỏ tiếng một chút."
Nếu Doãn Kì không chặn miệng kịp thời, phải chăng Hiệu Tích sẽ nói ra đêm qua họ làm những gì? Mà cỡ này em cũng quen với chuyện lăn giường rồi, chỉ cần làm sớm và nhẹ nhàng thì sáng hôm sau em vẫn còn sức đi đứng, chỉ là hơi buồn ngủ. Ở độ tuổi này này xương cốt có vẻ hơi rịu, nhưng cũng đâu đến mức hết hạn sử dụng.
"Mẫn tổng, đây là hai dự án tôi thấy có tiềm năng nhất."
Giám đốc phòng kế hoạch từ nãy đến giờ đang đi lấy giấy tờ để đưa cho Doãn Kì xem, nên anh mới có thể ở đây nói chuyện với em.
"Được rồi, tôi sẽ xem rồi duyệt."
Căn bản chuyện này là thư ký sẽ đưa cho Doãn Kì, nhưng anh muốn xuống tận đây xem Hiệu Tích đang học hỏi như thế nào. Bằng không cần gì tốn công xuất hiện ở đây đứng đợi chứ?
Hiệu Tích vẫn ngáp, ngáp đến chảy nước mắt và cuối cùng là không chịu nổi nữa. Chỉ sau hai mươi phút liền có mặt trên phòng anh rồi bay hẳn vào phòng nghỉ để ngủ chứ chẳng nói gì thêm.
"Bao giờ em lớn nhỉ?”
Doãn Kì tự lẩm bẩm một câu. Em có thể mãi đáng yêu với anh, nhưng những lúc không có anh thì em phải làm sao? Hiện tại học hỏi kinh nghiệm là thế, đến khi thực sự quản Trịnh Thị, dù em có bệnh đến nhấc chân không nổi vẫn phải đi làm. Khi ấy liệu đối phương có chịu được chăng? Thật đáng quan ngại.
Kế hoạch của Hiệu Tích không phải không có tiềm năng, nên Doãn Kì cho triển khai hai dự án cùng một lúc. Dù sao đi nữa, bên mảng thức uống thì Mẫn Thị phát triển không nổi trội. Thành ra coi như lần này táo bạo để tạo nên một đột phá mới với dòng sản phẩm mà em đã đưa ra. Vả lại tập đoàn của anh cực kỳ mạnh vòng vốn, lên một lúc nhiều dự án đều chẳng thành vấn đề. Huống chỉ đây là kế hoạch do vợ anh làm, đầu tư bằng tiền riêng vẫn được.
Hiệu Tích ngủ thức dậy, nghe dự án mình được chọn liền hoài nghi. Gãi gãi đầu hỏi:
"Anh nói đùa em á?”
Thật sự thì Hiệu Tích, còn tưởng mình đang mơ.
"Không có, là thật. Một dự án của em và một dự án bên phía may mặc."
"Anh chọn cho em vui à?”
"Không có, thật sự tốt. Bằng không tôi mở cuộc họp để cho em nghe ý kiến."
Hiệu Tích ngồi xuống ghế, ngáp thêm một cái khiến Doãn Kì ngơ người, trong lòng thầm nghĩ không lẽ em vẫn còn muốn ngủ.
"Thôi khỏi đi. Mở cuộc họp gì, phiền phức lắm. Với lại em giỏi mà, không cần chứng thực bằng cách đó đâu"
Giây phút này, Doãn Kì muốn té ghế. Sao Hiệu Tích có thể siêu cấp tự luyến vậy.
"Ngày mai em muốn đi khu vui chơi, được không?"
"Em lớn rồi, đến đó làm gì?"
Nói xong, Doãn Kì cũng bắt đầu phê duyệt giấy tờ. Hiệu Tích gác mặt lên lưng ghế sofa, bĩu môi nói:
"Em hai tuổi."
"Đúng rồi, hai tuổi cộng thêm con số chín ngoài sau."
Miệng nói là thế, nhưng Doãn Kì phải công nhận Hiệu Tích trẻ hơn tuổi.
"Giận anh luôn."
Hiệu Tích nghe Doãn Kì nói xong liền tut hứng, ngồi xoay mặt đi hướng khác rồi bĩu môi.
"Lại đây, lấy dự án này lên bảng kế hoạch chi tiết, rồi tìm phương pháp marketing, nội trong tuần này chúng ta tiến hành."
"Gì cơ?"
Hiệu Tích nghe xong liền cảm thấy hoa mắt chóng mặt luôn. Sao có thể nhanh như thế chứ? Rồi trong một tuần phải làm đến tận hai chuyện thì làm sao em thực hiện nổi?
"Ngoan, làm xong có thưởng. 5 triệu tệ đang chờ đợi con người tài giỏi như em lãnh về."
"5 triệu."
Những con người không thiếu tiền nhưng luôn luôn mê tiền thì chắc hẳn là Hiệu Tích rồi. Đến tận 5 triệu tệ đang chờ ư? Chỉ cần làm tốt, chưa đến bảy ngày trôi qua liền có thể mang về con số khổng lồ đó ư? Được thôi, làm ngay, sợ gì ai. Với lại Doãn Kì đang khen em giỏi, thế phải chứng minh và làm cho tốt.
Nhanh bay vô phòng nghỉ lấy Macbook mình còn bỏ quên trên giường ra, sau đó nhận lấy bảng kế hoạch được Doãn Kì ký qua rồi bắt đầu làm việc.
"5 triệu đúng là có nhiều sức ảnh hưởng nha."
Doãn Kì thở ra một hơi, đưa mắt xem xét đến tài liệu khác. Hiệu Tích vừa gõ vừa nói:
"Đương nhiên, 5 triệu căn bản có người cả đời vẫn chưa được cầm trên tay mà."
Hiệu Tích tập trung được một lúc, sau đó cũng lên tiếng phá vỡ không gian yên lặng giữa hai vợ chồng.
"Em làm xong chuyện lần này thì anh dẫn em đi khu vui chơi đi."
"Em đến đó không thấy dị à?"
Doãn Kì thật sự không tưởng tượng ra, một người con trai 29 tuổi lại chạy vào nơi đó.
"Cũng có rất nhiều người lớn tuổi đến đó mà, anh nói như thế là xúc phạm họ."
"Nhưng tại sao lại muốn đi như thế?"
"Vì đoạn đường chỗ Quang Hoa mới mở khu vui chơi, khu đó là nhà em đưa tiền đầu tư, cho nên được chơi miễn phí đó.
Doãn Kì nghe xong chỉ cười rồi lắc lắc đầu.
"Sao anh lại cười."
"Em có biết, đất họ xây khu vui chơi là của ai không?"
Hiệu Tích chớp chớp mắt nói:
"Đương nhiên là không. Có thế cũng hỏi."
Là Trịnh Thị đầu tư chứ đâu phải Hiệu Tích đầu tư. Em đang thầm mắng đối phương không có khái niệm đúng về hai chữ đó.
"Là đất của tôi."
Nghe như sét đánh ngang tai nhưng không trúng cái lỗ tai. Sao có chuyện trùng hợp như thế nhỉ? Khu vui chơi xây trên đất của anh, còn được xây nên bằng tiền Trịnh Thị đầu tư, quả thật bất ngờ.
"Đến bây giờ khu đó vẫn đứng tên của anh?"
"Đúng vậy. Tôi ký hợp đồng cho mượn đất xây dựng"
"Vậy nếu anh không vui thì khu đó sẽ thành của anh, hoặc họ phải giở bỏ trả đất lại cho anh?”
Hiệu Tích cảm thấy Doãn Kì đúng là giỏi tính toán.
"Đúng vậy. Có như thế, tôi mới khiến người ta phải sợ mình"
"Không ngờ chồng của em không chỉ bản lĩnh, mà tính toán chỉ li đến vậy. Mưu tính đúng là cao tay."
"Em muốn nghe mưu tính hơn không? Tôi kể cho em nghe."
Hiệu Tích nhanh chóng gật gật đầu, xem đây giống như một cuộc học hỏi.
"Trước khi kết hôn em đã đi xem bói đúng không?"
"Đúng."
Nói đến đây, Hiệu Tích bắt đầu hoang mang, dường như em đã nhận ra điều gì đó.
"Đừng nói là anh....''
"Đúng như em nghĩ đó.”
Nhớ lại, lần đó nếu không có những lời phóng đại và ngọt ngào của người coi bói chiêu dụ, thì ít nhiều Hiệu Tích cũng chẳng chọn tình thâm ý trọng với Doãn Kì mặn nồng như hiện tại. Hóa ra đến cùng là em bị lừa ư?
"Này em đi đâu vậy?”
Doãn Kì nghĩ không nên mãi giấu Hiệu Tích chuyện này, nhưng nói ra cũng sợ em giận lắm. Do đó lúc thấy em quay lưng đi trong tích tắc, cái gì cũng chẳng chịu nói, thì anh liền hốt hoảng và nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi để đuổi theo.
"Đi đòi lại 5000 tệ chứ đi đâu. Bà ta đã ăn tiền của anh thì đáng lý không nên lấy của em chứ. Thế mà bà ta cũng lấy, tức chết em mà. Em không chỉ lấy lại tiền, còn báo luôn cảnh sát cho bà ta khỏi hành nghề luôn."
___
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro