2
''Thiếu gia ngài về rồi à? Sao? Cuộc xem mắt thế nào?''
''Bỏ đi, đừng nhắc đến nữa, con bị mất 10 vạn rồi''
Hiệu Tích nói mà muốn rơi nước mắt. Trên đời có 3 thứ em thích nhất là:
-Tiền
-Ăn
-Ngủ
Vậy mà Doãn Kỳ nỡ lòng nào lấy mất 10 vạn của Hiệu Tích chứ? Nghĩ mà buồn rơi nước mắt. Quản gia cũng cả kinh, lo lắng hỏi:
''Sao? Ai lấy của ngài? Nói đi tôi đòi lại cho ngài gấp đôi''
''Là Mẫn Doãn Kì đó. Ngài ấy nói con đến trễ 10 phút nên bắt đền 10 vạn. Con ghét, trả thì trả ai sợ ai chứ? Đồng tiền xương máu của con, 10 vạn con có thể ngồi đếm trong vòng 1 giờ đồng hồ cho đỡ buồn chứ ít''
Hiệu Tích thật sắp rơi nước mắt rồi, vừa đi lên lầu vừa nhăn nhó nói lại. Quản gia đi theo cũng chỉ biết tặc lưỡi bất lực. Em tháo ghim cài bỏ xuống bàn, sau đó thay giày sang dép rồi đi lại giường ngồi xuống, bĩu môi ủy khuất.
''Quản gia, ông giúp con đi mà, nói với ba mẹ con một tiếng, con thật sự không thể lấy Doãn Kỳ. Ngài ấy rất đáng ghét đáng ghét''
''Được rồi thiếu gia đừng lo, tôi sẽ nói giúp một tiếng''
Quản gia xem Hiệu Tích như con như cháu, chuyện em nhờ sao có thể chối từ?
Tối đó ba mẹ Trịnh có hỏi về chuyện xem mắt, Hiệu Tích cũng nói không thuận lợi, không hợp với Doãn Kỳ. Nghĩ đâu phía đối phương cũng sẽ chối từ, nên nhìn biểu cảm của ba mẹ khó coi, trước những gì em kể và người quản gia đang cố châm dầu vào lửa thì bản thân rất nhẹ nhõm, an lòng đánh một giấc đến sáng.
Đã ở cái tuổi 29, nhưng Hiệu Tích thật chất không biết chữ lo phải viết thế nào cả.
Sáng hôm sau Doãn Kỳ đến nhà, còn mang theo lễ vật hỏi cưới không ít. Sau đó nói rõ với ba mẹ Hiệu Tích rằng, tin tức tố cả hai rất hợp nhau, anh còn muốn cùng em kết hôn. Cho nên sau sự do dự của hai ông bà là sự đồng ý chấp thuận.
Liên hôn gia tộc cũng tốt, vừa giúp cho Mẫn Thị vươn ra thế giới, vừa giúp Trịnh Thị phát triển thêm một bậc. Huống hồ Doãn Kỳ thành công còn trưởng thành, gả Hiệu Tích cho anh, họ thấy sẽ chẳng có gì đáng nuối tiếc hay lo lắng khi già rồi chết đi.
Hiệu Tích còn quá trẻ con, nên đối tượng kết hôn chỉ có Doãn Kì mới khiến ông bà Trịnh an lòng.
''Quản gia, lên kêu Tích Tích dạy mau lên''
Đã 8 giờ, nhưng Hiệu Tích còn chưa dậy, thật làm ông bà Trịnh hơi mất mặt trước Doãn Kì Nhưng anh cười nói:
''Không cần phiền thế, cứ để cho em ấy ngủ đi.''
''Sao được chứ? Mau kêu Tích Tích xuống đây.''
''À được rồi, để con kêu cho.''
Doãn Kì rất lễ phép với người lớn, nhưng đối với Hiệu Tích lại là hách dịch như thế là sao chứ? Cửa phòng em không khóa, căn bản chẳng ai dám vào thành ra luôn luôn để cửa. Do đó anh dễ dàng bước vào trong, ngồi cuống cạnh giường.
Tone phòng của Hiệu Tích chủ đạo là trắng, Doãn Kì đưa mắt nhìn những vật điểm tô cho căn phòng là đỏ thì cảm thán mắt thẩm mĩ của em không tệ.
''Dậy nào, Omega của tôi.''
Doãn Kì đưa tay sờ dái tai của Hiệu Tích Em mặt cái áo ngủ đỏ nằm trong lớp chăn dày trắng và ngủ rất an tỉnh. Đột nhiên bị gọi còn bị chạm vào điểm mẫn cảm có chút nhíu mày.
''Dậy nào tôi đưa em đi ăn.''
''Ưm... ăn cái gì chứ? Buồn ngủ lắm, tôi sẽ xuống ăn sau a.''
Hiệu Tích phủi phủi tay của Doãn Kì rồi quay sang hướng khác tiếp tục ngủ. Anh không hiểu nổi, sao em lại con nít như thế, bản thân cũng đâu nhiều kiên nhẫn nên giọng trầm xuống mấy bậc bảo:
''Dậy, đi em đâu phải heo mà ngủ nhiều như thế.''
Ai mà lại ăn nói không duyên như vậy chứ? Ở trong căn nhà này mà ai dám nói chuyện với Hiệu Tích thế này đây? Nên em buồn ngủ ra sao cũng phải ráng mở mắt để nhìn. Thấy đập vào tầm mắt là gương mặt đáng ghét ngày hôm qua liền hét toáng lên, nhanh ngồi bật dậy dùng chăn che kín người mình.
''Sao... sao lại là ngài? Ngài... ngài muốn cái gì?''
Doãn Kì thấy Hiệu Tích thật ấu trĩ, cậu có rảnh không đến nỗi cướp sắc em vào giây phút này để sợ à?
''Đến nhà vợ tương lai có gì mà mà không được?''
''Ai? Ai là vợ tương lai của ngài chứ? Ba... Ba mẹ tôi nói rồi, ba mẹ tôi sẽ không tính chuyện hôn sự giữa chúng ta.''
Hiệu Tích lắp bắp nói lại. Doãn Kì thở ra một hơi rồi đứng lên bảo:
''Lễ vật tôi mang đến, ba mẹ em nhận rồi, thế nói xem họ đồng ý hay không?''
''Cái gì?''
Hiệu Tích nghe như sét đánh ngang tai mà nhanh chạy xuống lầu hỏi cho ra lẽ.
''Con không phép tắc à? Mẫn tổng đến nhà mà ăn mặc như thế chạy xuống tận đây à?''
Mẹ Trịnh nhanh ho khan rồi lên tiếng khiển trách. Dù sao đều là con nhà danh gia vọng tộc, Hiệu Tích cư xử và ăn mặc kiểu này là xấu hổ hết chết đi được.
''Con mặc kệ, cho chỉ muốn biết mẹ thật sự gả con cho Doãn Kì à?''
''Tuổi con đâu còn nhỏ. Lấy được Doãn Kì là phước của con rồi.''
Phước? Phước á? Hiệu Tích không chấp nhận nổi cũng chẳng tin nổi nên nói lại:
''Con không lấy, có chết con cũng không lấy.''
Doãn Kì nhìn thái độ kiên quyết và nóng giận của con sóc nhỏ trước mặt cũng đành cười trừ. Ba Trịnh thấy đúng là mất mặt trước một Mẫn tổng cao quý nên bảo:
''Tích Tích như đứa trẻ to xác thôi, ngài đừng để ý nhé.''
Hiệu Tích càng ấm ức, quay lưng đi lên phòng.
''Không sao, tâm hồn trẻ trung là tốt mà.''
Doãn Kì thấy Hiệu Tích không muốn lấy, thì anh sẽ càng khiến cho phải lấy
''Dạ. Thế con xin phép về trước. Cứ cho Hiệu Tích thời gian từ từ thích ứng.''
''Được rồi, để tôi tiễn ngài.''
Ba Trịnh đứng lên nói. Doãn Kì cũng cười bảo:
''Sắp thành người một nhà rồi, không cần khách sáo thế đâu.''
Hiệu Tích ngồi ở trên phòng mà tức tối và uất ức đến độ mắt đỏ hoe. Sao ba mẹ em có thể ép em lấy đối phương chứ? Không phải hồi qua em đã bàn xong xuôi rồi à? Nay vì đâu lại đổi ý? Mới gặp mặt lần đầu đã bắt bẻ, đã lấy 10 vạn của em rồi, nên em ghim, em ghim, ghim đến chết, à không, ghim đến khi nào đòi lại được gấp mấy lần con số 10 vạn này mới thôi.
Bởi Hiệu Tích chết hay Doãn Kì chết thì vẫn lỗ như thường. Nhân dân tệ còn đang tăng lên từng ngày, thành ra em phải tính cho thật kĩ, để xem đến lúc 10 vạn tệ là tương đương với bao nhiêu tiền mà đòi cho đúng số. Quân tử trả thù 10 năm chưa muộn, nên anh hãy đợi đấy.
''Thiếu gia, ngài ăn chút gì đi, đừng để mình sinh bệnh chứ?''
Hiệu Tích buồn đến bỏ cơm bỏ nước, đã qua 11 giờ trưa nhưng em còn chưa than đói nên quản gia rất đau lòng.
''Quản gia, giúp con đi mà, ông à, giúp con đi, giúp con trốn đi mà.''
''Thiếu gia, trốn cái gì? Có gì không thì nói, đừng bỏ nhà ra đi như con nít thế chứ?''
''Quản gia, ông không thấy sao? Con đã thuyết phục ba mẹ rất nhiều rất nhiều, nhưng họ vẫn kiên quyết bắt con lấy Doãn Kì, còn nói như thế tốt cho con. Tốt cái gì với người tính toán chi li, đem mọi chuyện quy về chữ tiền và nói năng thiếu EQ như ngài ấy chứ???''
Hiệu Tích lắc lắc tay người quản gia bĩu môi rồi kể khổ. Ông chăm sốc em lâu như thế, do đó nhìn em như vậy liền đau lòng không ta được. Trước lúc cùng quản gia nói chuyện, bản thân cũng nói khô nước bọt với ba mẹ, nhưng kết quả vẫn là bằng không.
Trước mắt chưa tổ chức hôn lễ nhanh chóng, nhưng sẽ phải gặp mặt Doãn Kì rất nhiều, nên Hiệu tích phải tỏ rõ thái độ mới được. Ông Diêu bị em làm cho xiêu lòng, nên quyết định giúp đỡ một tay.
Nhân lúc không có ai ở nhà, Hiệu Tích kéo vali xuống nhà rồi đón taxi đi mất ngay trong hôm đó. Trước khi đến nơi bản thân muốn, còn nhân tiện ghé ngân hàng rút tiền mặt. Muốn trốn thật kỹ thì đâu thể dùng thẻ ngân hàng mà quẹt tùy tiện. Tránh tình trạng cuộc sống phông bạt bị rách bạt, em phải tính toán cẩn thận. Đến cả sim điện thoại bản thân cũng tháo ra quăng đi, tắt định vị, để cuộc trốn chạy thành công hơn.
Nhưng Hiệu Tích từ trước đến nay toàn đi xe có tài xế làm việc cho Trịnh gia lâu năm chở, nên đâu biết loại taxi nào tốt. Thành ra đã phải bắt taxi chui, không những có tình chạy vòng vòng để ăn thêm tiền, mà còn chở hẳn đến nơi vắng vẻ để hăm dọa em các thứ mà cướp của
''Này, anh đừng có bậy nha, tôi... tôi báo cảnh sát đó.''
Hiệu Tích bị áp vào ức tường cũ kỹ, trước mắt là người tài xế cầm con dao nhọn dí vào em. Nghe hăm dọa, gã chỉ cười nói:
''Báo đi, đợi họ đến được đây thì mày đã mất mạng rồi.''
''Đừng mà... đừng mà, xin anh đừng giết tôi.''
Ai mà không sợ chết? Huống hồ Hiệu Tích luôn được bao bọc, nên tình huống trước mắt càng chẳng biết xử lý, chỉ đành sợ hãi đỏ hoe mắt.
''Thế mau giao tiền ra đây''
''Tiền... túi tiền không phải ở trên xe của anh... của anh rồi sao?
Hiệu Tích bị ép xuống xe, nên túi tiền mặt nặng trịch đó đâu kịp xách theo
''Trong người mày kìa, tao không tin trong người mày không còn tiền.''
Hiệu Tích nhanh tìm ví và điện thoại đưa cho đối phương, chỉ giữ lại giấy tờ tùy thân. Muốn khóc nhưng không dám chỉ biết hít hít và run rẫy trong sợ hãi, hoảng loạn.
''Còn gì nữa không?''
''Hết... hết rồi''
Hiệu Tích đưa tay cho tên cướp xem, hôm nay may là em không đeo nhẫn hay vòng tay hoặc đồng hồ, dù sao cũng đi trốn, đâu thể khoa trương.
''Hết, còn cái này mà mày dám nói hết à?''
Gã nhanh giật mạnh cài áo trên ngực Hiệu Tích rồi đưa đến trước mặt em và gằn giọng, tỏ ra tức giận với đôi mắt trợn lên hỏi. Làm em sợ đến nhắm chặt mắt, chỉ biết xua tay lia lịa bảo:
''Nhất thời quên, xin lỗi, xin lỗi, thật sự hết rồi''
Sao Hiệu Tích lại thảm như thế? Sao em phải xin lỗi một tên cướp?
''Đứng yên đây, dám chạy dám la, tao cắt lưỡi mày''
Hiệu Tích bây giờ làm gì còn sức để chạy, hai chân từ lâu đã mềm nhũn rồi. Gã kia đi đến cốp xe, lấy vali đồ của em rồi quăng xuống đất, sau đó mở day kéo rồi lục thử xem còn gì giá trị không.
Hiệu Tích rất thích ghim cài áo nên mang theo rất nhiều, thế là nguyên 1 hộp đựng ghim cài, số tiền lên đến 20 triệu tệ đều bị tên cướp chọn. Gã đặt san một bên món cầm lấy, sau đó lục đến món khác. Thấy hộp thuốc dán Omega cũng lấy luôn. Do gã có Omega riêng cho mình rồi, lấy của em cho người thương dùng, còn là loại cao cấp thì dùng tốt và đỡ tốn tiền. Tiếp đến chỉ cần quần áo, đồ em mặc đều được đặt nhà thiết kế may riêng và các thương hiệu xa xỉ, bán chắc được nhiều tiền nên tên cướp cũng hốt luôn. Thế là nguyên cái vali này, chẳng chê được món nào và em thì mất trắng
Hiệu Tích là Omega, gã kia là Alpha, còn cao một mét chín. Nên em không thuận theo thì đừng nói là mất mạng, mà đến lúc chết cũng chết đi với sự nhục nhã, mất đi trong trắng
Hiệu Tích không muốn như thế, đã không tìm Alpha cho mình suốt ngần ấy năm trời thì đâu thể lỡ mất đêm đầu tiên như thế. Thành ra trước màn trấn lột trên, em ngoài đưa hết những vật quý báu có trên người mình cho gã, rồi nhìn gã đắc ý mang hết chúng đi thì chỉ biết khóc.
Hiệu Tích khóc òa khi ngồi trên lề đường, đây là nơi nào chứ? Sao mọi chuyện không như em tính thế này? Không chỉ sim đã quăng đi, mà đến điện thoại cũng bị cướp rồi. Làm sao liên lạc về nhà đây Lần đầu tiên lên kế hoạch trốn chạy, tưởng đâu hoàn hảo, hóa ra lại thành tự mình hại mình. Phải cầu cứu ai đây? Em chẳng nhớ được số điện thoại của ai trong gia đình, chổ này lại vắng vẻ, còn tối mịt, đèn đường thì sắp hư nên không sáng là bao.
Hiệu Tích rất sợ, bởi lần đầu tiên em xa vòng tay gia đình mà lại quá thảm hại rồi.
''Phải làm sao? Cầu cứu ai đây? Trạm ATM đâu?''
Hiệu Tích vẫn còn thẻ ATM, vì gã kia có cướp cũng không thể sử dụng, nên lúc em cầm lại cùng chứng minh thư, tên cướp cũng chẳng có ý kiến. Nhưng xung quanh làm sao có chổ nào để rút tiền? Rồi chổ mua điện thoại, mua sim ở đâu? Lúc này có một chiếc taxi chạy ngang, nhưng bản thân sợ rồi, em chẳng còn gì nữa đâu nên lỡ bị trấn lột lần nữa, thì chắc có đem đêm xuân đáng ngàn vàng của mình ra đổi. Mà chuyện đó thì mãi không được. Thay vì cho họ, em cho Doãn Kì còn sướng hơn.
Bụng thì đói, lòng thì sợ, Hiệu Tích khóc đến mệt nhưng chưa nghĩa ra giải pháp. Em là thánh mù đường, nên sợ càng đi càng lạc, chỉ dám nhích từng bước ngắn, nhìn xem xung quanh có cửa hàng tiện lợi 24h hay không, để tìm một ái đó cứu mạng. Gã kia cũng cướp chuyên nghiệp quá đi, dẫn em đến cái nơi nào mà cả bóng ma cũng chẳng thấy chứ đừng nói bóng người.
Hiệu Tích phải công nhận số mình còn đen hơn cái đáy nồi bị nấu lâu ngày trên lò củi. Bị cướp quần áo cũng chẳng nói đi, do đồ có thể mang đi thanh lý, rồi bán lại cho người điều kiện thấp mua. Nhưng đến hộp ức chế cũng bị cướp là thế nào? Trời ơi, em sẽ chết mất, cảm thấy không sống nổi
''Alo Mẫn tổng, phu nhân tương lai có lẽ đang rất sợ, có cần đến giúp không?''
''Mặc kệ em ấy, dám trốn tôi để khỏi kết hôn à? Coi như đây là cái giá phải trả đi''
Doãn Kì đã cho người theo dõi Hiệu Tích, bởi anh biết em không an phận ở nhà đợi đế ngày thành hôn lễ diễn ra. Tuy nhiên chưa từng cho người mình bảo theo dấu chân em, cứu em trong giây phút bị cướp và hiện tại.
Hiệu Tích quá trẻ con, mà làm Mẫn phu nhân thì không thể con nít như thế. Xem ra Doãn Kì phải cất công dạy em cách trưởng thành rồi. Dù không dễ, nhưng anh sẽ thực hiện từ từ, trước tiên là thông qua chuyện dạy đối phương chú trọng giờ giấc, còn hiện tại là tự lực gánh sinh.
"Phu nhân tương lai ngất rồi"
Doãn Kì còn đang nghĩ tiếp theo nên làm sao thì nghe đầu dây bên kia nói lại như thế, thành ra đầy lo lắng và thét:
"Còn không mau tắt điện thoại để đưa em ấy đến bệnh viện"
Doãn Kì cũng biết lo cho Hiệu Tích sao? Có phải ngay từ lâu, anh đã quen em rồi không? Chẳng đơn thuần là mới thông qua buổi xem mắt hồi qua? Bởi những gì anh đang suy tính so với những gì anh thể hiện, nó quá khác
___
Là yêu đó~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro