hai
tôi đang học năm thứ hai đại học,trường y.việc học hành nhiều áp lực,lại xa nhà khiến tôi nhiều lúc mệt mỏi kinh khủng.năm thứ nhất,tôi hồ hởi và phấn khích với nhiều dự định,háo hức hòa mình vào môi trường mới,kết bạn với nhiều người,nghĩ rằng sự thân thiện và nhiệt tình của bản thân nhất định sẽ được đáp lại.nhưng môi trường đại học xa lạ,bạn bè không thân thiện như cũ,đôi ba lần tôi nhận ra mình bị lợi dụng,thấy sự nhiệt tình của mình là khờ khạo nhưng không thể làm gì.tôi dần thu mình lại,chỉ quen biết với một vài người bạn trong lớp,tham gia hoạt động tập thể vừa đủ để có mức rèn luyện tốt.tôi tuyệt đối tránh xa những bon chen hay những hoạt động hoa mỹ khác.thời gian rảnh rỗi ít ỏi có được,tôi tham gia hoạt động xã hội ngoài trường hay cùng mấy đứa bạn đi nhà sách,đi ăn,hoặc gọi cho bạn bè cũ,nhỏ giọng tâm sự chuyện vui buồn.tôi dần thiết lập trật tự cho cuộc sống xa nhà nhiều xáo trộn của mình,cố gắng không để bị tổn thương bởi những người lạ.thế nhưng sự mênh mông và cảm giác lạc lõng bên trong lại luôn thường trực,chỉ đợi lúc sơ hở nó sẽ ngay lập tức nhấn chìm tôi xuống
trong những ngày chông chênh đến kỳ lạ ấy,tôi gặp yoongi.anh tham gia chương trình "hát cho bệnh nhân nghe" ở bệnh viện.hôm đó,khi kết thúc buổi tình nguyện của mình,tôi đi ngang qua hội trường lớn-nơi đang diễn ra buổi văn nghệ.yoongi hát bài "so far away",tôi dừng lại ở cửa,dựa mình vào một góc tường sát đó để lắng nghe,đến khi ngẩng đầu lên thấy mắt yoongi nhìn mình như xuyên thấu(nhìn thấu hồng trần đó mấy bác ạ).không hiểu sao,tôi vội vã rời đi dù chỉ chút xíu nữa thôi bài hát sẽ kết thúc.khi tôi ra đến cửa bệnh viện thì yoongi đuổi kịp,giữ chặt bờ vai.tôi hoảng hốt xoay mình lại nhưng khi thấy anh thở không ra hơi do chạy vội vã theo mình thì mọi bất an đều biến mất.
cậu đừng thấy kì cục nhé,nhưng nhìn thấy cậu,tớ không chịu được.thấy cậu mà sao cô đơn quá.dù bọn mình không quen nhau nhưng vớ vẫn thấy khó chịu vô cùng.
cậu đuổi theo tớ hụt cả hơi chỉ để nói như vậy thôi đó hả?
đâu có,muốn làm quen với cậu đấy chứ,cho cậu cái này xem như quà làm quen.
yoongi thả vào tay tôi một bông hồng giấy,chắc do cậu lấy từ buổi biểu diễn.
tôi nhìn nụ hồng trên tay,nhìn khuôn mặt đỏ bừng của anh,trong lòng có cảm giác như đang bồng bềnh trôi trên biển,rất dịu dàng.tôi gật đầu.thế là chúng tôi thành bạn.yoongi là người kỳ lạ nhất mà tôi từng gặp,anh không học gì cả,khác với bạn bè tôi suốt ngày chỉ vùi đầu vào sách vở,tranh đua thứ hạng(con tác giả dùng máy trợ tim khi viết ra mấy thứ giả dối này).quả thực,con người anh cho tôi thấy một khía cạnh mới mẻ vô cùng.yoongi hơn tôi ba tuổi,không học bất cứ trường đại học hay cao đẳng,dạy nghề nào.nhưng không có nghĩa là anh không học.anh ấy chăm chỉ đọc sách hơn bất kỳ ai tôi biết,cũng chuyên tâm mày mò về những thứ anh thích suốt nhiều ngày mà không thấy chán.yoongi đi hát,viết nhạc,đánh đàn,cứ ở đâu mời là ảnh đi.rồi yoongi cũng chụp ảnh cho các tạp chí và các sự kiện,còn vẽ cả tranh...cứ mỗi lần khám phá ra thêm một tài lẻ ở yoongi,tôi lại mắt chữ a mồm chữ o.anh nói anh có những dự định riêng của mình,bố mẹ anh từng phản đối gay gắt nhưng rồi khi thấy anh làm việc nghiêm túc,họ hiểu anh đã trưởng thành.bây giờ không hẳn là ủng hộ những cũng không quá gay gắt như trước.với tôi,thế giới của yoongi đang có tràn đầy tự do và mơ ước.
không hẳn như thế đâu.em chỉ mới thấy vẻ bề ngoài,rằng anh làm những điều anh thích mà không bị cấm cản.nhưng đôi khi quá tự do làm người ta có cảm giác bị bỏ rơi.với cả có những lúc anh không muốn làm bất cứ điều gì nhưng vì hợp đồng đã ký nên đành tiếp tục,lúc đó anh thấy bức bối vô cùng.muốn làm một kẻ vô trách nhiệm,bỏ bê tất cả nhưng không được.chẳng hiểu sao.
dù sao,lúc nào em cũng thấy anh tràn đầy năng lượng và lạc quan.còn em,cảm giác thường trực nhất vẫn là trống rỗng,như thể đang chờ một ai đó đến dắt em ra khỏi vùng tối vậy.cảm giác bản thân lạc trên biển rộng,nhìn xung quanh chỉ toàn là sóng nước mênh mang.(xung quanh toàn là nước êy)
tại sao em lại muốn bỏ đi những khoảng trống như vậy,chúng cũng có giá trị riêng,như nỗi buồn trong inside out ấy.em bây giờ ấy hả,chính là chông chênh tuổi trưởng thành.em cứ đào sâu tìm kiếm câu trả lời đúng sai,cho câu hỏi mình sẽ là ai,có hạnh phúc không...càng đào sâu lại càng không thể tìm kiếm được.câu trả lời không phải cứ tìm kiếm là sẽ có,mà là đúng thời điểm thì sẽ rõ mà thôi.
những ngày hiếm hoi yoongi ở trong thành phố,không bận bịu việc riêng,tôi và anh lại ngồi cùng nhau ở ban công phòng anh nói những chuyện không đầu không cuối,nhưng rồi vòng vo một quãng thì thường quay về chuyện của tôi.yoongi trưởng thành trong suy nghĩ hơn nhiều so với vẻ bề ngoài có phần đáng yêu của mình.nếu như lần đầu tiên gặp anh,tôi có cảm giác anh như cậu trai trẻ bồng bột,nhiều nhiệt huyết nhưng sau khi quen thân,sau những xế chiều ở ban công thì tôi nhận ra yoongi sâu sắc và chín chắn hơn rất nhiều lần so với ấn tượng ban đầu.
tôi có thể lắng nghe nhiều người tâm sự thở than.còn anh là để tôi thủ thỉ,kể hết về nỗi buồn,trống vắng có bên trong.tất nhiên min yoongi không thể cho kim jennie câu trả lời hay cách giải quyết nhưng ở seoul này,anh cho tôi cảm giác bình yên,rằng có một người sẵn sàng lắng nghe mình kể,có một người khi mình nhấc máy gọi nói rằng "i'm falling".yoongi cho tôi cảm giác khôn vô định trên biển cả rộng lớn.rồi đến một ngày tôi sẽ thoát ra khỏi vùng biển lạnh và dày đặc bóng tối ấy để đến nơi ngập tràn ánh nắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro