Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

bốn

yoongi đột ngột liên lạc với tôi vào một hôm thành phố mưa,từng giọt chậm rãi gõ thành nhịp xuống mặt đất đều đều như được sắp đặt từ trước.nội dung khiến tôi phút chốc choáng váng,nghĩ rằng hôm nay đâu phải cá tháng tư.

.

.

.

yeonkimin
qua ban công nhé,biết đâu là lần cuối cùng.

squirtle.jen
lần cuối?tại sao?

yeonkimin
về nhà thôi.đã dọn hết đồ rồi.người mới chắc sẽ sớm chuyển sang

squirtle.jen
người mới?không phải anh hứa nếu có về nhà cũng sẽ để lại ban công cho em à?min yoongi nuốt lời.

yeonkimin
bởi vì người mới là một người rất đặc biệt.

.

.

.

tôi nhìn mãi vào những dòng tin nhắn,thấy bên trong lòng mình là hụt hẫng đang lan rộng ra,lần này đi cùng với nó là màn sương mù dày đặc.tôi đã bỏ lỡ nhiều điều mà chính tôi còn không rõ,chỉ biết rằng dòng biển ấm mà tôi đang nương theo không còn rõ ràng nữa.tôi bật chiếc ô màu vàng lên,đi bộ chậm rãi qua từng con phố đến phòng trọ của yoongi.nếu là lần cuối,tôi muốn bình an chấp nhận,muốn mình nói lời tạm biệt với căn phòng ở tầng hai,sơn màu vàng chanh,có ba ô cửa sổ luôn đầy nắng và gió,với vết sơn trên tường do tôi vô tình làm đổ lọ màu vẽ,với ban công nhiều cây mà tôi đã từng ngồi mãi ngắm nhìn cái lối nhỏ của seoul chẳng muốn rời...căn phòng nhiều kỉ niệm ấy giờ phải nói lời tam biệt sao.

yoongi đứng đợi tôi ở chân cầu thang,anh nói chúng tôi cứ ngồi ở hành lang nói chuyện phiếm đã.
"anh còn hộp bánh mochi đấy,lại có cả cà phê dalgona nữa,ngồi ngoài này đếm mưa rơi,anh đàn cho em nghe,xem như đền bù,được không?"

tôi gật đầu,ngồi bó gối ở hành lang.phòng của anh là phòng cuối cùng của dãy trọ nên lần nào đứng đây cũng thấy hành lang dài hun hút,nhưng không có lần nào lại buồn thế này.
"anh quyết định về daegu à,không ở lại seoul nữa ư?"
"ừ.thực ra anh quyết định sẽ đi học,trường nhạc.anh muốn nghiêm túc hơn,bố mẹ cũng đồng ý.mẹ anh cũng muốn anh dọn lại về nhà.nhưng ai nói là anh không ở seoul nữa đấy."
"vậy chứ anh ở đâu?"

đến lúc này tôi mới nhận ra rằng trong vô số lần chúng tôi ngồi nói chuyện cùng nhau chưa một lần tôi hỏi yoongi về nhà của anh ấy.tôi đã nghe anh kể về bố,mẹ,về anh trai.nhưng chỉ từng đó thôi,chứ yoongi không bao giờ nói về daegu nơi anh hay bất cứ điều gì khác.anh cứ đi và đi hoài nên tôi quen dần với những thông tin ít ỏi về gia đình mà yoongi kể.bởi vậy bây giờ tôi rất bối rối.còn anh cứ tỉnh bơ,đánh vài nốt nhạc rồi bảo.
"anh vẫn ở seoul,vẫn ở trong khu phố này,chỉ là rời khỏi dãy trọ này thôi.thấy cửa hàng tạp hóa đối diện bên kia đường không?anh sẽ ở tầng hai bên ấy đấy.đối diện với phòng này,ngạc nhiên chưa?"
"cái mả cha.."

"năm lớp mười hai,khi anh nói anh không rõ mình thích gì cả,anh cũng không muốn chạy theo số đông đi thi đại vào một trường nào đó,sống những ngày vô định đến hoang mang.anh muốn từ từ xem thử mình muốn làm gì rồi sẽ quyết định.lúc đó bố mẹ anh nhất quyết ngăn cản,nghĩ rằng anh nông nổi quá rồi.thế là anh rời nhà sau khi tốt nghiệp,nói rằng anh sẽ tự lập bây giờ.lúc đó đã muốn chuyển đến một nơi thật xa,nhưng sau cùng lại quyết định ở đây vì không muốn bố mẹ lo lắng.anh học thêm đủ thứ linh tinh,làm thêm đủ việc để xoay xở cuộc sống,để xem mình có thể làm những gì.ban đầu nghĩ bản thân thật là ngầu nhưng có những lúc đuối ơi là đuối lại muốn quay về ăn một bữa cơm mẹ nấu.dù bố mẹ không bao giờ ghé qua phòng trọ những lúc anh ở nhà,nhưng anh biết cả hai vẫn đang âm thầm quan sát anh.em gái anh bảo,bố mẹ còn cho anh nghe nhạc của anh nữa.rồi sau những chuyến đi,anh về phòng thấy mọi thứ sạch sẽ và thơm tho,anh biết mẹ đã đến.như vậy thôi cũng đủ cho anh hiểu rằng mình vẫn được yêu thương,chỉ là theo cách đặc biệt hơn.rồi bây giờ khi anh đã biết rõ thứ mình muốn,anh nghĩ đã đến lúc mình trở về nhà."
"anh còn giấu em gì nữa thì khai đi.về người đặc biệt,người khiến anh nuốt lời với em."

yoongi cười,vươn tay vò tung mái tóc ngắn của tôi rồi kéo tôi đứng dậy,tay đẩy khẽ cánh cửa phòng.vốn dĩ phòng anh sẽ là một màu vàng quen thuộc nhưng nay đã đổi sang màu xanh biển hiền hoà.trước mắt tôi là biển cả mênh mông khi cả căn phòng bỗng hoá thành một bức tranh tường rộng lớn.sau phút giây ấy ngạc nhiên tôi nhìn kỹ bức tường.bức tranh bắt đầu với hình cô gái tóc đen dài,mái tóc quấn quanh như chiếc vỏ ốc,cô gái đang ngồi bó gối nhìn về phía chàng trai đánh guitar.mắt cô gái buồn da diết.rồi một góc khác là hình cô gái nằm trên chiếc thuyền,mắt đăm đăm vào bầu trời đêm,phía trên bờ chàng trai đứng cầm ngọn đèn hướng mắt về phía cô.dáng đứng của chàng trai khiến người ta tin tưởng.góc cuối cùng của bức tường là bờ biển rực rỡ nắng,mái tóc cô gái giờ đã ngắn trên vai.cô gái đứng trên bờ cát cùng chàng trai,cả hai cùng hướng về biển cả xanh biếc cùng cười và hai bàn tay đan vào nhau.

tôi biết hai nhân vật chính của bức tranh lớn này là ai.tôi hiểu điều yoongi muốn gửi đến mình.màn sương mù bên trong tôi trước những ấm áp chân thành ấy dần tan ra để tôi nhìn rõ hơn phía xa kia,nơi mà tôi đặt chân lên bờ nhất định sẽ có anh đứng chờ.
"khi quyết định trở về nhà,anh nghĩ nên làm điều gì đó đặc biệt cho cô gái đặc biệt-là em.anh muốn em biết rằng không ai lạc lõng cả,có thể em không biết là có người luôn đợi em,muốn cùng em đi qua những mênh mông trong lòng,muốn ngồi cạnh em nghe kể thật nhiều chuyện...khi thấy em lần đầu tiên,anh thấy chính mình của những ngày chênh vênh cũ.em khiến anh muốn ở bên và che chở thật nhiều.em không cần nói gì bây giờ cả đâu,vì em biết đấy,anh hiểu em mà."

lúc đó,thứ tôi nghĩ đến không phải là mênh mông mãi thu nhỏ lại trong lòng,không phải là câu trả lời mà tôi chưa có,không phải là cảm giác lạc lõng giữa seoul phồn hoa...tôi chỉ nghĩ rằng những ngày nắng của tôi đã đến rồi,những ngày nắng ấm áp đó nhất định sẽ hong khô lại lòng tôi.rằng tôi sẽ sống hết mình những năm thanh xuân,rồi từ đó tôi sẽ có câu trả lời việc tôi là ai,tôi muốn trở thành ai.tôi nên mở lòng với seoul để seoul cũng sẽ tiếp nhận một người xa lạ như tôi.

mùa mưa của seoul đã qua rồi.mùa mưa trong lòng tôi cũng nên kết thúc.những ngày rực rỡ có thể chưa đến nhưng bây giờ là lúc tôi lái chiếc thuyền của mình tiến vào vùng biển sáng,để từ đây tôi có thể nhìn thấy ai đó đang đứng đợi mình trên bờ.
"oppa này,đừng có giật mình nhé,nhưng mà anh dọn đồ về nhà nhanh đi,để em còn chuyển tới."
"okok,nhưng ban công vẫn là góc chung nhé!"
"đương nhiên,thiếu min yoongi thì ban công đâu còn là ban công nữa chứ!"

ngoài kia trời đã ngừng mưa,vài tia nắng xé mây chiếu xuống ban côn,và trong lòng tôi cũng đang có một mặt trời đang ló dạng.


𝓽𝓱𝓮 𝓮𝓷𝓭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro