ba
yoongi về thành phố nhưng anh không thể kéo nắng về,mưa vẫn rơi rả rích trên mái nhà.nhưng nhớ lời hứa hôm nào,anh mua tặng tôi một chiếc ô màu vàng rực rỡ,phía bên trong còn có in hình mặt cười dễ thương.
nắng của anh đó,mỗi lúc trời mưa,em cũng không bao giờ bị ướt.
lần này anh đi lâu ghê á.từ khi cơn mưa dai dẳng này còn chưa kéo đến mãi cho tới tận bây giờ.seoul vắng min yoongi yên lành quá,em hông quen.
lần này anh ở lại lâu đấy,anh biết thứ mình mong muốn rồi.chắc sẽ bận rộn một chút,nhưng mà bao giờ rơi thì cứ gọi.cho em đến dọn bụi ban công phòng anh,ok?
tôi giả vờ nhăn mặt khi anh lùa tay vào mái tóc ngắn của tôi,trời thì vẫn mưa nhưng tôi không thấy buồn chán nhiều như trước nữa.
sau những ngày mưa dài tưởng như không bao giờ dứt,seoul lặng lẽ bước vào mùa hè,từ khi nào người ta không hay biết.cho đến một sáng,có tia nắng sớm lén chui qua cửa sổ,lẻn vào phòng làm tôi thức giấc sớm hơn bình thường.chiếc ô màu vàng của yoongi tặng được gấp gọn gàng để sẵn trong balo.
việc học trên lớp cũng nặng dần,tôi chuyên tâm vào việc đọc sách và làm đề thi,đi bệnh viện hay đến phòng thực hành.những người bạn trên lớp rủ tôi tham gia vài chuyến đi ngắn,rồi việc tình nguyện ở bệnh viện cứ thế cuốn tôi theo.những trống rỗng và mênh mang muốn tìm kẽ hở để nhảy ra cũng thật khó.tôi không còn thời gian để đuổi bắt những cảm xúc bất chợt nữa,cũng không quá bận lòng về việc đi tìm nguyên nhân cho những cảm xúc đó,cũng như câu trả lời cho những câu hỏi.tôi có cảm giác khi mùa mưa đi qua,khi nắng lên rực rỡ đã làm bay hơi bớt đi những nỗi buồn vô cớ của tôi.tôi dần thấy mình bắt lại nhịp sống của mọi người,dần không còn lúc lạc lõng giữa dòng người nữa.mái tóc ngắn không ngừng lúc lắc mỗi khi tôi vui.đôi khi tôi còn hát vu vơ vài câu.nhưng mà yoongi lại bận rộn quá đến mức mỗi lần tôi nhắn tin nói một chuyện gì đó thường phải rất khuya anh mới trả lời,lại còn ngắn gọn.có lúc tôi hờn dỗi trẻ con nghĩ rằng từ nay không cần anh lắng nghe gì nữa,cho anh bận rộn đến ốm quách đi cho rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro