Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

three



Sắp hết năm rồi, cuối đông dạo này rất hay có gió mạnh thổi bất chợt, nhiệt độ có thể xuống tới âm 5 độ C, loáng thoáng đã thấy tuyết rơi trắng bưng cả khu vườn. Lạnh cóng tay chân như thế mà nhìn xem sự rảnh rỗi của cô tiểu thư nào đang đứng ngoài lan can kìa, đã gần một giờ sáng rồi. Người thì mặc mỗi một bộ đồ ngủ trơn màu xanh đậm, chân cũng chẳng thèm mang tất dép gì, đến đôi bánh bao bất đỏ rực rồi còn ra vẻ thích thú lắm.

Kim Jennie thở ra một hơi dài, áp mặt vào ly sữa đang bốc khói, đôi mắt nâu long lanh có nước. Chỉnh lại chiếc chăn choàng quanh người rồi khịt mũi, không hay biết có kẻ đang bày nét mặt khó ở nhìn vào nàng.

Rủa một câu trong họng, cổ gã bất giác rụt lại vì những cơn gió như cắt da cắt thịt nối đuôi nhau lùa vào nhà, cánh cửa lan can mở toang và bên ngoài không ai khác là vợ gã. Yoongi mím môi bất lực, gã mệt muốn chết đi nhưng vẫn chưa thể ngủ nổi, nàng luôn khiến gã lo lắng, mọi nguyên do tội trạng đều là vì Kim Jennie mà ra. Yoongi bước lại gần, lười biếng dựa vào thành cửa, nhỏ giọng nói.

-"Định ở ngoài đó đến bao giờ?"

Jennie giật mình quay đầu, ngữ khí uy uy cao ngạo dù môi răng đã lạnh cứng, nàng bối rối nhấp ngụm sữa nóng. Lại ngẩng mặt nhìn gã, khịt mũi, bờ vai gầy theo nước cũng run lên.

-"Đến khi nào anh chịu ký vào đơn ly hôn thì vào!"

Quả là đau đầu trước kiểu người khó đoán như Yoongi, gã đã không ưa thích gì cuộc sống hôn nhân với nàng nhưng vẫn kiên định không ly hôn. Rốt cuộc gã muốn gì? Đùa giỡn với trái tim của nàng chưa đủ thoả mãn hay là gã cho rằng, giữ được nàng, cả tập đoàn sớm muộn cũng thuộc về tay gã? Jennie không bao giờ nghĩ mình đã yêu sai người, hoặc do yêu quá nhiều mà nhất thời mù quáng. Bởi vì nó là cả một quá trình, dài đằng đẳng:

5 năm trước, lần đầu tiên nàng gặp gã trong một đêm mưa giông, gã tên Min Yoongi. Đúng nghĩa mưa giông! nàng đã bị sét đánh, vào cả tim và đầu.

4 năm trước, à mà nàng đã bất tỉnh hết nửa năm rồi. Lần gặp thứ hai đã diễn ra trong nửa năm còn lại, kì diệu làm sao nàng vẫn còn nhớ cái tên ấy. YoonGi.

Từ ấy đại tiểu thư họ Kim đã biết yêu, nàng tự hào dữ dội lắm. Dù chẳng có ai tán thành kẻ nàng yêu thương, Jennie vẫn tự nhận mình là người tình xinh đẹp của gã - một tên nhân viên đặc biệt nhất công ty lúc bấy giờ. Và cách đây chỉ một năm, nàng trở thành cô dâu của gã, nàng khẳng định mình chưa từng hối tiếc về điều gì. Vậy nên dẫu sự thật có đau lòng đến mấy nàng cũng sẽ không trách gã đâu, thề. Bằng không, cả đời này nàng nợ thanh xuân một lời xin lỗi.

Rồi cái gì không mong đợi cũng đến hồi cập bến. Nàng đã quá chán ghét vòng lặp không cảm xúc này rồi, đối xử với nhau không tệ nhưng thương yêu gì nhau chứ? Buồn sao cho hết khi chính gã làm nguội đi tình cảm mà nàng đã cất công vun đắp suốt thời gian qua. Nong vậy đã đủ, phải bỏ thôi. Jennie khẽ xoay người, giở từ bên trong người ra tờ đơn ly hôn, chữ xanh một bên góc giấy đã hoàn thành từ khi nào. Nàng dỏng dạt cất tiếng, rành rọt như một lời buộc tội.

-"Kí vào đây, cần bao nhiêu tiền thương lượng một lần là xong. Anh không yêu tôi, tôi cũng sẽ không ngại trả tự do cho anh"

Jennie cụp mắt, hướng vào một khoảng vô định, còn chẳng đủ kiên cường để đối mặt với người đối diện. Ngọn gió lướt qua ranh giới giữa yêu và ghét, cuốn theo đó cả sự thê lương huyễn hoặc, mấy chốc đã hoà vào hơi thở trắng buốt.

Quả thực bộ dạng của Jennie lúc này khiến lòng gã nao động không ít, gã lưỡng lự, sợ lỡ miệng nàng sẽ bị tổn thương. Vậy nên gã nghĩ mình nên kiệm lời một chút. Yoongi đút một tay vào túi quần, hứng mặt lên nhìn trời trông sao rồi buâng quơ buông một câu "Lạnh quá...". Chỉ thế, và gã bắt đầu giữ nguyên tư thế in mặt lên trời. Trong năm phút liền.

-"Đồ điên này, anh thần kinh à? Mặt dày vừa thôi!! Min Yoongi!!!"

Jennie cuối cùng cũng nổi cáu, đặt mạnh ly sữa lên chiếc bàn gần đó.

Yoongi thản nhiên không đáp, nhẹ cúi mặt cuống. Đột nhiên gã nhào tới, trọn một vòng tay nhấch bổng cả người Jennie lên, vắt ngang lên vai. Yoongi đem nàng vào trong nhà, không quên giơ chân đạp một cước đóng cửa lại, cứ thế tiến thẳng tới phòng ngủ mặc cho sinh vật trên vai có kịch liệt dãy dụa. Từ đầu đến cuối còn không thèm nhau mày lấy một cái.

Ném cơ thể cuốn gọn trong tấm chăn lên giường, gã liền áp đảo bằng cách nằm đè lên trên, giữ chặt lấy hai cổ tay trắng mịn. Tình cảnh này khiến Jennie muốn thoát cũng hết cơ hội, mặt mũi chốc đỏ bừng chẳng biết phải đào lỗ ở đâu để chui xuống nữa.

Yoongi vẫn im lặng nhìn chằm vào nàng với khoảng cách bằng hai gang tay, đợi đến khi nàng la hét mệt người xong rồi mới chịu ngậm chặt miệng lại. Kim Jennie rõ không phục, đến nước này chỉ đành xem xem gã dám làm gì nàng thôi. lồng ngực nhịp nhàng phập phồng dưới lớp vải lụa, nàng trừng mắt nhìn gã.

-"Thực sự lạnh lắmmm đấy"

Ầm trầm ổn cất lên thoáng làm tan đi cái đặc quánh vốn có của căn phòng, đèn ngủ mờ nhoà, bộn bề xung quanh là cuộc chiến giữa ánh trăng và màn đêm đen. Phần nào tác động lên một bên điển trai của gã, sáng rực hình đồng tử xám tro, phản chiếu duy chỉ hình bóng nàng.

Siết chặt một thứ mỏng mềm nào đó trong lòng bàn tay, Jennie mới ngạc nhiên phát giác rằng hoá ra tờ đơn ly hôn cũng góp mặt trong giây phút hiếm có này của vợ chồng nàng. Shit. Một sự tiếc nuối kì lạ trực trào trong cuống họng khi gã bất giác đánh mắt về phía nó, ánh mắt gã liền trống rỗng lạ thường. Thánh thần ơi, giá mà khi nãy nàng vô tình đánh rơi nó đi...

-"Anh có kí không?"

-"Tại sao tôi phải kí?"

-"...Vì năm xưa anh nói anh không xứng với tôi, bây giờ tôi đã thấy nó đúng rồi"

Dứt lời, lực dồn ở cổ tay thoáng vơi đi rất nhiều. Jennie biết mình đã đánh trúng vào điểm yếu của Yoongi, không nghĩ nhiều mà liền lấn sâu vào nó. Nàng vẫn ác độc thêm vào.

-"Đáng lẽ từ đầu, tôi đã không nên dính dáng tới anh, Kim Jennie tôi vốn không nên thích anh lâu đến vậy..."

Yoongi thôi nhìn nàng, biểu hiện khó tin từ từ hoá thành thương tâm. Như mất hết sức lực gã lật người ngã xuống ngay bên cạnh Jennie. Bật cười khổ.

-"Em nói xem— em còn chẳng biết từ đầu đó là lúc nào mà"
Ngừng một lúc, gã bỗng tiếp lời. Một câu hỏi vô cùng lạ lẫm.

-"Jennie à tại sao hôm đó em lại đưa dù cho tôi?"

-"Tôi đã bao giờ đưa dù cho anh? Anh đừng có đánh trống lảng ở đây"

Đáng lẽ nàng nên biết, câu nói kia tàn nhẫn biết nhường nào đối với gã.

-"Nếu em không nhớ được, tôi sẽ không nhắc đến nữa..."

Jennie đặt cây dù vào tay gã rồi mau chóng chạy đi, nàng luôn dịu dàng và mong manh như vậy, nụ cười toả nắng lúc nào cũng đặt trên cánh môi hồng, khiến gã bất ngờ mê đắm trong phút chốc. Một tiếng động lớn vang lên và Kim Jennie ngã ầm xuống vũng nước mưa, ngất đi với vệt máu đỏ lòm ở giữa trán, cơ thể nóng rực dần toả ra những sợi khói trắng mang đủ loại hình thù. Phải mất tới nửa năm sau, một Kim Jennie khác đã thức dậy và gọi tên gã.

[ 07:15 ]

-"Trời sáng rồi Min Yoongi!!!"

Màn thử giọng buổi sáng quen thuộc của Jennie luôn làm gã giật mình, chỉ là hôm nay âm thanh hình như lớn hơn bình thường, giống như thét thẳng vào ngay màng nhỉ gã vậy.

Yoongi khó chịu phốc chăn trùm kín đầu mình, mới sáng sớm lạnh ơi là lạnh, gã vươn tay vơ đại thứ gì đó trên giường để ôm vào người. Một chiếc gối 37 độ thực sự khiến gã cảm thấy dễ chịu vô cùng, gã hài lòng ôm chặt hơn, mơ màng trong chuỗi tiềm thức từ đêm qua. Một lần nữa chìm vào giấc ngủ.

Ba mươi phút sau.

-"Hắt xì..."

Yoongi lần này mới hoảng hồn cúi mặt nhìn xuống thứ mình đang ôm, mặt mũi úp hẳn vào ngực gã nhưng bộ đồ ngủ mày xanh đậm giúp gã đoán ra ngay đây chính là Jennie. Nửa người nằm ngoài chăn bảo sao lại hắt xì, Yoongi chớp chớp mắt, kéo chăn đắp kín người nàng xong. Gã lặng lẽ rời khỏi giường.

Tối qua cả hai ngủ quên thật đúng lúc mà, gã thầm nghĩ. Đi khỏi phòng Jennie với tờ đơn ly hôn trên tay, Yoongi dụi dụi mắt, càu nhàu đôi ba câu vì tiết trời bên ngoài không ấm bằng cục Jennie của gã. Tay vò tờ giấy một cách mạnh bạo, gã không ngại áp dụng kiểu ném bóng rổ năm xưa đầy kĩ năng của mình lên tờ đơn, một phát bay thẳng vào ngọn lửa cháy bừng trong lò sưởi.

-"Để anh chống mắt lên coi cưng kiên nhẫn được đến bao giờ"

Yoongi cười sảng, nói với chất giọng è è mới ngủ dậy, cười xong lại tiếp tục than lạnh. Lạch bạch chạy về phòng của mình.

*tín*

secretary_jung
giám đốc!
tôi vừa tìm thấy chuyến bay bí mật về hàn quốc của chủ tịch
có thể ông ấy sẽ xuất phát trong tuần tới. chúc anh may mắn

Min Yoongi đăm đăm mắt nhìn vào màn hình điện thoại, trong bụng dội lên cảm giác ngộn ngạo lạ kì, giống như có tiếng sấm đánh ầm ngang tai. Gã biết chuyện gì đó điên rồ và cũng không kém phần kinh dị sắp xảy ra, tại cái tổ ấm thân thương này của gã và Jennie. Song, thật hiếm có khi trên tư cách là một người chồng, lần đầu tiên gã nhận được nhiệm vụ cao cả đến vậy vào buổi sáng.

Gọi vợ gã dậy ngay lập tức!

F

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro