Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Min Yoongi vẫn luôn tìm cách để làm bức họa đẹp hơn

Ngày chiếc băng trắng xóa được tháo rời khỏi mắt Jimin, trời bỗng đổ một cơn mưa rào u ám đầu hạ.

"Là cuộc đời này chào đón em với khung cảnh mới toang, ánh sáng dịu là thứ phù hợp nhất với em lúc này"

Yoongi đặt mảnh băng lên giường. Anh xoa hai vai Jimin rồi quỳ xuống trước mặt cậu.

"Em có thể mở mắt"

Yoongi nói đúng, ánh sáng sao mà dịu quá, không bừng lên nhưng đủ thắp tỏa cái thế giới đen tối đã giam cậu trong suốt những ngày tháng qua. Từ lúc tỉnh dậy với một cái đầu trống rỗng, đôi mắt mù lòa, cậu chẳng biết mình là ai, đang ở đâu và đã xảy ra chuyện gì cho tới khi cái tên Kim Namjoon bỗng hiện lên trong mỗi giấc mơ ban tối của cậu.

"Em nhớ ra rồi, người yêu em, là Kim Namjoon"

"Em có thể thấy tôi chứ"

Yoongi khẽ chạm vào má cậu. Anh đã mơ một ngày có thể lấy lại ánh sáng cho Jimin nhưng lại quên cầu Jimin sẽ mãi ở bên cạnh mình.

Chắc gì đã được

Vì chỉ một kẻ trốn tránh xã hội như Min Yoongi mới có ý nghĩ sẽ an lành khi mãi sống ở rừng như thế này

Và có lẽ Jimin không như anh

Và Jimin, cũng chẳng yêu anh

Đôi mắt Jimin chớp vài lần, hình ảnh trong mắt cậu giờ thì rất rõ. Là Yoongi, người đã cứu cậu, đã chữa lành cho đôi mắt này.

Đã nhiều lần, Jimin cố cảm nhận Yoongi qua từng cái chạm khi anh thay thuốc cho cậu, khi anh nắm tay dẫn cậu dạo rừng hay những lúc vô tình mặt cậu dính bụi bẩn.

Yoongi trong lòng cậu rất ôn nhu nhưng cũng không thể phủ nhận sự đa sầu trong chất giọng trầm trầm ấy.

Yoongi cũng rất hay buồn.

Jimin nhớ cái ngày Yoongi như giữ không vững miếng bông băng tẩm thuốc trên mắt cậu, lúc ấy giọng anh như vỡ vụn

"Em sẽ về với Namjoon và tìm cách báo đáp anh"

"Và em sẽ rời bỏ tôi"

Ấy thế, vẫn chưa lần nào anh nói với Jimin rằng, anh yêu cậu.

"Vị cứu tinh, Yoongi, em thấy quanh anh có hào quang đó"

"Để tôi dẫn em lên đỉnh đồi, tôi cho em xem cái này"

Jimin đi bên anh, anh không nắm tay cậu nữa, cậu cũng không để ý, chỉ là cảnh vật xung quanh đã giam hồn cậu vào sự thơ mộng của nó rồi.

Cậu mải mê với những tán cây cổ thụ ngút ngàn trên đỉnh đầu, những khúc gỗ mục nằm chườn trên mặt đất, rong mọc rêu đóng, đâu đó nhấp nhô những đầu nấm đủ màu.

Con đường này không phải lần đầu cậu đi qua. Ngày nào chiều xuống, Yoongi cũng đưa cậu lên đỉnh đồi hóng gió. Jimin thích lắm, quên cả những tàn tật muộn phiền lúc đấy, cậu còn như nghiện phải cái hương vị tươi mát này nữa. Giờ thì Jimin chỉ muốn cảm thán một câu thật to giữa khu rừng, nhưng nhìn kìa, Yoongi sao mà buồn quá.

"Yoongi à, cảm ơn anh nhiều lắm"

"Nhanh nào, sắp đến rồi"

Giờ thì cả hai đang đứng cạnh nhau trên đỉnh đồi. Cảm xúc của Jimin như muốn bùng nổ với khung cảnh ngút ngàn trước mắt. Một rừng cây xanh mướt được chấn ngang bởi đường chân trời. Còn quả cầu lửa kia ở nơi hoang vu trông cũng thật lẫm liệt ngay cả lúc chiều sắp tắt.

"Tuyệt thật"

Cậu hét lên với Yoongi

"Em đứng đó, tôi sẽ vẽ em"

"Thật à"

Hình dáng của một cậu thanh niên đang dần hình thành trên trang giấy trắng dưới ngồi bút của Yoongi. Jimin đã cảm thán thật nhiều lần nhưng Yoongi không đáp, anh bận tập trung, anh không thể để sót một chi tiết đẹp đẽ nào lúc này của Jimin được.

Những nét vẽ tỉ mỉ đang chạy đua với mặt trời. Yoongi sững sờ, anh thua rồi giờ thì màn đêm đã buông xuống và Jimin đang níu lấy tay áo thúc anh về.

"Xin lỗi tôi vẽ không kịp cho em đôi mắt"

Tối đó, Yoongi đã đổ bệnh

"Anh sao thế này"

Jimin bắt chiếc ghế cạnh giường trông anh ngủ. Cậu đang đun nước dưới gian bếp thì nghe có tiếng Yoongi thì thào. Trán Yoongi vẫn nóng lắm, đã qua bốn tiếng đồng hồ vậy mà anh vẫn chưa khỏe lên được.

"Jimin, rồi em sẽ lại bỏ tôi"

Jimin thất thần nhìn anh. Là anh đang nói mớ sao? Ngay cả trong giấc mơ cách anh gọi tên cậu cũng thật dịu dàng.

Jimin phải làm sao đây? Cậu không muốn bỏ anh, nhưng cậu không thể bỏ lại cuộc sống vội vã đằng sau cánh rừng này của mình, cả Namjoon nữa. Việc thuyết phục Yoongi trở về thành thị lại càng không thể, cậu cũng không chắc lí do Yoongi giữ mình ở lại với anh.

Có thể là tình yêu chăng?

Nhưng Yoongi chưa một lần nào bày tỏ và dù bản thân có dám xác định thì Jimin sẽ vẫn không biết được

Yoongi đã yêu cậu đến mức nào

"Yoongi à, làm gì giờ, em đâu biết cách chăm sóc người bệnh"

"Đừng bỏ tôi lại Jimin à"

"Anh lại nói mớ nữa rồi"

Cả buổi tối ấy, Jimin ngồi suốt bên giương Yoongi để cho anh nắm chặt một tay mình và gục ngủ ngay cạnh.

"Anh phải mau khỏe, anh chưa vẽ cho em đôi mắt đó"

"Tôi không muốn, em sẽ bỏ đi mất thôi"

Suốt những ngày sau, Yoongi chỉ có thể nằm trên giường đếm từng ngày còn bên cạnh cậu, anh tự nhốt mình vào u sầu để rút kiệt sức lực bản thân. Anh không nghĩ gì nữa, anh thật chỉ muốn giữ cậu lại bên mình.

Sẽ ra sao, khi em bỏ rơi tôi đây

"Này, cũng gần một tuần rồi, anh thử hoạt động xem"

"Tôi muốn vẽ em"

Jimin đặt giá vẽ có sẵn bức tranh ngày trước anh chưa hoàn thành, cậu im lặng đứng cạnh nhìn anh vẽ.

Chỉ còn đôi mắt thôi

Nhưng Yoongi cứ chần chừ mãi
Anh tựa bàn tay lên mặt giấy rồi ngước nhìn đôi mắt Jimin.

Không được rồi, đôi mắt này có điều buồn bã.

"Trời lại đổ mưa rồi, em đi mặc thêm áo kẻo bị cảm, ngày sau tôi sẽ vẽ cho em"

Yoongi đã nghĩ bản thân sẽ tìm lại được sức sống trong đôi mắt Jimin như ngày vừa mở băng. Nhưng ngày qua ngày, anh lại lún sâu trong đau buồn, căn bản vì anh không tìm lại được.

Jimin của tôi làm sao thế này? Ai đã làm cho em trở nên như vậy?

"Rất đẹp, anh không thấy vậy sao"

"Không"

Vào một ngày, Yoongi buộc phải vẽ cho hoàn bức tranh vì độ nũng nịu của Jimin.

Là thật lòng, đôi mắt ấy đã phá hỏng một Jimin yêu đời của anh rồi, anh không thấy đẹp gì cả. Còn Jimin thì vẫn khăng khăng sự tuyệt vời với nụ cười buồn bã của cậu.

Yoongi vẫn không chấp nhận được.

Dù cho sức khỏe cứ lên xuống thất thường, ngày ngày anh vẫn vào rừng tìm hoa về đính lên bức vẽ của Jimin.

Hết ngày, hoa tàn, hôm sau anh lại tìm hái và đính lên tiếp. Chưa bao giờ anh mệt mỏi ngoài những lúc trông thấy ánh mắt Jimin.

"Tôi vừa làm, em ăn liền cho nóng"

"Tôi vừa tìm được chỗ này hay lắm, ta đi đi"

"Trời mưa xong sẽ có cầu vòng, tôi đưa em đi xem nhé"

Hoa anh tìm có tươi mấy rồi cũng mau tàn. Bức tranh trong anh vẫn chưa bao giờ đẹp lên được cả.

Yoongi nắm chặt lấy bàn tay nhỏ vừa rời khỏi quyển sách cũ kĩ kia. Anh cố ngắm Jimin thật lâu nhân lúc cậu gục đi vì mệt mỏi trên bàn đọc sách.

Jimin này, lúc nào cũng ngoan ngoãn. Nhưng em đừng như vậy nữa, sự buồn bã của em đang giết chết cả em và tôi

Em có thể mà...

Chỉ cần nói với tôi rằng

Em nhớ Namjoon và em muốn ra đi

Yoongi tự hứa với lòng sẽ dồn hết nỗi đau vào một lúc để bức tranh trở nên đẹp hơn.

Đôi tay anh run run, trái tim thì đang âm ỉ quặn thắt. Anh nhất định phải hóa đẹp cho bức tranh, để mai kia khi Jimin thức dậy, anh lại thấy đôi mắt ngày ấy sáng tỏa, nụ cười của cậu thật chân thành, dù là chỉ còn nhìn được lần cuối.

Jimin à, em thấy chứ? em thấy được vẻ đẹp thật sự của bức tranh chứ?

Tôi xin lỗi, vì đã quá ích kỉ níu chân em lại, vì đã làm em khổ, làm em buồn.

Nhưng giờ tôi sẽ trả lại hạnh phúc cho em, chỉ xin được giữ bức tranh này bên cạnh, vì dù sau tôi cũng rất đớn đau khi đã vẽ cho em một đôi cánh.

Jimin à, tạm biệt nhé, tôi yêu em.



________________________________
Xin hãy để lại cho tôi lời nhận xét. Bất kể ra sao tôi vẫn luôn đón nhận những lời nhận xét của các bạn vì nó có thể giúp tôi tiến bộ hơn. Cảm ơn vì đã đọc ♡♡♡♡♡


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro