"Đây thôn Vĩ Dạ." (SE)
Sau khi ma chay cho ông xong, tôi lặng lẽ dọn dẹp căn nhà cũ. Trong góc tối của nhà kho, giữa những món đồ nhuốm màu thời gian, tôi tìm thấy một chiếc hộp thiếc nhỏ. Lớp sơn bên ngoài đã bong tróc gần hết, những vết hoen gỉ loang lổ như dấu tích của những năm tháng lặng lẽ trôi qua.
Tôi mở nắp hộp, tim chợt khựng lại. Bên trong không có vàng bạc hay kỷ vật gì quý giá — chỉ vỏn vẹn một tờ lịch vạn niên cũ kỹ. Mép giấy đã sờn, màu giấy úa vàng như thể nó đã nằm đó suốt nửa thế kỷ. Tôi nâng tờ lịch lên, ngỡ rằng nó chỉ là một mảnh giấy vô tri. Nhưng khi lật mặt sau, một bài thơ hiện ra, nét chữ mềm mại mà trầm lắng.
Đó là chữ của ông. Nắn nót, cẩn thận, như thể từng con chữ đều được viết bằng tất cả sự nâng niu. Tôi lướt ngón tay qua những đường mực đã phai, lòng bỗng trĩu nặng một nỗi niềm khó gọi tên. Bài thơ này, ông viết cho cụ Kỳ — Một cái tên xa lạ nhưng không hề vô nghĩa. Ông từng nhắc đến cụ Kỳ trong một lần rất hiếm hoi, chỉ bảo rằng đó là cố nhân ông đã gặp nơi thôn Vĩ Dạ năm mươi năm trước.
Chỉ vậy thôi, rồi ông không nói thêm gì nữa.
Nhưng tôi hiểu. Tôi hiểu tất cả vào khoảnh khắc ấy — hiểu những lần ông lặng lẽ nhìn về một nơi xa xăm nào đó, hiểu sự lặng thinh mỗi khi mùa thu về, hiểu cả những cơn ho dai dẳng trong đêm nhưng chưa bao giờ chịu gọi ai dậy.
Cả một cuộc đời, ông đã giữ lại cho riêng mình một mối tình không bao giờ gọi thành tên, một nỗi nhớ không ai hay biết, một đoạn quá khứ chưa bao giờ khép lại.
Chiếc hộp thiếc cũ, tờ lịch vạn niên nhàu nát, bài thơ ông chưa từng gửi đi — đó là tất cả những gì còn sót lại của một tình yêu đã bị thời gian vùi lấp.
Và giờ đây, khi tôi ngồi lặng bên ánh chiều đang tắt dần ngoài khung cửa, nước mắt cứ thế rơi xuống tờ giấy úa vàng trong tay. Không biết vì thương ông, thương cụ Kỳ, hay thương cho những mối tình bị bỏ quên giữa dòng chảy lạnh lùng của nhân gian:
"Tôi yêu người như yêu một vết cứa,
Dẫu nhói đau vẫn chẳng nỡ lành.
Như yêu gió, gió đi chẳng hẹn,
Mà lòng hoang hoải đợi mong manh.
Tôi yêu người như yêu ngày rất cũ,
Mà đời tôi chẳng thể quay về.
Như yêu một bản tình ca dang dở,
Dẫu chưa từng hát trọn câu thề.
Tôi yêu người như yêu lần chạm cuối,
Dẫu biết mai chẳng thể tương phùng.
Nếu đời bắt ta rẽ hai lối,
Tôi nguyện mang người – hóa bóng trong tim."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro