17
Jimin nằm dài ra bàn, cơn sốt nhẹ khiến cậu mệt mỏi và không còn tâm trí làm bài tập. Cậu khẽ nhắm mắt, cố gắng tìm chút nghỉ ngơi giữa buổi ôn thi. Không khí trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng bút viết và tiếng lật giấy.
Một cậu bạn trong nhóm, có vẻ đang gặp khó khăn với bài toán, liên tục cắn đầu bút, đôi mắt đầy bối rối. Yoongi lại không có ở đây, khiến cậu ta chẳng biết nhờ ai giúp đỡ. Nhìn qua, Jimin khẽ thở dài.
"Không hiểu chỗ nào?" Cậu chống tay ngồi dậy, giọng nói có chút uể oải nhưng vẫn toát lên sự quan tâm.
Cậu bạn kia quay sang, ánh mắt lấp lánh hy vọng.
"Chỗ này... Tôi không biết nên giải thế nào..."
Jimin nhướng người lên, cầm bút chỉ vào bài tập, bắt đầu giải thích từng bước một. Nhưng do hành động cúi người, chiếc cổ áo rộng của cậu vô tình trễ xuống, để lộ một phần làn da trắng mịn bên trong.
Ánh sáng từ đèn chiếu vào, khiến hình ảnh ấy càng thêm cuốn hút. Một vài người trong nhóm, đặc biệt là Min Ae, nhận thấy cảnh tượng này. Trong mắt cô ta, hành động của Jimin chẳng khác nào đang cố tình "khoe mẽ" để thu hút sự chú ý.
Yoongi vừa quay trở lại phòng thì cảnh tượng đầu tiên anh thấy chính là Min Ae đang đập bàn, gương mặt đầy tức giận và Jimin ngồi đó, trông nhỏ bé và yếu ớt, nhìn cô ta bằng đôi mắt trong veo nhưng ngập tràn tổn thương, mắt ngân ngấn nước.
Trời! đời cho vai ngại gì không diễn.
"Jimin, cậu thôi ngay trò quyến rũ người khác đi!" Min Ae hét lớn, ánh mắt đầy sự công kích. "Nếu cậu không học thì đừng ở đây phá họ!"
Không khí trong phòng bỗng trở nên căng thẳng. Jimin khẽ giật mình, đôi mắt cậu rưng rưng nhìn Min Ae, giọng nói run rẩy
"Tôi... Tôi không cố ý... Chỉ là hôm nay sức khỏe tôi không tốt..."
Lời nói yếu đuối của Jimin khiến những người khác trong nhóm cảm thấy xót xa. Một vài người bắt đầu thì thầm với nhau, ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn Min Ae.
"Cậu không khỏe thì mặc đồ cho kín đáo vào, đừng có cố tình ăn mặc như vậy để thu hút sự chú ý!" Min Ae gay gắt nói, giọng điệu đầy ác ý.
Jimin cúi gằm mặt xuống, cố tỏ ra đáng thương hơn. Lúc này, cậu bạn vừa được Jimin chỉ bài lên tiếng, giọng nói bực bội
"Cùng là con trai với nhau, tôi thấy bình thường. Sao trong mắt cậu lại thành ra như vậy? Không phải cậu đang nghĩ quá rồi sao? Với lại bị bệnh không nên mặc đồ quá nhiều để thoải mái"
Những lời nói đó như một gáo nước lạnh dội thẳng vào Min Ae. Cô ta mím môi, ánh mắt dao động, nhưng vẫn không chịu nhượng bộ.
Đúng lúc đó, Yoongi tiến lên phía trước, ánh mắt anh quét qua cả căn phòng, cuối cùng dừng lại trên người Jimin. Không chần chừ, anh bước tới bên cậu, cúi người thấp xuống.
"Em sao vậy? Ai làm em khóc?"
Giọng nói của anh trầm và ấm áp, nhưng ánh mắt anh khi nhìn sang Min Ae lại lạnh lùng.
Jimin lập tức ôm chầm lấy Yoongi, nước mắt lăn dài trên má. Giọng cậu nghẹn ngào
"Xin lỗi thầy...Em đã làm phiền mọi người. Em không nên đến đây khi sức khỏe không tốt...Em sẽ đi về ngay bây giờ..."
Yoongi cau mày, đặt tay lên vai Jimin để giữ cậu lại. nhìn thẳng vào Min Ae, giọng nói lạnh như băng
"Đừng nói linh tinh. Em không làm phiền ai cả. Ở lại đây đi, tôi sẽ chăm sóc em. Anh trai em đã nhờ tôi chăm sóc cho em thật tốt rồi"
Jimin trong lòng Yoongi nghe vậy thì nở một nụ cười chiến thắng, cậu ngồi xuống, ánh mắt long lanh nhìn Yoongi như vừa được bảo vệ.
Những người khác trong nhóm âm thầm thở phào, còn Min Ae thì tức giận đến đỏ mặt nhưng không dám nói thêm gì. Yoongi không nói nhiều, chỉ quay sang nhẹ nhàng chỉnh lại áo cho Jimin, che đi phần cổ áo trễ.
Jimin khẽ ngước lên, đôi mắt long lanh nhìn Yoongi. Trong lúc vô tình, cậu để lộ một thông tin quan trọng
"Anh trai em bảo thầy sẽ chăm sóc em sao...em biết hai người là bạn thân nhưng mà em làm phiền mọi người quá"
Lời nói của Jimin khiến cả phòng sửng sốt, đặc biệt là Min Ae. Cô ta lắp bắp, không tin vào tai mình
"Anh trai cậu...là bạn thân của thầy Yoongi?"
Yoongi chỉ lạnh nhạt đáp
"Đúng vậy và tôi hứa với anh ấy sẽ chăm sóc Jimin, không để em ấy bị bắt nạt hay tổn thương."
Ánh mắt sắc bén của anh khiến Min Ae cúi đầu, không dám nói thêm gì nữa. Những người trong nhóm nhìn Jimin bằng ánh mắt cảm thông, càng thêm thiện cảm với cậu.
Yoongi quay lại nhìn Jimin, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu.
"Em còn mệt thì nghỉ ngơi. Không ai có quyền bắt nạt em ở đây, hiểu chưa?" Giọng anh trầm ấm nhưng đầy uy quyền, như một lời tuyên bố khiến cả căn phòng rơi vào im lặng.
Jimin khẽ gật đầu, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác ấm áp. Cậu cười nhẹ, nhưng ánh mắt vẫn lém lỉnh như muốn trêu Yoongi
"Cảm ơn thầy...Nhưng thầy nhớ đấy, em đang ốm, thầy không được mắng em đâu."
Yoongi bật cười, xoa đầu cậu đầy cưng chiều.
"Em dễ thương như thế, tôi làm sao mắng được?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro