16
Lúc ra về trời đã ngả màu cam của hoàng hôn, tháng 10 mà, trời nhanh tối. Cô giáo đưa địa chỉ nhà Yoongi cho những ai ôn thi.
Jimin lên xe và bảo tài xế đi theo địa chỉ, sau đó gọi điện cho anh trai và mẹ xin phép về trễ, làm gì thì làm cũng phải xin phép để họ không lo lắng cái đã.
Khi cậu đến, Yoongi bất ngờ khi nhìn thấy Jimin đứng trước cửa. Anh mỉm cười, ánh mắt ấm áp, và mở cửa đón cậu vào.
Jimin bước vào, nhìn quanh một vòng rồi tiến lại gần Yoongi, ôm lấy anh một cách tự nhiên, làm nũng.
"Anh, em mệt lắm, nhưng mà được ở đây với anh, chắc sẽ dễ chịu hơn nhỉ?" cậu thì thầm vào tai anh.
Yoongi nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu.
"Em cứ nghỉ ngơi, tôi sẽ chuẩn bị mọi thứ cho chúng ta học nhé."
Jimin nhăn mặt một chút khi thấy anh không mấy phản ứng với chiêu làm nũng vừa rồi, cậu lấy tay dụi dụi mắt.
"Em mệt, anh ơi, em không thích người dơ đâu, em muốn tắm" Cậu nói xong, ánh mắt hướng về Yoongi như chờ đợi.
Yoongi gật đầu, cười khẽ rồi đứng dậy.
"Vậy em vào tắm đi, tôi sẽ lấy đồ cho em"
Anh dắt Jimin lên tầng, dẫn cậu vào phòng tắm, rồi nói thêm "Em có thể chọn bất kỳ bộ đồ nào của tôi, cứ tự nhiên"
Jimin gật đầu và bước vào phòng tắm, nhanh chóng tắm rửa xong. Khi cậu bước ra ngoài, mái tóc ướt nước làm cậu trông thật quyến rũ trong chiếc áo sơ mi đen của Yoongi rộng rãi trên cơ thể. Yoongi nhìn cậu, cảm giác tim mình đập mạnh hơn và không thể nhịn được nữa, anh bước lại gần và đặt một nụ hôn lên môi cậu.
Ngay khi môi họ vừa chạm nhau, tiếng chuông cửa vang lên. Yoongi vội vã rút lui, cảm giác hơi khó chịu, nhưng rồi đi xuống mở cửa.
Khi anh mở cửa, Min Ae đứng đó, mỉm cười dịu dàng. Cô mặc một chiếc váy trắng dài, trông thật thuần khiết và xinh đẹp. Min Ae không biết Jimin đã có mặt ở đây, vì vậy, cô vẫn giữ vẻ dễ thương và lả lướt trước mặt Yoongi.
"Chào thầy Yoongi, em đến sớm hơn mọi người một chút, có phiền không?" Min Ae hỏi, ánh mắt dán chặt vào Yoongi.
Yoongi khẽ gật đầu, giữ thái độ lịch sự.
"Không sao, vào đi"
Min Ae bước vào, nhìn quanh. Cô ta không nói gì, chỉ cười một cách mờ ám. Min Ae bất ngờ giả vờ vấp chân, rồi ngã vào người Yoongi. Yoongi không kịp tránh, đỡ lấy cô. Nhưng lúc này, Jimin từ trên lầu đi xuống, ánh mắt của cậu lạnh lùng, không nói gì, nhưng rõ ràng cậu cảm thấy khó chịu.
Yoongi đẩy Min Ae ra, rồi vội vã đi đến chỗ Jimin. Cậu vẫn không nói gì, chỉ là sắc mặt hơi trầm xuống. Dù không ghen, nhưng cảm giác khó chịu lại không thể che giấu.
Yoongi liếc nhìn Jimin, rồi thấy tóc cậu vẫn còn ướt. Anh nhíu mày, nói một cách dịu dàng.
"Em ngồi ngoan ở đây"
Yoongi đi lên lầu, Min Ae nhìn thấy cậu ở đây lại còn ăn mặc như cậu thì liền nhíu mày.
Chưa kịp nói gì thì Yoongi đã bước xuống với chiếc máy sấy trong tay, anh lại gần Jimin, định sấy cho cậu.
Jimin hơi nhăn mặt, đưa tay lên đẩy Yoongi ra.
"Mùi nước hoa rẻ tiền làm em khó chịu" cậu nói, đôi mắt nhìn Yoongi với vẻ nghiêm túc.
Yoongi khẽ thở dài, nhớ lại rằng Jimin rất nhạy cảm với mùi hương. Anh nhanh chóng cởi chiếc áo sơ mi của mình có mùi nước hoa của Min Ae vứt nó sang một bên. Min Ae nhìn chằm chằm vào Yoongi, ánh mắt có chút tức giận, nhưng lại không thể giấu được sự tò mò về cơ thể anh.
Jimin ngồi trong phòng khách của Yoongi, vừa tắm xong nhưng sắc mặt vẫn còn hơi tái. Cậu đưa tay lên trán, cảm nhận được mình có chút sốt nhẹ. Yoongi nhìn thấy liền vội vàng bước tới, đôi mắt lo lắng.
"Em bị sốt lại rồi, Jimin. Mau lên phòng nghỉ ngơi, đừng ngồi đây nữa" Yoongi nói, giọng điệu gần như ra lệnh.
Jimin lắc đầu, ngoan cố
"Em không sao đâu, chỉ hơi nóng chút thôi. Em muốn học với mọi người."
Yoongi nhíu mày, đặt tay lên trán cậu để kiểm tra nhiệt độ.
"Hơi nóng chút gì mà gọi là không sao? Em cứ như thế này, sao tôi yên tâm được?"
Min Ae đứng một bên, nhìn Yoongi chăm sóc Jimin với ánh mắt tràn đầy ghen tị. Cô cắn môi, không nói gì, nhưng cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng.
Một lúc sau, những người ôn thi khác bắt đầu đến đông đủ. Jimin mặc kệ lời khuyên của Yoongi, vẫn kiên quyết ngồi vào bàn học với mọi người. Cậu khẽ mỉm cười, tỏ ra không có gì nghiêm trọng, nhưng Yoongi vẫn không rời mắt khỏi cậu dù chỉ một giây.
Yoongi bắt đầu giao bài tập cho cả nhóm, giảng giải kỹ càng từng bước. Jimin lơ đễnh cầm bút, chỉ nhìn sơ qua đề bài là đã biết cách giải. Cậu thậm chí còn hơi tự mãn, quay sang thì thầm với Yoongi
"Cái này dễ mà, không cần thầy dạy cũng làm được."
Yoongi nhướng mày, vừa định trêu lại thì điện thoại của anh reo lên. Là một cuộc gọi công việc quan trọng. Anh khẽ thở dài, xin phép cả nhóm, rồi ra ngoài nghe máy.
Khi Yoongi vừa rời đi, không khí trong phòng bắt đầu thay đổi. Một vài học sinh bắt đầu trò chuyện, có người cảm thán về Yoongi
"Thầy Yoongi giỏi thật đấy. Vừa quản lý công ty lớn, vừa dành thời gian dạy học cho tụi mình, còn giúp ôn thi nữa chứ."
"Ừ, đúng vậy. Chắc thầy ấy không cần nghỉ ngơi luôn ấy" một người khác thêm vào.
Min Ae ngồi gần đó, bỗng nhiên xen vào, giọng pha chút tự hào
"Thầy Yoongi thật sự rất tuyệt vời. Đàn ông như vậy đúng là hiếm có. Ai mà được thầy chú ý, chắc chắn rất may mắn."
Ơ đờ mờ, người đàn ông của cậu, cậu chưa tự hào thì thôi, cô ta tự hào cái gì??
Câu nói của cô ta rõ ràng có ý ám chỉ, nhưng Jimin chỉ ngồi im, đôi mắt vẫn dán vào bài tập trước mặt. Cậu lười tranh cãi, chỉ khẽ nhếch môi, đáp lại đầy ẩn ý
"Đúng vậy, mình thấy mình may mắn thật."
Lời nói của Jimin khiến Min Ae khựng lại, gương mặt thoáng qua vẻ không vui. Nhưng cô ta nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên, giả vờ không nghe thấy. Trong khi đó, Jimin cúi xuống tiếp tục giải bài, trong lòng thầm nghĩ rằng chỉ cần Yoongi quan tâm cậu là đủ, ai thèm quan tâm người khác nghĩ gì chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro