Chương XV
Vốn dĩ nghĩ cuối tuần đến đây công tác sẽ tránh được phải nghĩ đến những chuyện rắc rối đau đầu, không ngờ lại gặp phải Min Yoongi.
Kết quả lại thành ra đã không lánh được những chuyện phiền phức thì thôi, lại còn thêm đau đầu, trong lòng nặng trĩu muộn phiền.
.....................................
Tầm chiều tối.
Jimin đang ngồi trong phòng nghỉ.
“Kĩ sư Park, quản đốc Lim gọi cậu ra ngoài một lát, nói là có chuyện muốn hỏi qua ý kiến của cậu.”
Có người đẩy cửa bước vào. Jimin đặt cốc nước trên tay xuống, vội đứng lên đi ra ngoài.
Từ đằng xa đã nhìn thấy quản đốc Lim đang kiểm tra máy nâng cần trục.
“Anh Lim, có chuyện gì vậy?”
“Cậu có thể ngồi cái này được không?”
Quản đốc Lim chỉ vào chiếc máy nâng cần trục.
“Hả?”
Jimin ngây người ra trong chốc lát. Quản đốc ngẩng đầu nói:
“Mặt tường đầu góc trên có lẽ có chút vấn đề phải sửa lại. Có khi cậu phải tự mình lên đó giám sát thi công rồi.”
Jimin ngước mắt lên nhìn. Độ cao cũng phải tầm vài chục mét trên không.
Thực ra cậu bẩm sinh mắc chứng sợ độ cao, nhưng đây là công việc của bản thân, cho dù vài nghìn mét thì cậu cũng không thể từ chối được.
“Có sợ không? Nếu cậu sợ thì tôi cử thêm 1 người nữa cùng lên với cậu nhé.”
“Không cần đâu, để tôi tự lên cũng được.”
Jimin đội mũ bảo hộ lên, rồi cầm lấy bản thiết kế,
“Yên tâm, tôi không sao.”
“Thật sự không sao chứ?"
Quản đốc Lim hỏi lại lần nữa cho chắc.
“Ừm.”
Cậu gật đầu đầy quyết tâm.
Hoàn thành tốt dự án này của IP sẽ nhận được một khoản thù lao lớn là chuyện tất nhiên, nhưng tiền đúng là không hề dễ kiếm như vậy.
“Vậy được, cậu đeo cái này vào. Nếu sợ thì cũng đừng hoảng hốt, nói với tôi một tiếng, tôi sẽ cho người hạ cậu xuống.”
Quản đốc vừa dặn dò vừa đưa cho Jimin chiếc máy bộ đàm. Cậu nhắm mắt lại, hít sâu vào một hơi, chuẩn bị tinh thần, cố gắng làm ra vẻ thản nhiên nhất có thể, bước lên.
Quản đốc cẩn thận kiểm tra lại máy móc một lần nữa rồi mới đưa tay ra hiệu để người điều khiển khởi động máy nâng.
Jimin một mình đứng trên khoang kính của chiếc máy nâng,
lúc mới đầu cậu còn nghĩ rằng mình sẽ không sợ nhưng khi chiếc máy vừa khởi động, những vòng cuốn không ngừng nâng lên cao, lưng cậu bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Không cẩn thận nhìn xuống, thấy người bên dưới ngày một cách xa mình, cậu càng lúc càng mất cảm giác an toàn.
Sau đó chỉ thấy hoa mắt chóng mặt, cậu sợ hãi rủn rẩy nắm chặt lấy lan can của chiếc máy nâng.
Mắt thấy khoảng cách tới đỉnh tường chỉ còn vài mét cậu mới bớt căng thẳng hơn một chút, nhưng...
Còn chưa kịp thở phảo một cái thì chiếc máy nâng cần trục đã đứng khựng lại, sau đó im lìm bất động giữa không trung.
Sau đó...
Cả công trường chìm vào tĩnh lặng – tất cả các máy móc đều dừng khựng lại.
Nhưng tất cả chỉ im lặng chừng vài giây, sau đó Jimin liền nghe thấy tiếng kêu lớn:
“Mất điện rồi! Mất điện rồi!”
Mất điện rồi?!
Vậy có nghĩa là...
Hiện giờ cậu sẽ bị mắc kẹt lơ lửng trên không trung như thế này?
Jimin nghệt mặt ngây người ra, nghĩ đến việc mình lúc này đang chóng mặt lơ lửng ở độ cao vài chục mét so với mặt đất, lên không được mà xuống cũng không xong thì hai chân liền mềm nhũn ra.
Chiếc máy bộ đàm vang lên một tiếng, đầu bên kia cất lên giọng nói.
“Kỹ sư Park, mất điện rồi, nhưng cậu đừng sợ, yên tâm, cái máy này không có vấn đề gì về độ an toàn đâu.”
“Vậy... vậy sao?”
Môi Jimin trắng nhợt ra. Tim cũng như đang hôn mê ở độ cao vài chục mét.
“Mất khoảng bao lâu... thì... có thể giải quyết được?”
Cậu đã rất cố gắng trấn tĩnh bản thân nhưng vẫn có thể nghe thấy giọng mình đang run lên.
Trong đầu cậu đã không còn chịu sự khống chế của bản thân mà bắt đầu tưởng tượng ra cảnh sẽ xảy ra chuyện:
*ở độ cao như thế này rơi xuống thì không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn sẽ tan xương nát thịt!*
Càng nghĩ lại càng sợ nhưng lại không kiềm được mà cứ nghĩ đến nó, tự mình dọa mình đến mức mồ hôi toát ra, nổi hết da gà.
“Cậu tạm thời gắng gượng một chút, người của chúng tôi đã gọi điện cho bên điện lực rồi. Nếu mất điện quá lâu thì chúng tôi sẽ lập tức khởi động máy phát điện.”
Quản đốc Lim trả lời.
Bàn tay giữ lấy bộ đàm của Jimin cũng run lên. Nhưng cậu không muốn khiến cho bọn họ lo lắng nên chỉ đành làm ra vẻ cứng cỏi mà gật đầu.
“Được, vậy tôi đợi các anh...”
Thực sự, cậu rất sợ hãi, rất hoảng loạn...
................................
Ở một bên khác.
Đang trong phòng họp thì đột nhiên tất cả tối om. Min Yoongi cau mày, nhìn sang Kim Raewon.
Kim Raewon lập tức đứng dậy đi ra ngoài xem tình hình. Rất nhanh sau đó anh ta quay lại:
“Min tổng, mất điện rồi, tất cả các công trình bên ngoài đều dừng hết rồi.”
“Ừ. Tạm dừng cuộc họp tại đây.”
Min Yoongi thu dọn qua loa xấp tài liệu, sau đó đi về hướng công trường, định xem tình hình bên đó thế nào.
Bước ra khỏi phòng họp, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy chiếc máy nâng cần trục còn đang treo lơ lửng.
Anh không hề để tâm, nghĩ rằng bên trên chỉ đang chở vật liệu lên.
“Tình hình thế nào? Đã gọi điện hỏi nguyên nhân mất điện chưa?”
Yoongi vừa đi về phía đốc công Lim vừa hỏi.
“Vừa nãy hỏi ra rồi, họ nói là phía bên ngoài đang sửa đường, không may làm đứt dây cáp. Hiện giờ bên đó đang hỗn loạn, chủ tịch tỉnh đã lập tức cử người đi giải quyết.”
“Có thể phát điện không?”
“Vừa nãy chúng tôi phát hiện trong kho không còn đủ dầu mazut nữa, nếu giờ muốn phát điện thì phải đi mua dầu trước. Nhưng gần đây dầu mazut khan hiếm, đã đi 7 trạm
xăng dầu gần đây mà vẫn chưa
mua được .”
Đốc công Lim vừa kiểm tra tình hình trong kho xong.
Min Yoongi thở ra, đang định hào phóng cho mọi người nhân chuyện này được nghỉ nửa ngày làm việc, nhưng...
Anh còn chưa lên tiếng đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên từ bộ đàm của quản đốc :
“Anh Lim, bao giờ có điện?”
Jimin?
Nghe giọng người nhỏ có vẻ rất không ổn.
Min Yoongi cau mày, hồ nghi nhìn sang.
Đốc công Lim cầm bộ đàm lên, an ủi cậu:
“Cậu đừng sợ, mọi người chúng tôi đều đang nghĩ cách.”
Đừng sợ?
“Có chuyện gì vậy?”
Min Yoongi cau mày hỏi.
“Kỹ sư Park bây giờ đang ở bên trong máy nâng cần trục, giữa đường mất điện nên giờ cậu ấy vẫn đang kẹt ở trên đó.”
Đốc công Lim giải thích.
Mắt Min Yoongi sẫm lại, anh ngẩng đầu nhìn lên chiếc máy nâng đang lơ lửng trên cao, đưa tay chỉ ra đó:
“Cậu ấy ở bên trên? Anh chắc chắn là Park Jimin chứ?”
Anh nghiến răng dằn từng chữ một.
“Đúng vậy, là cậu ấy.”
Min Yoongi cảm thấy tim mình bỗng chốc đập liên hồi, nghĩ đến việc giờ phút này con mèo nhỏ đang bị treo lơ lửng giữa không trung tâm trạng anh chợt cảm thấy lo lắng hụt hẫng.
“Vậy mấy người các anh còn đứng đây làm gì hả? Không phải nói là thiếu dầu mazut hay sao? Đi mua mau lên! Cho dù có phải lật tung cả cái thành phố này lên thì cũng phải mua bằng được dầu mazut về đây cho tôi, rõ chưa!”
Đốc công không ngờ anh lại phản ứng dữ dội như vậy, nhìn anh có vẻ rất lo lắng cho kĩ sư Park, đốc công Lim lặng người một lát rồi sau đó vội vàng hối thúc người đi mua.
Min Yoongi không nói gì, giành lấy chiếc máy bộ đàm từ tay đốc công run rẩy gọi.
" Jiminie...! ”
.................................
Cả nhà đọc truyện đừng quên bình chọn cho Quýt một ☆ và cmt cho Quýt lấy động lực đăng chương mới nhé🙆♀️
Lượt bình chọn càng cao thì Quýt sẽ càng nhanh ra chương mới hơn nhaa
#_quytcuameo
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro