Chương XIV
Cậu lặng lẽ cầm lấy thuốc đi về phòng mình...
Rót cốc nước, ngửa cổ lên, ngậm ngùi lau nước mắt mà nuốt viên thuốc đó xuống.
Viên thuốc nhỏ màu trắng đắng nghét đi từ khoang miệng cứ thế trôi xuống...
Cảm giác nó như trôi vào tận tim cậu, ăn mòn trái tim cũng như mọi hi vọng của cậu....
Tuy anh và cậu bắt đầu trong cục diện có chút rắc rối...Nhưng cô ta là người bỏ rơi anh cơ mà? Họ đã chia tay vài năm, bây giờ gương vỡ lại lành sao?
Đầu óc Jimin trống rỗng, anh cũng chưa từng nói yêu cậu, có thể là anh không muốn thể hiện tình cảm qua lời nói ...Nhưng....nếu có tình cảm với cậu vì sao lại chọn đính hôn cùng người con gái khác?
Có phải ngày từ đầu là cậu tự mình ảo tưởng, tự mình đa tình?
Có phải Park Jimin chỉ là cái bóng thay thế cho Kim Jieun thôi không?
Cảm xúc cũng như con tim nhói đau từng hồi nhắc nhở cậu đang tự thương tổn bản thân...
Nhưng là cậu quá cứng đầu đi!
Yoongi à, em yêu anh, rất yêu. Nhưng em không muốn làm con rối cho anh và mọi người tùy ý tiêu khiển.
Đối với anh thì em là gì trong lòng anh đây? Trong trái tim anh có hiện diện chút nào là bóng hình của em không?
Min Yoongi! Em hiện giờ thực sự rối quá...
Muốn có một tình yêu yên bình khó đến thế sao ??
.................................
Min Yoongi cầm máu theo cách mà vị thầy thuốc trung y đã từng dạy anh, đợi cho sắc mặt đỡ hơn một chút rồi mới bước ra khỏi nhà tắm.
Ra đến ngoài thì người nhỏ đã không còn ở đó nữa rồi.
Mấy loại thuốc cảm đặt trên sofa.
Anh rót một cốc nước rồi mới ngồi xuống sofa. Bóc viên thuốc ra khỏi vỏ, đang định nuốt xuống thì ánh mắt bỗng phát hiện ra tờ hóa đơn nằm dưới nền nhà.
Sao nó lại ở đây?
Vừa nãy... Jimin đã nhìn thấy rồi?
Min Yoongi lo lắng đặt cốc nước xuống, kéo chiếc áo lại gần.
Lục túi áo một hồi, bên trong hoàn toàn trống không.
Jimin đã cầm hộp thuốc đi rồi?
Tim anh trầm xuống, đứng dậy khỏi sofa, ném chiếc áo xuống, nhanh chóng rảo bước về phía phòng cậu.
Bước đến cửa phòng, anh nhấn chuông vài lần đều không có người ra mở cửa. Min Yoongi rút điện thoại ra gọi cho cậu.
Bên kia đổ chuông vài hồi mới nhấc máy.
"Mở cửa cho anh."
Không đợi Jimin lên tiếng anh đã nói trước, giọng trầm trầm mang theo ngữ khí như ra lệnh.
"Tôi không ở trong phòng."
Giọng Jimin vang đến, nhẹ nhàng.
"Có chuyện gì không?"
Cậu biết rõ còn hỏi.
"Thuốc đâu?"
Min Yoongi hỏi thẳng.
Lúc này Jimin đang ngồi trên taxi đi về hướng công trường, nghe anh hỏi như vậy, ánh mắt cậu hướng vô định ra ngoài cửa sổ, nhìn những chiếc lá rơi bên ngoài hàng cây khô, rồi nói:
"Anh yên tâm, tôi đã uống rồi."
Tay anh nắm chặt lấy điện thoại, hít mạnh một hơi.
"Thuốc đó có tác dụng phụ, em không biết sao?"
Rõ ràng là anh mua, cũng là anh chuẩn bị cho cậu nhưng giờ đây nghe người nhỏ nói đã uống rồi trong
lòng lại có cảm giác lạ lùng khó tả.
Tác dụng phụ?
"So với việc có thai thì chút tác dụng phụ đó có thấm vào đâu? Hơn nữa..."
Jimi thở ra một hơi dài, nhìn gương mặt mình phản chiếu qua kính xe, thấy nụ cười chua chát khó coi của mình trong đó.
"Anh đã chuẩn bị sẵn thuốc tránh thai rồi, tôi chỉ làm theo điều anh muốn mà thôi. Thực ra kể cả anh không mua cho tôi thì tôi cũng sẽ tự mình đi mua."
Min Yoongi không nói gì.
Nghe thấy cậu nói giọng nhỏ nhẹ hơn:
"Không phải chỉ mình anh không muốn có con, tôi cũng như anh vậy. Tôi không tùy tiện sinh con cho người khác đâu, vì vậy anh yên tâm, anh sẽ không có bất cứ phiền phức gì về chuyện này đâu."
Ngừng một lát, cậu lại nói thêm một câu:
"Vĩnh viễn không bao giờ..."
Vĩnh viễn không bao giờ?
Min Yoongi đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài hồ bơi xanh ngắt, ngón tay có chút run mà nắm chặt như muốn nghiền nát chiếc điện thoại đang cầm trên tay.
Hồi lâu mới nói:
"Được, những lời nói ngày hôm nay anh sẽ ghi nhớ."
................
Jimin đội mũ bảo hộ bận rộn ngoài công trường. Thỉnh thoảng cậu thảo luận với quản đốc vài vấn đề trên bản thiết kế, đôi lúc lại vào phòng cùng bàn bạc với đội ngũ thiết kế về chuyện phối hợp màu sắc, bận đến mức không ngẩng mặt lên được.
Min Yoongi đến thị sát tiến độ thi công của khu giải trí, đi ngang qua đây, từ đằng xa đã nhìn thấy dáng người mảnh mai của người nhỏ.
Lúc đến gần, anh có ý dừng lại một lát, đứng cách đó không xa nhìn về phía cậu.
Cậu bận rộn công việc, trên trán lấm tấm mồ hôi, quay đầu lại nhìn thấy anh cũng khựng lại một chút rồi ngay sau đó nở nụ cười, chào anh đầy khách sáo.
"Min tổng."
Người nhỏ hoạt bát năng động như vậy, dường như không hề bị ảnh hưởng bởi những chuyện xảy ra
giữa bọn họ tối hôm qua.
Nhất là nụ cười đó rạng rõ hơn cả ánh mặt trời, sáng chói khiến anh thấy nhức mắt.
Min Yoongi không trả lời chỉ lành lạnh nhìn cậu một cái rồi bước đi.
"Jimin, mệt rồi phải không?
Cậu uống ngụm nước đi rồi chúng
ta nói tiếp."
Quản đốc Lim đưa cho Jimin chai nước. Cậu đưa tay nhận lấy.
"Cảm ơn."
Đến giọng nói cũng thánh thót như vậy.
Min Yoongi kiềm lòng mà không quay đầu lại.
Jimin? Mới quen chưa đầy 2 ngày đã gọi thân mật như vậy sao?
Vậy nghĩa là cái thế giới này thực ra chỉ có mỗi mình anh đang khổ não, đang bận tâm, còn cuộc sống của
cậu vẫn vui tươi đầy màu sắc như vậy sao.
"Nào, lau mồ hôi đi, đừng để mình mệt mỏi quá. Cả công trường có mỗi mình cậu là nhỏ con nhất, chạy tới chạy lui thật vất vả quá rồi."
Quản đốc Lim đưa cho cậu chiếc khăn.
"Cậu đừng chê cười, tôi giặt xong còn chưa lau qua, cậu dùng tạm nhé."
Jimin cười, vui vẻ nhận lấy, lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán.
"Cảm ơn anh."
Min Yoongi không dừng lại nữa mà nhanh chóng bước đi cùng với trợ lý Kim.
Kim Raewon quay đầu nhìn một cái, thở dài:
"Không ngờ kỹ sư Park lại hòa đồng dễ gần như vậy, làm việc cùng một đám đàn ông nhạt nhẽo mà mọi người đều rất vui vẻ."
"Ừ."
Min Yoongi chỉ đáp một tiếng, không bàn luận thêm gì về chủ đề này mà dời sự chú ý vào công việc,
"Báo cáo hệ thống gửi đến tối qua tôi đã xem rồi, chiều nay cậu thông báo mọi người tập trung ở phòng hội nghị để họp."
"Vâng."
.........................
Bóng người đó vừa đi khỏi, nụ cười miễn cưỡng của cậu cuối cùng cũng không gượng nổi nữa, nụ cười vụt tắt, đôi vai gầy buông thõng xuống.
Quản đốc Lim nhìn cậu rồi lại nhìn về hướng Min tổng vừa đi khỏi, anh cười nói với vẻ "kinh nghiệm đầy mình".
"Để ý Min tổng hả? Mấy người trẻ như các cậu nhìn thấy trai đẹp là đi không vững rồi, thật là tuổi trẻ cuồng nhiệt."
Cậu lắc đầu, nói như trả lời quản đốc, vừa như là tự nhắc nhở bản thân.
"Tôi đã không còn trẻ nữa rồi, vì vậy phải lý trí một chút.
Phải vậykhông?"
Có những người giống như mặt trăng vậy. Khi bạn tưởng rằng mình sắp lại gần được rồi, đưa tay ra với lấy thì mới thấy hóa ra đó chỉ là ánh trăng phản chiếu trên mặt nước, chỉ cần chạm nhẹ liền lập tức biến mất, tan vỡ nhạt nhòa.
Đợi đến khi tỉnh táo lại, mới hiểu ra rằng mặt trăng vẫn là mặt trăng, vĩnh viễn cao cao tại thượng trên đầu ngọn cây. Thứ duy nhất khiến nó quay xung quanh chỉ có thể là mặt trời mà thôi.
Mà cậu...
Lại không phải là mặt trời.
Vĩnh viễn không thể là mặt trời...
"Cậu nghĩ được như vậy thì tốt rồi. Con người ta một khi muốn cưỡng cầu những thứ không thuộc về mình thì sẽ rất mệt mỏi."
Quản đốc nói chuyện với cậu với tư cách là người đi trước.
"Nghe nói Min tổng sớm đã có vị hôn thê được chỉ định sẵn rồi. Cậu không đi chen ngang vào là đúng đấy."
Jimin nắm chặt tờ giấy trong tay, căng thẳng. Cậu cúi đầu thầm thở dài, cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân, một lúc sau mới ngẩng đầu lên.
"Được rồi, chúng ta bàn chuyện công việc đi thôi, giải quyết sớm chuyện công việc ở đây thì tôi cũng sớm được về."
Vốn dĩ nghĩ cuối tuần đến đây công tác sẽ tránh được phải nghĩ đến những chuyện rắc rối đau đầu, không ngờ lại gặp phải Min Yoongi.
Kết quả lại thành ra đã không lánh được những chuyện phiền phức thì thôi, lại còn thêm đau đầu, trong lòng nặng trĩu muộn phiền.
..................
Cả nhà đọc truyện đừng quên bình chọn cho Quýt một ☆ và cmt cho Quýt lấy động lực đăng chương mới nhé🙆♀️
Lượt bình chọn càng cao thì Quýt sẽ càng nhanh ra chương mới hơn nhaa
#_quytcuameo
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro