Chương XII
Khoảnh khắc đặt chân tới cửa, toàn thân Yoongi sững lại, quên cả cà khóa phòng.
Lúc này ở cửa phòng, một thân hình đang khom khom.
Dưới ánh đèn mờ, người nhỏ giống như đứa trẻ không nhà. Đầu nghiêng một bên, dựa vào lề cửa. Hai mắt khép hờ, dường như đã chìm vào giấc ngủ.
Min Yoongi nhìn xuống, giống như bị ảo giác, nhưng người nhỏ thực sự đang ở trước mắt anh, rõ từng hơi thở.
Anh cảm nhận rõ tiếng trống ngực.
Từng nhịp, từng nhịp, đặt biệt giữa đêm vắng thế này, càng rõ ràng hơn.
Từ từ cúi người xuống, tiếp cận Jimin. Khuôn mặt thanh tú, anh gạt nhẹ những sợi tóc đang dính trên trán cậu, từng nét trên khuôn mặt lộ ra trước mắt.
“ Yoongi...gi…”
Cậu bỗng thở nhẹ một tiếng, gọi tên anh. Giữa đêm, tiếng thì thầm giống như mồi lửa, thoáng chốc đốt cháy trái bom nặng trĩu trong lòng anh.
Rượu đã ngấm tới tận đỉnh đầu, chỉ nghe thấy tiếng
“ Ư "nhẹ, mọi kìm nén, phẫn nộ, nhớ nhung, trong khoảnh khắc này đều biến thành dục vọng. Ham muốn len lỏi vào từng tế bào trong cơ thể anh.
Men rượu bốc lên đầu, anh chỉ cảm thấy “bùng” một tiếng, tất cả những đè nén, giận dữ, nhớ nhung trong lúc này vụt biến thành dục vọng thấm vào từng tế bào trong người mình.
Nhưng...
Anh không động tay ngay mà chỉ kìm nén, đưa tay vỗ nhẹ lên má người nhỏ.
“Park Jimin.”
Cậu hơi động đậy, mở mắt ra nhìn anh, khóe môi khẽ nặn ra một nụ cười:
“Anh về rồi à?”
Giọng nói mềm mại đó như của người vợ đợi người chồng lâu ngày trở về vậy, không vội vã mà ngược lại như cậu vợ trẻ an ủi anh.
Bình thường trước mặt Jungwon,
cậu... đều như vậy sao?
Min Yoongi cảm thấy lồng ngực mình nhói tức như bị vật nặng đè vào, giọng anh trầm mặc:
“Em đang đợi anh à?”
“Vâng...”
Jimin mơ hồ gật đầu, cố gắng nhấc người dậy khỏi mặt đất nhưng thực sự đợi lâu quá rồi nên hai chân đã tê dại, cậu miễn cưỡng gượng dậy, suýt nữa trượt chân ngã.
Min Yoongi bước lại, đưa tay ra ôm lấy lưng người nhỏ giúp cậu đứng vững. Ánh mắt anh càng sẫm lại, nhìn vào cậu chăm chú:
“Đợi bao lâu rồi?”
Đợi bao lâu rồi mà khiến chân em tê liệt đến như vậy?
“Em không biết nữa.”
Người nhỏ lắc đầu, cả người cứng đờ, tay túm lấy tay áo anh, dựa vào thành cửa, sau khi đứng thẳng dậy rồi cậu mới hỏi anh:
“Bây giờ mấy giờ rồi?”
“Hơn 12 giờ rồi.”
“A...”
Jimin hơi nheo mày lẩm nhẩm,
“Chắc tầm hơn 3 tiếng rồi...”
3 tiếng đồng hồ?
Lúc trước bộ dạng vô tâm như không có gì liền nói kết thúc, giờ lại đợi anh ở cửa 3 tiếng đồng hồ??
Min Yoongi hằm hằm bước lại gần, thân người cao lớn của anh dồn người nhỏ vào trên cánh cửa.
Khoảng cách gần như vậy khiến nhịp thở của Jimin bỗng gấp gáp, đầu óc bỗng trở nên tỉnh táo hơn.
Người nhỏ bất giác giơ tay lên co lại trước ngực anh giữ khoảng cách. Bàn tay to lớn của anh giữ chặt lấy cổ tay cậu, “đóng đinh” nó lên cánh cửa.
Jimin kinh ngạc mở tròn mắt, gương mặt người lớn tuấn tú sắc cạnh dí sát vào mặt cậu khiến cậu đột nhiên cảm thấy đầu óc mình trở nên trống rỗng, không nghĩ được gì cả.
Môi anh tiếng lại sát môi Jimin, đến khi cách môi cậu chỉ còn khoảng vài cm thì dừng lại.
Hơi thở nặng nề của người lớn phả vào mặt Jimin. Những dục vọng ẩn chứa trong đấy mắt trở nên rõ ràng hơn khiến người nhỏ run rẩy đến mức không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
“Park Jimin, rốt cuộc em đang chơi trò gì vậy hả?”
Giọng anh trầm trầm , đôi mắt chứa đầy lửa giận chất vấn.
“Gì cơ?”
Cậu nhìn anh ngây ngô.
Tay anh tóm cổ tay Jimin chặt hơn, vì những giận dữ trong lòng mà động tác của anh mạnh bạo hơn.
“Em mưa nắng thất thường như vậy với anh là sao hả, chơi đùa vậy vui lắm sao? Ngày hôm nay có thể quấn quýt bên anh, dựa vào anh, ngày mai lại có thể hất anh ra, phủi sạch quan hệ của cả hai. Trò chơi này em có thể chơi nhưng anh không muốn tiếp tục nữa!”
Nói không muốn tiếp tục nhưng tay lại không hề nhích ra chút nào.
“Em không hề đùa giỡn tình cảm với anh, em cũng không muốn chơi đùa gì cả...”
Không muốn để anh hiểu lầm mình, Jimin cúi đầu nhìn giấy tờ dưới chân, vội giải thích:
“Em mang tài liệu đến cho anh.
Vì đối phương nói rất gấp, em không muốn làm chậm trễ công việc của hai người nên mới đợi ở đây.”
Min Yoongi nhìn theo hướng mắt người nhỏ, quả nhiên có một tập giấy tờ trong túi đựng nằm ở đó.
Anh cười nhạt nhìn cậu.
“Jiminie, chúng ta đều không phải kẻ ngốc, nếu muốn đưa tài liệu cho anh thì có muôn vàn cách.”
Sắc mặt cậu thoáng thay đổi, nắm chặt tay lại.
“Đưa cho nhân viên lễ tân cũng được, gọi điện thoại cho trợ lý Kim cũng được, thậm chí em còn có thể nhét những tài liệu này qua khe cửa cơ mà! Cần gì phải ở đây đợi anh 3 tiếng đồng hồ chứ?”
Anh hỏi một tràng như bị chọc đúng cơn giận, khiến Jimin cảm thấy lúng túng, tim cậu đau nhói như bị ném vào máy xay.
Cho dù bản thân không muốn thừa nhận nhưng những lời anh nói khiến cậu không thể không đối diện với chính mình.
Đúng vậy, rõ ràng muốn rời đi khỏi cuộc sống của anh, nhưng trái tim lại hoàn toàn không chịu sự điều khiển của bản thân.
Cậu có biết bao nhiêu cách có thể đem tài liệu giao tận tay cho anh một cách nhanh nhất. Đợi ở đây đúng là cách ngu ngốc nhất, nhưng...
Đó lại là cách duy nhất khiến cậu có thể gặp lại được anh, có thể nói chuyện với anh.
Đến lúc này...
Để gặp được anh, cậu phải mất rất nhiều thời gian nghĩ cách.
Jimin yêu anh, sớm đã không thể tách rời được rồi.
Nói gì mà có thể thản nhiên coi anh như người xa lạ, đó chẳng qua chỉ là những lời nói nhảm để cậu tự lừa dối bản thân mà thôi. Mỗi giờ phút cậu dừng lại, trong đầu đều là hình ảnh của anh...
Bản thân cậu như vậy, trừ những cách ngu ngốc để an ủi bản thân ra thì còn có thể làm gì được chứ?
Sống mũi cay cay, Jimin đẩy anh ra.
“Em đã mang tài liệu đến cho anh rồi, giờ em về đây. Chào anh...”
Nói đến đi về, chân Jimin lại nặng nề khác thường. Khoảnh khắc hai người lướt qua vai nhau, anh đưa tay giữ lại. Cậu quay đầu, chỉ thấy mặt anh lạnh tanh, mở cửa ra, sau đó mạnh bạo lôi cả người cậu vào trong.
Bên trong phòng tối om, Jimin nghe thấy tiếng tim mình không ngừng đập thình thịch.
Trái tim như đang muốn nhắc nhở cậu phải đẩy anh ra nhưng lúc anh dựa sát vào Jimin cảm thấy mình đang không ngừng run rẩy mong chờ, không thể khống chế bản thân.
Nụ hôn của anh như mang theo cả những giận dữ muốn trả thù, mạnh bạo cuồng nhiệt.
Jimin thở gấp một tiếng, tay bất giác nắm chặt lấy áo sơ mi của anh.
Môi cậu cảm thấy hơi đau. Nụ hôn này của anh thô bạo như một ngọn thác dữ, không hề có chút tiếc thương nào, nước mắt Jimin chợt lăn dài.
Hôn phải vị mặn chát đó, anh thở nặng nề rồi lùi ra một chút.
Jimin những tưởng rằng anh sẽ thả mình ra, nhưng không, anh chỉ chăm chú nhìn cậu, bàn tay thuận thế luồn vào trong áo cậu.
Không hề do dự, không hề tiếc thương, thậm chí còn có phần tức giận, bàn tay anh tóm chặt lấy một bên ngực cậu.
“Em khóc cái gì?”
Anh trầm giọng hỏi, bàn tay nắn bóp ngực cậu, dùng lực mạnh bạo.
Nhưng những giọt nước mắt đó khiến anh cảm thấy mắt nóng bừng.
Rốt cuộc là Jimin đang ấm ức cái gì?
“Anh đừng như vậy...”
Cậu đau khổ giữ lấy tay người lớn. Đúng là cậu mong chờ bọn họ có thể gần nhau, nhưng cậu không hề muốn sự âu yếm trở thành sỉ nhục như thế này.
“Là do em quay lại khiêu khích anh, em đã làm vậy thì phải chịu trách nhiệm với việc này chứ!”
Yoongi lại cắn một cái lên môi người nhỏ, dường như không nỡ buông ra, dụi nhẹ lên đó rồi không kiềm được, lưỡi anh xông vào miệng cậu, mút chặt lấy lưỡi cậu bá đạo, nuốt lấy mật ngọt trong cậu...
Tất cả những kiên quyết trong lòng Jimin giờ phút này bị cái hôn của anh làm cho tan thành mây khói.
Cảm giác đau trên môi bị hơi thở của anh làm cho biến mất hoàn toàn không cảm nhận được gì nữa.
Một giây sau đột nhiên Jimin bỗng buông bỏ hết tất cả, đôi môi hồng khẽ hé ra, tiếp nhận anh. Đến bàn tay túm lấy tay anh cũng nơi lỏng ra.
Jimin nhắm mắt lại, rùng mình, cảm nhận những va chạm ma sát càng lúc càng thô bạo của anh.
Động tác của anh ngày một gấp gáp hơn, dục vọng trong người anh trào dâng, không thể kìm nén xuống.
“Hắn ta cũng từng làm như vậy với em sao?”
Anh không thể khống chế bản thân ngừng nghĩ đến người đàn ông khác và những lằng nhằng giữa bọn họ, động tác tay anh càng nặng nề thêm, ngón tay lướt ra sau lưng, nhanh chóng cởi tung chiếc áo của cậu.
Jimin hít vào một hơi gấp gáp, định nói với anh Jungwon chưa từng động vào cơ thể mình.
Nhưng lời nói còn chưa kịp thốt ra thì anh đã chặn lại hỏi tiếp:
“Lúc em làm những chuyện này với hắn ta, có nhớ đến anh không?”
Anh trước giờ chưa từng là người đàn ông thích ghen tuông, nhưng lúc này lòng đố kỵ làm anh muốn phát cuồng lên.
Sự đáng yêu của cậu, sự nũng nịu nhỏ bé của cậu, sự buông lơi của cậu anh lại để cho người đàn ông thứ 2 nhìn thấy!
“Em...”
Jimin định mở miệng nói nhưng môi nhỏ đã bị anh mạnh mẽ lấp đầy.
Sau đó lùi lại một tấc, anh thở mạnh ra nói:
“Không cần trả lời anh, anh không muốn biết đáp án.”
Không đợi Jimin kịp định thần lại, một giây sau anh ôm bổng cả người cậu lên.
“A...”
Jimin kinh ngạc kêu lên một tiếng, người cậu bị anh quăng lên chiếc giường êm ái.
Lúc cậu bò dậy thì chạm phải ánh mắt sáng rực như một con mãnh hổ của anh đang nhìn mình.
Ngón tay dài mảnh khảnh của anh đã cởi những nút áo trên chiếc sơ mi của mình, lộ ra khuôn ngực vạm vỡ.
Park Jimin nắm chặt lấy tấm ga giường dưới thân mình, trong lòng cậu biết rõ sắp tới sẽ xảy ra những gì...
Nếu có thể bình tĩnh lại một chút, Jimin sẽ cự tuyệt, thế nhưng...
Phải làm sao đây?
Cậu căn bản không thể cự tuyệt được!
Jimin nhớ anh, rất nhớ...
Jimin muốn anh...
Muốn kinh khủng...
Cả nhà đọc truyện cho Quýt xin một bình chọn và cmt cho Quýt lấy động lực đăng chương mới nhé🙆♀️
Vì chuyển từ ngôn sang đam nên sẽ có chỗ bị lỗi nên nếu có cả nhà nhắc giùm Quýt nhaa💙Truyện sinh tử văn nên việc gọi là vợ chồng, nam nhân có con...Cả nhà hiểu giùm Quýt nha😁
#_quytcuameo
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro