Chương VII
Min Yoongi nhận thấy sự bất thường của Jimin, nụ cười vụt tắt. Anh đứng dậy bế ngang cậu lên, bước vào phòng tắm.
Định là bế Jimin vào tắm, kết quả là...
Trong phòng tắm, anh không kiềm chế được ham muốn của bản thân. Ngay lúc này, Jimin không còn chút sức lực nào để phản kháng nữa, chỉ còn có thể thuận theo, anh xoay cậu sang bên này, xoay sang bên kia, đến cuối cùng anh cũng bế cậu vào giường.
Đêm nay, hai người đắm chìm trong sự kích thích và hoan lạc.
Sự đê mê, thỏa mãn khiến cậu không còn ý thức được mình đang ở đâu nữa.
-------------------------------------------------
Ngày hôm sau.
Jimin tỉnh dậy theo thói quen.
Mở mắt ra, chỉ thấy ánh nắng chiếu xuyên qua khung cửa sổ, cả căn phòng ngập tràn sắc vàng.
Chưa kịp động đậy người, một cảm giác đau buốt lan khắp cơ thể .
Thực ra đêm qua, Min Yoongi chỉ quan hệ với cậu hai lần, Jimin biết anh vẫn chưa thỏa mãn, thế nhưng, đây là những lần đầu của cậu, nên anh cũng không quá suồng sã.
Xoay nhẹ người, một hình ảnh khiến người ta không khỏi trầm trồ đập vào mắt cậu.
Jimin nhìn không chớp mắt, ngón tay như mất kiểm soát, muốn đặt lên má anh. Thế nhưng, chưa chạm đến đầu mũi anh, cậu liền rụt vội tay lại.
Không muốn làm anh thức giấc.
Nhớ lại lúc hai người ân ái đêm qua, cậu vẫn hơi đỏ mặt, khắp người nóng bừng lên.
Rồi một lát nữa, Jimin không biết sẽ phải đối diện với anh thế nào. Hẳn sẽ rất khó xử!
Rõ ràng hai người mới vài hôm trước thôi vẫn còn chiến tranh lạnh, thế mà đến đêm đã như vậy rồi? Cậu rõ ràng không có đủ sức để chống lại anh.
Hay đây gọi là thích sao?
Hoặc có lẽ, không là thích đơn thuần.. mà là... trên cả thích nữa..
Nhìn lại anh, Jimin chui ra khỏi vòng tay anh, nhẹ nhàng mở chăn ra, xuống giường rồi đi xuống tầng.
Không có sự ấm áp từ vòng tay anh, cảm thấy hơi lưu luyến.
Bước xuống tầng dưới, quần áo vương vãi khắp sàn, khiến cậu cảm thấy ngượng chín mặt. May mà anh vẫn chưa tình dậy,
Mặc lên mình bộ đồ bơi hôm qua đã tự khô, nhặt khăn tắm của anh lên, gấp cẩn thận rồi để sang một bên, cậu định bước ra, thế nhưng...
Từ phía trên, một âm thanh bất ngờ vang lên:
"Định như vậy bỏ đi sao?"
Jimin ngước lên, Yoongi đang đứng trên cầu thang, từ trên nhìn xuống chỗ cậu.
Trên người anh không một mảnh vải che thân, một cơ thể hoàn hảo đang hiện ra trước mắt cậu, cơ bắp cuồn cuộn quyến rũ, thể hiện rõ vẻ cường tráng của anh, một sức mạnh và vẻ đẹp không phải ai cũng có được.
Park Jimin quay mặt đi, nhìn ra chỗ khác:
"Em làm anh thức giấc sao?"
Min Yoongi không trả lời, yên lặng từ từ đi xuống cầu thang. Người nhỏ vội lấy khăn tắm vừa gấp đang để ở bên cạnh, nhắm mắt rồi đi ra đưa cho anh.
Nghe thấy tiếng cười khúc khích của Min Yoongi, tay cậu nhẹ bẫng đi, anh đã lấy ngay chiếc khăn tắm rồi.
Hơi hé mắt, thấy anh ngoan ngoãn quấn khăn tắm che đi phần dưới xong xuôi, cậu mới mở mắt ra.
Thế nhưng, chưa chờ Jimin phản ứng tiếp, anh đưa cánh tay ra, kéo người nhỏ về phía ngực mình.
Hai người đang ở rất gần nhau, gần đến mức Jimin cảm nhận một cách rõ rệt được phía dưới của anh đang căng dần lên.
Cậu hơi khó xử, miễn cưỡng hơi xoay xoay mình, đặt hai tay lên ngực anh .
"Em.. em phải ra ngoài, một lúc nữa rồi mình cùng ăn trưa nhé".
"Người em thoải mái hơn chưa?"
Yoongi không hề quan tâm đến những điều mà người nhỏ đang nói, chỉ nhìn một lượt khắp cơ thể cậu.
Cậu lại nhớ lại khoảnh khắc lúc anh xoa bóp cho đêm hôm qua, mặt ửng đỏ lên, hơi bấm mạnh mấy ngón tay đang đặt trên ngực anh.
Sợ người lớn sẽ lại ham muốn, Jimin mím nhẹ môi, lắc đầu:
"Không sao, em đỡ nhiều rồi.."
..............................
Min Yoongi là không muốn người nhỏ đi làm, nhưng Park Jimin bướng quá, anh đành chịu cho cậu làm nhân viên ở công ty mình.
Một tuần nay cả hai đều bận nên không liên lạc với nhau...Jimin cũng tránh hẳn Yoongi đi.
Quay lại một tuần trước khi người nhỏ đang tăng ca thì nhận được cuộc điện thoại của bà Lee BonHwa mẹ anh
...Cuộc đối thoại tuy chỉ vài phút ngắn ngủi nhưng đủ làm cậu hít thở không thông. Không dám trách, chỉ cười ngạo nghễ trách chính bản thân mình.
Min Yoongi...Em phải yêu anh làm sao đây?
................................
Mới sáng sớm vừa vào đến công ty Jimin đã nghe tiếng xì xào bàn tán của mọi người, không muốn quan tâm nhiều liền bỏ ngoài tai mà tiếp tục với công việc của mình.
Một lúc sau anh cùng trợ lý Kim đến công ty làm mọi người lại bàn tán sôi nổi hơn, cậu không chịu được mà phân tán sự chú ý của mình qua họ...
Đám đông trong công ty bàn tán về việc Min tổng sẽ đính hôn với tiểu thư Kim Jieun của tập đoàn Kim thị.
Jimin nghe được mà choáng váng...
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Họ mới xa nhau một tuần, anh đính hôn với cô ta vậy cậu là gì đây?
Trên lầu.
Từ cửa kính, Park Jimin nhìn mọi việc xảy ra ở dưới lầu.
Cũng vẫn là ba người họ, thế nhưng, chỉ cần nhìn thấy bóng dáng hai người kề vai cạnh nhau, tim Jimin như nghẹn lại, gần như ngay lập tức, cậu không muốn nhìn nữa nhưng rõ ràng có những việc lý trí không thể kiểm soát được.
Ánh mắt cậu, vẫn hướng về phía hai người kia.
Ở khoảng cách rất xa, nhìn không rõ biểu cảm của hai người, thế nhưng, có điều gì đó thôi thúc Jimin đoán xem họ đang nói chuyện gì, hoặc có phải họ đang bàn chuyện đính hôn không?
Cầm đống tài liệu trên tay, Jimin bỗng nhiên nắm chặt lại. Cơn đau đầu do bị sốt lại hành hạ cậu, khiến cả cơ thể cậu khó chịu.
"Đang nhìn gì vậy?"
Đột nhiên, có đồng nghiệp đi tới, thấy cậu đứng như mất hồn, rồi cũng ngó nhìn xuống theo ánh mắt của Park Jimin.
"Không có gì đâu, tôi đi làm việc đây." Jimin lập tức quay về góc bàn làm việc của mình.
Dự án mới đã được phê chuẩn, hiện giờ đội ngũ xây dựng đã bắt đầu làm việc, người của họ đều phải xuống hiện trường giám sát bất cứ lúc nào, công việc giấy tờ ngày càng bận.
Jimin tự nhủ với bản thân, bây giờ, khối lượng công việc của mình và của cả đội rất lớn.
Không được suy nghĩ lung tung nữa! Mà cũng không có thời gian để suy nghĩ nữa! Vì thế, cho dù bây giờ bọn họ không phải là đính hôn, mà là kết hôn, cậu cũng không có thời gian để bận tâm!
Biết đâu đây chỉ là lời đồn vô căn cứ thì sao?
Jimin đoán anh sẽ giải thích chuyện này rõ ràng cho cậu.
Jimin tự an ủi bản thân như vậy, miễn cưỡng ngồi vào bàn làm việc, thế nhưng một lúc sau, câu nói của người đồng nghiệp ở phía cửa sổ khiến cậu mất hết lý trí.
"Hóa ra là Min Yoongi với Kim Jieun đang yêu nhau. À! Jimin, cậu ra đây mà xem, ra đây mau lên! Hình như họ đang ôm nhau đấy!"
Câu nói này, rất bâng quơ, mọi người ở chỗ đó đều nghe thấy. Tất cả đều chạy ra nhìn xuống phía dưới, Jimin chỉ nghe thấy mọi người thi nhau trầm trồ.
Hơi thở đột nhiên trở nên gấp gáp. Cậu ngồi thụp xuống ghế, nhắm mắt lại.
MinJi nhìn cậu, dường như cũng không tin, cũng chạy lại nhìn xuống, nhìn xong, cô quay lại và không nói gì.
Cô biết Jimin đã hiểu mọi chuyện.
Người khác có thể lừa cậu, nhưng MinJi thì không thể.
Cậu cũng rất muốn nhìn xem Min Yoongi và Kim tiểu thư hai người họ ôm nhau thế nào, ít nhất, nó cũng khiến cậu đau lòng, có thể quên đi mọi thứ, thế nhưng....
Jimin không dám làm điều này.
"Còn phải nói, hai người bọn họ thật đẹp đôi quá! Chủ yếu là thân thế, hoàn toàn môn đăng hộ đối!"
"Cũng không biết lúc nào họ đính hôn nhỉ, chắc sẽ là một bữa tiệc rất lớn đấy. Ui chao, không biết chúng ta có được mời đến tham gia không nhỉ."
"Cứ tưởng Min Tổng và Park Jimin sẽ đến với nhau cơ! Không ngờ giữa đường đứt gánh!"
"Đúng là đáng tiếc quá!"
Park Jimin thấy chóng mặt kinh khủng, cậu nhìn vào đống tài liệu, thấy tất cả như mờ đi. Một lúc sau, cậu dụi dụi mắt, hít thở sâu, lên tiếng nói với đám người đang đứng chỗ cửa sổ:
"Quay về làm việc đi, tranh thủ làm sớm cho xong công việc đi, không lại phải làm thêm giờ đấy."
Giọng điệu của Jimin bình thản, thái độ từ tốn, khiến mọi người ai cũng nghe theo.
Min tổng sắp kết hôn rồi, cậu vẫn còn bình tĩnh được như vậy, lẽ nào hai người ở bên nhau chỉ như trò chơi để thay đổi không khí mà thôi, bây giờ xong xuôi thì đường ai nấy đi?
"Cậu không sao chứ?" Minji ngó ra, khẽ hỏi.
Park Jimin cố gắng cười gượng, "Không sao đâu, chuyện cũng vậy rồi mà."
Đúng vậy!
Chuyện cũng vậy rồi...
Không cần biết trước đây đã có chuyện gì với Min Yoongi, nhưng khi anh và cậu đang bắt đầu một cuộc sống mới, giữa hai người họ cũng nên kết thúc hoàn toàn mọi thứ.
Jimin bước vào mối quan hệ này cũng đã sớm chuẩn bị tinh thần từ trước. Có thể bay lên đến chín tầng mây thì cũng có khả năng rớt xuống đáy địa ngục...
Thế nhưng, có thật là không sao không?
Nếu không sao.. ngực cậu, tại sao lại đau đến vậy...
Tim cũng đau thắt....Cảm thấy thật khó thở đi.
------------------------------
Cả nhà đọc truyện cho Quýt xin một bình chọn và cmt cho Quýt lấy động lực đăng chương mới nhé🙆♀️
Vì chuyển từ ngôn sang đam nên sẽ có chỗ bị lỗi nên nếu có cả nhà nhắc giùm Quýt nhaa💙
#_quytcuameo
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro