Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3

"Cái này là sao?" Nét mặt Yoongi đanh lại, hỏi gằn từng tiếng.

Tôi nhìn đến những vết bầm trên da thịt mình. Không hiểu vì sao đối mặt với anh thế này lại có cảm giác giống như vừa làm sai chuyện gì đó vậy. Tôi đưa tay lên tự xoa xoa lấy cổ mình rồi đáp: "Hôm qua... bị chặn đường đánh."

Tôi không nghe thấy bất kì một lời nói nào của anh nữa. Cả không gian bị bao trùm bởi một sự im lặng. Không biết có phải là do tôi ảo giác hay không nhưng dường như nhiệt độ đang giảm xuống thì phải, không khí cứ lạnh lẽo, đáng sợ thế nào ấy.

"Cũng... cũng không đau lắm đâu. Cậu đừng lo." Tôi chủ động phá vỡ sự yên lặng ma mị này bằng một lời trấn an, từ từ ngẩng đầu lên, tôi thấy anh vẫn đang nhìn tôi... bằng cái ánh mắt không mấy dễ chịu.

Yoongi quay đầu về phía cửa sổ. Anh lười biếng chống cằm. "Tôi không có lo cho cậu."

Tôi đảo mắt, không nuốt nổi lời vừa rồi của anh.

"Lát nữa đợi tôi về cùng." Anh vẫn không nhìn đến tôi, đầu ngón tay vừa vẽ vài ba cái vòng tròn trên bàn vừa nói.

"Không cần."

Giờ mới chịu quay sang tôi cơ đấy.

"Sao?"

"Tôi nói không cần." Tôi khoanh tay lại.

Ánh nhìn của Yoongi nói lên sự không hài lòng của anh dành cho tôi.

"Tôi sợ phiền người ta lắm, người ta đâu có lo cho tôi đâu." Chẳng biết vì sao tôi lại bĩu môi, muốn tỏ vẻ giận dỗi với anh.

Tôi nghe thấy tiếng cười khúc khích của anh.

"Tôi nói đùa thôi. Không lo thì đòi về cùng cậu làm gì?"

Sao cũng được, tôi nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm.

Yoongi chặt lưỡi. Người vài phút trước vẫn còn lớn tiếng cọc cằn, vậy mà giờ đây đã hạ giọng nhỏ nhẹ đến mức hơi khó khăn để nghe thấy: "Tôi lo."

Tôi đảo mắt, vờ như chẳng nghe thấy gì.

Khoảng cách đôi mày của Yoongi đang thu hẹp, anh cắn môi. "Tôi có lo đó, được chưa? Lo muốn chết đi thêm mấy lần nữa! Nhìn mặt mũi, tay chân của cậu chỗ bầm, chỗ dán băng như vậy làm tôi xót đấy! Có được chưa? Vừa lòng cậu chưa?"

Tôi câm nín, có chút bất ngờ với điều tôi vừa được nghe từ miệng của anh.

Chưa, lớn tiếng là đã cảm thấy không vừa lòng rồi. Nhưng mà thôi, tôi mà thái độ tiếp có khi anh giận tôi luôn không chừng. Tạm chấp nhận thôi đấy nhé.

Yoongi thô lỗ nắm lấy cánh tay phải bầm tím của tôi.

"Làm gì vậy?" Tôi thắc mắc.

Anh nhẹ nhàng vuốt ve vùng da khác màu của tôi. "Làm cho cơn đau biến mất."

Tôi phá lên cười, thầm nghĩ Yoongi thật trẻ con.

Rồi nụ cười của tôi chợt vụt tắt khi anh bắt đầu xoa nắn nhẹ ở những chỗ bầm tím. Kỳ lạ... chỗ đó không còn cảm giác ê ẩm như vài giây trước nữa.

Tôi rụt tay lại, trố mắt nhìn Yoongi. "Sao không còn đau nữa? Sao cậu làm được?"

"Đó là bí quyết xoa bóp mà tôi học từ ông nội. Chỗ nào đau thì đưa đây, tôi xoa cho." Anh giải thích.

Tôi cũng gật gù, ậm ừ nghe theo anh mà không hỏi thêm bất cứ điều gì.

...

Dạo gần đây có rất nhiều chuyện lạ lùng.

Tôi hay gặp ác mộng. Tối nào tôi cũng mơ thấy một bóng đen ngồi ở góc phòng và ngắm nhìn tôi ngủ, nhưng tôi lại không cảm thấy sợ hãi, ngược lại điều đó càng khiến tôi yên tâm hơn hết. Giấc mộng ấy cứ thế lặp đi lặp lại và đeo bám tôi mỗi đêm.

Cả Yoongi nữa, anh ấy cũng kỳ lạ. Thường xuyên vắng mặt ở trường, tôi biết là anh không thích đến lớp, nhưng đến cả sân thượng nơi mà anh yêu thích nhất, tôi cũng không thể tìm thấy anh ở đó. Cứ cách vài ngày là anh lại bốc hơi mất, khoảng một tuần thì tôi mới có thể gặp lại anh. Trông Yoongi tiều tụy và mệt mỏi, tôi có hỏi thì lần nào anh cũng trả lời một lý do duy nhất là vì bệnh.

À còn đám của thằng Lee Wonsung, chúng nó đã ít bắt nạt tôi lại. Rõ rệt nhất là khỉ đột, nó không đánh, cũng không mắng tôi nữa, thậm chí còn có lần nó gào lên chửi bới đám đàn em của nó vì chúng đánh tôi. Tận thế sắp đến à? Sao thằng đó lại đột ngột thay đổi như vậy?

Cuộc sống của tôi trở nên bình yên một cách khó hiểu, đến nỗi tôi còn không dám chấp nhận.

...

"Này! Mày biết gì không?" Một nữ sinh thầm thì với cô bạn cùng bàn của mình.

Cô nàng tóc ngắn ghé tai lại gần để lắng nghe bạn mình.

"Tao nghe nói trường này từng có học sinh chết."

"Hả?" Tóc ngắn giật nảy mình, cô thốt lên bất ngờ.

"Suỵt!" Y nhanh tay bịt miệng cô lại. "Bé cái mồm!"

"Chuyện là sao?" Cô nhỏ giọng tò mò.

Nữ sinh tóc xoăn làm mặt nghiêm túc, ngó nghiêng trái phải rồi cất giọng kể: "Anh tao từng là học sinh của trường này. Ổng kể hai năm trước có một nam sinh lớp 10 bị bạn cùng lớp bắt nạt. Cái đám người tàn ác đó đã đánh đập anh ta dã man rồi xô ngã anh ta từ sân thượng của trường. Sau vụ đó trường đổi hiệu trưởng luôn! Giáo viên chủ nhiệm lớp đó bị tước quyền dạy học luôn đấy! Mà trường cũng ém vụ này kĩ lắm!"

Cô gái còn lại mở to mắt kinh ngạc sau khi được nghe. "Thật sao? Chỉ là học sinh lớp 10 mà có thể gây ra chuyện kinh khủng như vậy? Vậy người nhà của nam sinh đó thì sao? Họ để yên à?"

"Không. Anh tao nói người nhà anh ta làm căng lắm. Nhưng ngặt một nỗi họ không có tiền, cũng không có quyền nên chẳng làm gì được."

Cô bức xúc hỏi: "Thế cái bọn giết người đó chẳng bị gì?"

"Chúng nó toàn con ông cháu cha thôi! Người nhà của anh đó có thưa kiện, nhưng cuối cùng vẫn thua cái bọn người khốn nạn nó."

Cô đập bàn, quát: "Con mẹ nó! Trên đời còn có chuyện bất công như vậy à? Còn cái trường chết tiệt này nữa! Kinh tởm!"

"Má mày! Nói nhỏ thôi!"

...

"Park Jimin hình như bị khùng rồi mày ơi.."

"Ừ ừ, cậu ta cứ lảm nhảm gì đó một mình."

"Bị bắt nạt đến nỗi hóa điên luôn rồi!"

"Nhìn mặt cũng được vậy mà... thần kinh lại không được bình thường.."

...

Da dẻ của Yoongi gần đây bỗng trở nên rất nhợt nhạt, trắng, trắng bệch như xác chết ấy!

"Yoongi à, cậu trông không được khỏe."

Anh tựa đầu lên vai tôi, lười biếng ậm ừ vài tiếng trong cổ họng.

"Cậu bị bệnh gì vậy? Lâu như vậy rồi mà chưa khỏi nữa sao?" Tôi luồn ngón tay mình qua tóc anh, nhẹ giọng hỏi.

"Chỉ là mấy cái bệnh vặt thôi. Vì sức đề kháng của tôi yếu nên cứ tái phát mãi." Yoongi khẽ nhắm mắt lại, anh không ghét bỏ cái xoa đầu từ tôi. "Cậu lo cho tôi sao?"

Da mặt tôi nóng lên. "Không hề."

Anh chẳng nói gì nữa, chỉ bật cười khúc khích.

Giây phút này tôi cảm thấy... giọng cười của anh thật ngọt ngào làm sao, tựa như một giai điệu, nhẹ nhàng và êm tai. Tôi thích nghe giọng cười của anh và cũng thích nhìn anh cười. Giá như khoảnh khắc này ngưng đọng lại thì hay biết mấy, tôi sẽ có thể mãi mãi đắm chìm trong sự dịu dàng từ nụ cười hở lợi của Yoongi.

Tôi cho tay vào túi quần và lấy ra một tờ giấy đã được gấp làm bốn.

"Gì vậy?" Anh hé mắt nhìn nó rồi hỏi.

"À, danh sách lớp ấy mà. Giáo viên nhờ tôi làm một số việc."

Yoongi di chuyển, anh không tựa vai tôi nữa mà lại đổi sang gối đầu lên đùi tôi.

Tên lợi dụng. Anh ta chỉ muốn có gì đó êm ái để nằm lên và đánh một giấc thật ngon chứ chẳng hề để ý đến cảm xúc của tôi gì cả.

"Lớp trưởng đâu không nhờ mà lại nhờ cậu?" Anh hỏi.

Tôi thở dài, đáp: "Ban đầu thì việc này là của lớp trưởng, nhưng cậu ta đẩy qua cho tôi. Chịu thôi, dù sao cũng là việc nhỏ."

Tôi nghe thấy những âm thanh nhỏ nhặt thể hiện sự bức xúc từ Yoongi. Môi bất giác cong lên, tôi còn chưa khó chịu thì anh đã làm thay tôi rồi.

Gió lạnh ôm lấy phần sau gáy của tôi, vầng trán giờ đây đã lấm tấm mồ hôi, một cảm giác rùng mình ùa đến. Bảng danh sách lớp vì tôi dùng lực quá mạnh nên đã bị nhăn nhúm vài phần, nhìn vào nó khiến tâm trí tôi trở nên bối rối.

"Cậu sao vậy?" Yoongi nâng tay lên chạm vào gò má tôi. "Đổ mồ hôi nhiều vậy? Không khỏe chỗ nào sao?"

Tôi thẳng thừng gạt đi bàn tay lạnh lẽo đang xoa lấy phần mặt bên trái mình, lắp bắp trả lời: "Không, tôi, tôi không sao. Do trời nóng nên mới đổ mồ hôi thôi, không sao, không có gì đâu."

Anh dường như bị hành động đó của tôi làm đứng hình, Yoongi im lặng nhìn tôi vài giây, rồi cũng nhắm mắt không quan tâm đến nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro