Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12


Chí Mẫn nằm ngủ ngoan ngoãn trên chiếc giường kingsize ở nhà Doãn Khởi . 

Hắn đưa cậu về vì không muốn cậu ở 1 mình , sẵn tiện hắn chăm sóc cho cái má sưng phồng của cậu 

Chí Mẫn đang ngủ , cảm giác bàn tay của ai đó đang mang cái thứ trơn nhớt lạnh lẽo chà xát vào má mình , mới he hé mắt 

- Chí Mẫn ngoan . Để anh thoa thuốc cho em ! - Hắn dịu dàng nói 

Cậu cười dịu dàng , ngồi dậy ôm lấy hắn 

- Mèo con . . . Em lại nhõng nhẽo nữa rồi 

- Ôm anh rất là ấm . . . Chí Mẫn rất thích a ! 

- Giỏi nịnh ~

Hắn cốc yêu vào cái đầu của cậu , thơm lên má cậu nhẹ nhàng 

Rồi tiếng chuông điện thoại của Chí Mẫn vang lên , phá vỡ bầu không khí ấm áp 

- " Alo " - Chí Mẫn nghe máy 

- " Chí Mẫn ! " 

Giọng nói này . . . Rất quen thuộc nha ! 

- " Hàn Hàn ? " 

- " Ừm , mình đây " 

- " Sao cậu dùng số lạ thế ? " 

- " Mình đang dùng thuê bao của Trung Quốc mới gọi được cho cậu ? " 

- " Thuê bao Trung Quốc , không lẽ . . . !? " 

- " Ừm , mình về rồi đây , ra sân bay đón mình đi " 

- " Trời ơi ! Mình đến ngay đây !! "

Bao nhiêu kí ức ùa về bên Chí Mẫn , Hàn Hàn đã về . Qua mười mấy năm bắt cậu và Tại Hưởng nhung nhớ , người bạn thân của cậu đã trở về

******* Flashback *******

Một đám con nít to con đẩy ngã cậu bé yếu ớt xuống đất 

- Phác Chí Mẫn ? Học sinh giỏi ? Hay quá ha ? - Một tên to bự lên tiếng 

- Nhìn mày y chang con gái ! 

- Con trai gì đâu mà tay chân khẳng khiu , da thì trắng bóc , tức cười thiệt ! Hahahaaa !! 

Rồi bọn nó xô đẩy cậu vào đống bùn dơ dấy , xem cậu như 1 trò đùa

- Tụi bây thả bạn tao ra ! - Một cậu nhóc yếu ớt không hơn không kém , tay cầm một cành cây chỉa vào mặt bọn nó 

- Đại ca ! Lại thêm 1 thằng nhãi ranh ! 

- Nhấn nó vào bùn cho tao ! 

Rồi họ kéo cậu nhóc ấy quẳng vào đống bùn như Chí Mẫ

- Tại Hưởng , cậu đến đây làm gì ? - Chí Mẫn cảm thấy có lỗi 

- Hì ! Tụi mình là bạn bè mà ! - Tuy đang bị ăn hiếp , Tại Hưởng vẫn bình tĩnh nở 1 nụ cười hồn nhiên , chắc có lẽ cậu đã quen với việc này rồi

Rồi bọn nó nhào đến đánh đập , sỉ vả 2 cậu nhóc đáng thương

- THẢ HỌ RA - Một tiếng hét đầy dữ tợn vang lên khiến chúng phải ngoảnh đầu nhìn . Một cô bé trông có vẻ kiên nghị mặc bộ đồng phục wushu đang dùng con mắt dữ tợn nhìn bọn nó

- Ha ! Con gái mà bày đặt ! Ngon thì tới đây ! - Tên cầm đầu lên tiếng 

Rồi cô xông tới , gạt cổ chân của tên đó khiến nó té chỏng ngọng . 

- Đại ca ! 

- Đi thôi tụi bây - Nó đứng dậy , phủi bùn đất trên người , nhục nhã chạy đi 

- Tụi bây biết điều thì đừng có quay lại ! - Cô hét lên 

Rồi cô lại chỗ Chí Mẫn và Tại Hưởng , đưa hai tay ra muốn kéo 2 cậu lên . Nhưng Chí Mẫn và Tại Hưởng tỏ vẻ lo sợ

- Cô . . . Cô muốn gì !? - Chí Mẫn sợ hãi 

- Không sao ! Mình chỉ muốn giúp các bạn thôi ! - Cô nở 1 nụ cười ôn nhu 

Rồi cô đỡ Chí Mẫn và Tại Hưởng dậy 

- Mình là Hàn Hàn , học lớp 4-A 

- Mình là Tại Hưởng , học lớp 2-C , mình nhỏ hơn cậu rồi , mình gọi cậu bằng chị nhé ?

- Không cần đâu ! Còn cậu , cậu tên gì ? - Cô nhìn sang Chí Mẫn 

- Mình là Chí Mẫn , mình học chung lớp với Tại Hưởng 

- Chí Mẫn , Tại Hưởng ! Từ hôm nay mình sẽ là bạn của hai cậu , mình sẽ bảo vệ 2 cậu - Cô cười tinh nghịch , nhưng lời nói lại đầy kiên nghị 

- Thật chứ? - Chí Mẫn và Tại Hưởng đồng thanh 

- Ừm !

- Cảm ơn cậu ! Hàn Hàn ! - Chí Mẫn đầy cảm kích nói 

- Không có gì ! Nhà hai cậu ở đâu ? Để mình đưa 2 cậu về !

Rồi hôm đó , trên đường đi họ cứ ríu rít nói chuyện . Họ trở thành bạn thân lúc nào không hay . Từ nhỏ đến lớn , Hàn Hàn luôn trầm tĩnh , kiên nghị , biết lắng nghe và luôn đi chung để bảo vệ cho 2 cậu . Cô giống như là 1 người chị , 1 người mẹ vậy !

______ 5 năm sau ______

Ba người họ đứng tại sân bay mà tạm biệt nhau 

- Hàn Hàn . . . Cậu đừng đi mà - Chí Mẫn rưng rưng nước mắt 

- Đúng vậy đó . . . Cậu đừng đi - Tại Hưởng mặt buồn thiu 

- Chí Mẫn , Tại Hưởng , mình xin lỗi , mình phải đi rồi . . . - Hàn Hàn ngậm ngùi cúi đầu xuống đất

- . . . - Họ để cho nhau 1 khoảng lặng , thật sự là không ai muốn phải xa ai hết 

- Khi không có mình , mấy cậu phải tự bảo vệ cho bản thân đó ! Ăn uống cũng phải đàng hoàng , đừng để bất cứ thứ gì làm sao nhãn ! Nếu có ai bắt nạt mấy cậu thì nói cho mình ! 

- Mình biết rồi - Tại Hưởng và Chí Mẫn bật khóc , tới phút cuối cô vẫn lo cho cậu . . . 

- Với lại , khi nào các cậu có người yêu , mình sẽ về đây xem mặt họ . Phải xem xem họ có xứng đáng làm người yêu của các cậu không ! - Cô gượng cười 

- Cậu . . . Đi khi nào sẽ về ? - Tại Hưởng ấp úng 

- Mình . . . Cũng không biết . . . Nhưng mình sẽ về sớm nhất có thể . . . Để các cậu như vậy mình không yên lòng . . . - Cô trả lời 

- Cậu nhớ phải về sớm đó ! - Chí Mẫn ngậm ngùi 

- Được . . . 

Rồi cô nhìn vào đồng hồ , đã đến lúc cô phải đi rồi 

- Mình . . . Mình đi đây 

Tại Hưởng và Chí Mẫn khóc to hơn nữa , sao cô lại đi nhanh thế chứ ? 

- Xem nào , mình đã nói là phải mạnh mẽ lên cơ mà , mấy cậu mít ướt quá đi - Cô nhìn họ bằng ánh mắt buồn rười rượi 

Rồi cô quay lưng đi , không muốn cho họ thêm lưu luyến nữa 

- Nhớ giữ liên lạc nhé ! - Rồi cô bước qua cánh cửa kiểm duyệt  

- Tạm biệt Hàn Hàn ! - Chí Mẫn hét lên trong khi nước mắt giàn giụa

******* End Flashback *******

Cậu cúp máy , mắt rưng rưng cầm lấy cái áo khoác định nhanh chóng ra ngoài thì bị hắn chộp lấy cánh tay 

- Em đi đâu thế ? 

- Em đi đón 1 người quan trọng . . . Rất rất quan trọng . . .

_____End Chương XII_____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro