Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1.1 : Khôn ba năm dại một giờ

Buổi trưa thứ hai, trong một bệnh viện tư nhân ở Seoul, tại khoa "Sản phụ khoa - Kế hoạch hóa gia đình", chỉ có khoảng 4 đến 5 người ngồi ở hàng ghế chờ không gian rất yên ắng, không ai nói với ai lời nào.

Ở đó hai mẹ con nọ đang ngồi trầm mặc với vẻ thiểu não. Chốc chốc, người mẹ thở dài ra chiều lo lắng còn cái con người nhỏ nhắn ấy thì mím chặt môi, bờ ngực phập phồng mang theo luồng hơi thở nặng nề..

Nổi bật với khuôn mặt góc cạnh, thanh tao mà dễ thương vô cùng, không son không phấn, đôi mắt chàng trai nhỏ ấy buồn sâu thẳm như muốn hút hồn bất kỳ ai nhìn vào ngày xưa thường hay nói rằng ai có đôi mắt buồn thì cuộc đời người đó sẽ rơi lệ chẳng ít.

Cậu mặc chiếc yếm màu be giản dị làm nổi bật lên cái tướng nhỏ con dễ thương làm sao. Tóc vàng mang màu nắng tựa mặt trời, từng lọn tóc bồng bềnh thích mắt. Nhìn cậu, ai cũng có thể đoán được cậu mới chỉ là một omega nhỏ nhắn mới lớn. Đúng! Cậu mới chỉ độ tròn 17 tuổi - cái tuổi vẫn còn đang cắp sách đến trường.

Hôm nay, cậu xin nghỉ học vì sức khỏe không ổn định. Mà cái lí do duy nhất đó chính là trong cơ thể bé nhỏ của cậu đang nuôi dưỡng một sinh linh bé nhỏ. Sự việc này hoàn toàn vượt ra ngoài cái tuổi non nớt của cậu lẫn những khuôn khổ, nề nếp vốn có của một gia đình gia giáo như gia đình cậu. Thật éo le cho cuộc đời nhỏ bé của cậu rồi.

"Cạch!" Bỗng tiếng mở cửa phòng khám phá tan không gian yên ắng, một nữ y tá bước ra dõng dạc gọi to: "Mời số 004 Phác Trí Mẫn!" Bà Phác - Phác Ánh Chi - mẹ cậu giật mình đáp lại: "Dạ có!" Đáp xong hai mẹ con liền lẽo đẽo đi theo y tá vào trong.

Một màu trắng ảm đạm bao phủ khắp căn phòng. Trí Mẫn, tên của cậu, cảm thấy nơi này thật đáng sợ đi a. Mùi thuốc sát trùng ngai ngái tràn ngập khắp, nơi tiếng dụng cụ kim loại va vào nhau lách cách làm cho tim cậu như muốn nhảy thót ra ngoài.

Bà Phác ngồi đối diện với bác sĩ, còn cậu ngồi sau lưng mẹ mình. Bác sĩ là một người phụ nữ đứng tuổi, khuôn mặt toát lên vẻ đẹp quý phái, trên áo ngực mang bảng tên "Bác sĩ Mẫn Hạ Nhi".

- Chị à, tôi đã xem qua kết quả siêu âm của cháu Mẫn Mẫn. Tôi thấy nên tư vấn thêm cho chị một chút. - Bác sĩ lên tiếng, ánh mắt vẻ cảm thông.

- Dạ, bác sĩ cứ nói! - Bà nuốt nước bọt để giảm bớt cảm giác khô khốc nơi cổ họng, rồi cố gắng thốt nên lời.

- Thai nhi được ba tháng rưỡi.. đã quá lớn. Đây lại là lần đầu mang thai. Nếu lấy ra sẽ có nhiều nguy cơ không thể lường trước được... Thậm chí có thể gây vô sinh. - Bác sĩ nói chậm rãi từng chữ như sợ người đối diện mình nghe không rõ.

- Trời, vậy..vậy giờ phải làm sao hả bác sĩ? Nó chỉ mới 17 tuổi... - Giọng bà đã nghẹn ứ lại ở cổ họng, hai mắt nhanh chóng ngấn lệ.

- Tôi biết! Vì vậy, chị và cháu hãy....

#to be continued

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro