53
Thời gian thấm thoát trôi, tiết trời mùa đông lạnh lẽo vô cùng. Mới đó mà đã đến gần cuối tháng mười một, người người chen chúc nhau mua áo ấm, đường phố Gangnam thoáng cái đã chật ních hơi người.
Gần cuối tháng mười một, cũng là một ngày quan trọng.
Scandal lần trước đến nay đã trôi qua nửa tháng, tin tức về cậu sớm đã bị những chuyện khác làm cho lu mờ. Có điều, nếu như chỉ cần cậu động thủ trên mạng xã hội, nhất định cảnh nhà báo sẽ không để yên cho cậu.
Jimin cũng không muốn bận tâm, chỉ cần ngày hôm nay trôi qua êm đẹp đối với cậu đã đủ rồi. Đồng hồ điểm bảy giờ tối, điện thoại liền vang lên tiếng chuông quen thuộc.
Jimin đứng ở trước gương chỉnh trang lại quần áo, lúc chạm vào điện thoại xem tin nhắn, trên khóe môi liền cong lên một đường cong hoàn mỹ.
[93: Anh để quên điện thoại ở chỗ Taehyung mất rồi.]
[93: Em đến sân thượng công ti, anh có điều bất ngờ dành cho em.]
Hai năm bên cạnh nhau, cho dù trước kia hắn chưa từng thừa nhận rằng hắn yêu cậu, nhưng vào ngày kỉ niệm kết hôn vẫn đích thân mua bánh kem đến để trước nhà Jimin. Người đàn ông ấm áp như vậy, nếu như yêu vào rồi liệu sẽ dành cho cậu điều gì. Jimin chỉ cần một thoáng nghĩ đã cảm thấy hạnh phúc ngập trời.
Jimin rất ít khi chạy xe, nhưng mỗi khi chạy đều là dùng hết tốc lực ấn chân ga. Rất nhanh sau đó, đã đến được công ti.
Bởi vì chuyện bê bối lần trước, cho nên mỗi khi ra đường cậu đều phải đeo kính râm và trang bị kĩ lưỡng. Chỉ đến khi an toàn bước vào trong thang máy, cậu mới từ từ đem chúng tháo ra.
Nơi sân thượng của công ti rất rộng rãi, một làn gió thổi qua đem tóc Jimin khẽ động, dưới ánh trăng lấp ló phía sau đỉnh đầu, gương mặt cậu tựa như được ánh trăng nâng niu soi sáng, tỏa ra hào quang vốn có.
[93: Em quay đầu lại đi.]
Cậu hạ mi mắt nhìn dòng tin nhắn, sau đó chầm chậm quay đầu.
Trong lúc Jimin nghĩ rằng ở phía sau lưng mình sẽ xuất hiện cảnh tượng mà mình mong chờ nhất, nhưng hiện thực đã phá tan mọi mộng tưởng của cậu.
“Tiền bối.”
Gương mặt này, cách gọi này, cậu thật muốn đem nó bóp nát ở trong lòng bàn tay.
Công ti của Min Yoongi từ sau chuyện lần trước mà an ninh đã trở nên lỏng lẻo, bất cứ ai muốn vào liền có thể vào được?
“Cậu sao lại ở đây?”
Park Yong Joon đột nhiên bật cười, nụ cười này như đem ruột gan cậu nung lên, bốc cháy hừng hực.
“Tiền bối, hôm nay là ngày gì fan của anh đều biết rõ. May mắn, tôi lại là fan của anh, nhưng cũng thật đáng tiếc vì điều đó chỉ là đã từng.”
Jimin là lần đầu tiên biết chuyện này. Những năm trước, Jimin hiện diện trong mắt Yong Joon là loại ánh sáng mãnh liệt. Nhưng Yong Joon hiện diện trong mắt cậu, chỉ như một làn gió thoáng qua, khiến cậu không có cảm giác tồn tại.
“Yong Joon, cậu làm nhiều chuyện như vậy không sợ báo ứng sao?”
“Chỉ cần là nhìn thấy bộ dạng anh thê thảm, tôi có phải gánh chịu bao nhiêu cũng không quan trọng.”
Lý do anh thi vào ngành giải trí, đều là vì Jimin. Lý do khiến anh trở nên như vậy, cũng chính là vì cái tên ấy.
“Park Jimin, đã đến lúc anh nên trả lại mọi thứ cho tôi rồi!”
-
Min Yoongi lái xế hộp sang trọng ghé vào một tiệm hoa. Jimin đã từng nói với hắn rằng cậu rất “thích được tặng hoa”, vừa hay Yoongi lại là người “thích tặng hoa”.
[95: Yoongi, anh đến sân thượng công ti em có bất ngờ cho anh.]
Đôi chân dài miên man bước xuống xe, Min Yoongi cả người một thân vest đen lịch lãm, trên tay cầm một bó hoa tươi đỏ rực, khóe miệng một nụ cười hoàn mỹ.
Muốn lên được sân thượng của công ti, phải bấm thang máy lên tầng mười tám, sau đó đi hai lần thang bộ, cuối cùng là mở cửa lối vào sân thượng.
Đoạn Min Yoongi đang vui vẻ ngắm nhìn bó hoa mình tự tay chọn cho cậu, thang máy đột nhiên dừng lại, cửa mở ra cho dù chỉ đang ở tầng mười sáu.
Điện thoại hắn chợt đổ chuông.
Min Yoongi nhìn thấy dòng chữ Park Jimin trên màn hình liền mỉm cười, vừa đi, vừa nói.
“Em đang đứng ở đâu, anh sắp lên đến rồi.”
Đầu dây bên kia im lặng không đáp lại.
Đến khi tiếng gọi Jimin phát ra lần thứ ba, đầu dây bên kia mới chợt nghe thấy những âm thanh lạ, giống như một ai đó bị thứ gì chặn miệng lại.
“Alo, Jimin, em có nghe thấy giọng anh không?”
“Min Yoongi.” Âm thanh trầm ấm vang lên.
“Cậu là ai?” Yoongi khó hiểu nhìn màn hình điện thoại.
Rất lâu sau đó, mới lại nghe thấy giọng nói.
"Lâu không gặp mà anh đã quên tôi rồi?"
Người đàn ông không đợi hắn hỏi lại đã nhanh chóng tiếp lời.
“Min Yoongi, bây giờ tôi và anh cùng chơi một trò chơi đi. Nếu như trong vòng mười lăm phút nữa anh không cứu được Park Jimin, vậy thì hãy cam lòng nhìn anh ta ra đi. Còn nếu như anh đến kịp lúc, tôi ngay lập tức thú tội, giải oan cho anh ta.”
Min Yoongi vừa nghe qua, đã ngay lập tức hiểu rõ vấn đề, bước chân cũng ngày một nhanh hơn.
“Cậu muốn cái gì từ em ấy, tôi sẽ thay em ấy trả hết, nếu như để tôi biết được cậu làm em ấy chảy một giọt máu nào, tôi nhất định sẽ lấy mạng cậu!”
Park Yong Joon không sợ hãi ngược lại còn cười lớn hơn.
“Min Yoongi anh còn nhớ không, tôi đã từng nói, tiếp cận được anh chính là điều đầu tiên trong kế hoạch của tôi. Vậy anh có thắc mắc điều cuối cùng trong kế hoạch ấy không. Chính là giết chết người mà anh yêu nhất, cho dù có bị anh cả đời này căm hận. Min Yoongi, tôi không có được anh, thì người khác cũng đừng hòng có được.”
Min Yoongi dừng lại trước cánh cửa gỗ, trước khi hắn đem điện thoại tắt đi, đã vội nhắn tin cho Kim Taehyung.
Cả người hắn dồn hết sức lực đạp vào chốt cửa, mãi đến lần thứ tư, cửa mới có thể mở ra. Bóng tối mới đó mà đã bao phủ cả bầu trời lớn, đón một đợt gió lạnh đến thấu xương. Bởi vì ở trên cao, nên gió tạt vào người rất mạnh, Min Yoongi vô thức chạy đi tìm cậu, mặc cho gió cứ ngày một níu giữ đôi chân hắn.
Đồng hồ trên tay Park Yong Joon điểm tám phút, nụ cười trên môi anh khẽ giương lên.
“Jimin.”
Mãi cho đến phút thứ mười, hắn mới tìm thấy cậu. Jimin bình thường kiêu ngạo, nay lại như một con mèo con ngồi trên ghế đang ra sức cầu cứu. Đến lúc vừa nhìn thấy bóng lưng Min Yoongi xuất hiện, trên đôi mắt xinh đẹp ấy mới hần lên tia sáng. Yoongi đem cả bó hoa to đùng thả xuống nền đất, gấp rút đi đến tháo dây cho cậu.
Ánh mắt cậu long lanh nhìn hắn, sau đó lại nhìn về phía bó hoa ấy, nếu như không phải vì chuyện này, hôm nay có lẽ đã là một ngày thật hạnh phúc.
“Em có sao không, có bị thương ở đâu không?”
Park Jimin không vội trả lời, nhanh chóng nắm lấy tay người đàn ông bỏ chạy.
“Mình rời khỏi đây trước đã.”
Jimin vừa dứt lời, Min Yoongi đã bất ngờ ôm lấy cậu, cậu chưa kịp định hình, chỉ cảm nhận được trên bàn tay mình cái gì đó nóng hổi. Đến khi cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt Park Yong Joon mới đó đã chuyển màu xám xịt.
Đồng hồ trên tay anh cũng dừng lại ở phút thứ mười bốn.
Park Jimin ngây người nhìn người đàn ông trong tay mình đang vô lực rơi xuống, một dòng máu chảy ra phía sau lưng hắn, là Min Yoongi đã thay cậu đỡ lấy mũi dao này.
Giấc mơ khi trước bất chợt ùa về, tựa như một điềm báo.
Lúc này, phía sau lưng Yong Joon, Kim Taehyung mới vội chạy đến, cảnh sát cũng đã nhanh chóng vây bắt.
Jimin nghẹn ngào nhìn người đàn ông đang cố gắng níu kéo sự sống, bàn tay hắn yếu ớt nắm lấy bàn tay cậu, hơi thở hắn dồn dập, muốn nói gì đó nhưng lại không thể thốt ra.
“Min Yoongi, anh không được nhắm mắt, em, em sẽ, sẽ cứu được anh mà!”
Khóe môi hắn giật giật, đau đớn như thế vẫn cố hết sức nâng cánh tay mình lên, nhẹ chạm vào gò má cậu.
"Nếu như anh không qua khỏi, em phải hứa với anh, em, em nhất định phải thật hạnh phúc."
Giọt nước mắt kiềm nén cuối cùng cũng rơi xuống hai gò má, nóng hổi chạy dọc con tim.
"Min Yoongi, em không có anh làm sao mà hạnh phúc?"
Jimin nâng lấy cơ thể người đàn ông lên, đem hắn dựa vào người mình, cố đợi đến khi xe cấp cứu đến.
"Yoongi, anh đã hứa rằng sẽ yêu em cả đời mà, em không cho phép anh thất hứa, không cho phép!"
Cơn đau phía sau lưng hắn lại truyền đến, Min Yoongi gom hết sức lực còn lại, bàn tay nắm chặt lấy tay Jimin.
“Jimin, anh thương em, cho dù có chết vẫn thương em.”
Thời khắc mặt trăng kéo lên hơn đỉnh đầu, từng cơn gió xuyên qua cơ thể lạnh giá. Park Jimin đứng giữa những bộn bề của hiện thực, đột nhiên chỉ vì một cái nhắm mắt của Min Yoongi liền rơi xuống tận đáy vực sâu, không có chỗ thoát.
Thế giới của cậu, trong một thoáng, đã hóa thành đống tro tàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro