42
Min Yoongi đem rất nhiều thứ bỏ vào cốp xe ô tô, chuẩn bị đến phim trường đón Park Jimin.
Hắn không biết bản thân mình dạo gần đây đã mắc phải loại bệnh gì. Chỉ cần không gặp cậu trong chốc lát thôi, hắn đã cảm thấy nhớ cậu da diết. Nỗi nhớ này, nhất định phải đích thân tìm đến người đó, ôm hôn một cái liền sẽ khỏi ngay.
Đang mãi suy nghĩ, một giọng nói quen thuộc phía sau chợt vang lên.
“Anh Yoongi.”
Min Yoongi nghe tên mình thì quay đầu, bắt gặp dáng người phụ nữ đang bước đến, tiếng cao gót kêu lên đình tai giữa bãi đỗ xe rộng lớn. Khi cô bước đến trước mặt hắn, liền không do dự ôm lấy hắn, sau đó nhìn người đàn ông rồi nở một nụ cười lay động. Thú thật thì, hắn đã từng vì nụ cười ấy mà rung động.
Nhưng hiện tại, tình thế đã khác rồi.
“Em vừa gặp ba của anh, ông ấy đã kể về anh rất nhiều.”
Min Yoongi có chút lơ đãng, nhìn qua dáng vẻ đã lâu không gặp này hắn lại cảm thấy có chút thất vọng.
Park Ji Young ngày xưa tựa hồ rất thuần khiết, không giống như bây giờ, vừa nhìn đã có thể nhận ra tâm can của cô ấy sớm đã bị môi trường xung quanh vấy bẩn không ít.
“Cho dù đã qua lâu như vậy, ông ấy vẫn muốn tác hợp em với anh.” Cô hơi dừng lại, sau đó mím cười, “Tiếc là anh đã kết hôn rồi.”
Chiếc nhẫn kim cương ấy, ở bữa tiệc lần trước sớm đã rơi vào đáy mắt cô. Một màn chua xót không nói nên lời, nếu như hắn toàn tâm toàn ý đợi cô du học trở về, nhất định bây giờ người đeo nó cùng hắn chính là cô.
Cô không quan tâm Park Jimin hơn mình ở chỗ nào, nhưng có cam đoan, chỉ cần mỗi khi nhắc về mối tình vấn vương nhất đối với hắn, hắn chắc chắn sẽ nghĩ đến cô đầu tiên.
“Anh cũng nhiều lần nói với ông ấy là anh đã kết hôn rồi, nhưng ông ấy vẫn cử như vậy.” Park Ji Young vẫn giữ nụ cười ấy trên môi, ánh mắt thâm tình nhìn hắn, “Chúng ta vốn rất đẹp đôi mà.”
Min Yoongi định phản bác lại, chợt thấy ánh mắt cô rời khỏi người mình, nhìn về phía sau lưng hắn.
“Anh tính về sao. Tiện đường có thể chở em cùng về không, em vừa về nước cũng không rành việc bắt xe cho lắm.”
Min Yoongi rất muốn từ chối, nhưng lời chưa kịp nói điện thoại của cô đã reo chuông.
“Alo, bác. Dạ, con đang ở cùng Min Yoongi.”
Cô đưa điện thoại đến trước mặt hắn, Yoongi đem loa ghé sát vào tai mình, nghe thấy giọng nói của ông Min vang lên rất vui vẻ.
“Giờ này rồi, con mau chở Ji Young về nhà an toàn đi.”
Min Yoongi có chút khẩn trương, “Nhưng con còn phải đón Park Jimin.”
Người đàn ông lập tức không vui, “Cái thằng nhóc đó dẹp đi.”
Chỉ như thế, ông liền cúp máy. Park Ji Young nghe vậy, vui vẻ ra mặt. Min Yoongi chưa kịp định thần đã nhìn thấy người phụ nữ chễm chệ ngồi ở ghế phó lái, hai mắt sáng rực. Min Yoongi bước vào trong xe, rất lâu không khởi động. Lúc này, mới quay sang nói với cô.
"Em xuống ghế sau được không, chỗ này của Park Jimin."
Hắn cũng rất muốn đưa của nợ này về trước, để Jimin không phải nhìn thấy một màn khó xử này. Nhưng đường xá xa xôi, cho dù hắn có phóng đến bán sống bán chết vẫn phải để Jimin đợi mình mười lăm phút đồng hồ ở phim trường.
Đoạn xe đến nơi, Jimin tan làm bước ra, vừa mở cửa xe đã đen mặt.
“Park Jimin, chào cậu.”
Người phụ nữ mỉm cười ngại, “Cậu đừng nghĩ nhiều, tôi vừa về nước nên không rành nơi này, ba của anh Yoongi mới nhờ anh ấy tiện đường đưa tôi về cùng. Nếu cậu không thích tôi lập tức xuống xe.”
Park Jimin nghiến răng, mỉm cười đáp lại, “Không sao, cứ tự nhiên.”
Min Yoongi cứ nghĩ chuyện này đối với cậu không to tát, lại đột nhiên nhìn thấy ánh mắt cậu vụt qua người hắn, giống như một lưỡi dao rất bén, trong gang tấc đã đem toàn thân hắn phanh ra trăm mảnh.
Không khí trong xe lúc này càng khiến cho người ta đau đầu.
Min Yoongi biết rằng, chỉ có mình mới có thể khiến cậu vui lên.
“Park Jimin, hôm nay em có mệt không?”
Jimin hơi nhướng người, nũng nịu, “Em mệt lắm, cả người rã rời, không hề sung sướng như một vài người.”
Chỉ một câu bâng quơ, Park Ji Young có chút giật mình.
Min Yoongi lại không nhìn ra được sự châm biếm của cậu, tiếp tục nói, “Em mệt hay đau ở đâu, tí nữa anh đưa em về nhà, sẵn tiện để anh vào nhà giúp một chút.”
Park Jimin hơi bất ngờ nhìn hắn, người đàn ông này bây giờ mới chịu hiểu chuyện à. Cũng may, xem như vẫn còn chưa muộn.
“Chỉ có anh là chu đáo nhất.”
Min Yoongi khẽ cười, cho xe dừng lại. Park Ji Young cũng hiểu ý, đem dây an toàn tháo ra, rất không hài lòng bước xuống xe.
“Cảm ơn anh Yoongi đã đưa em về.”
Min Yoongi gật đầu đáp lại, sau đó liền phóng xe đi mất.
Park Jimin mặc dù có chút giận, vẫn rất hài lòng với thái độ của hắn. Cậu từ phòng tắm bước ra, ngồi trên giường lau khô tóc vẫn không ngừng nghĩ lại mà đắc ý cười.
Hắn không cùng cậu vào nhà, bởi vì Min Yoongi nói muốn để cậu nghỉ ngơi.
Jimin đem máy sấy đặt xuống bên cạnh đèn ngủ, khó chịu nhìn hình ảnh trước mặt.
Mới đó mà đã có tin tức.
Phó chủ tịch Min Yoongi có gian tình!
Hình ảnh người phụ nữ ôm lấy hắn, trò chuyện vui vẻ cùng hắn đều bị đám phóng viên bắt trọn mà đem lên trang đầu báo lá cải.
Park Jimin chỉ vừa vui vẻ với hắn được một chút, liền tức giận nghiến răng.
[95: Jeon Jungkook, đem súng đến nhà cho tớ. Ngay! Lập! Tức!]
-
Cố gắng lần đăng 2 chap ver (・ω・)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro