Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

" Cho tôi một hộp mochi vị này, phiền cô gói lại đẹp đẹp giúp tôi cảm ơn rất nhiều "

" Dạ vâng xin anh đợi một chút "

Nói rồi cô nhân viên quay vào bên trong, còn Yoongi anh đứng ngoài đợi mắt chăm chăm nhìn vào những chiếc bánh mochi xinh xẻo phía trước được đặt trong tủ kính.

" Mong là Jimin sẽ thích "

Anh cong môi cười dịu, anh biết Jimin thích ăn bánh mochi nên hôm nay trên đường đi làm về đã ghé vào cửa hàng bánh để mua cho cậu một hộp.

Sau khi thanh toán và nhận lấy hộp bánh xinh xinh từ chị bán hàng, anh liền nhanh chân đi về nhà, tâm trạng của anh hôm nay có lẽ là khá tốt bởi anh nghĩ bản thân sẽ nhờ hộp bánh mochi này mà có thể dễ dàng nói chuyện lại với cậu.

Từng bước chân của anh ngày một nhanh hơn chẳng mấy chốc mà đã về đến nhà.

Đứng trước cửa nhà anh lại hít một hơi thật sâu rồi nhắm mắt lại tưởng tượng cảnh sau khi bản thân bước vào nhà sẽ thấy nơi phòng bếp đang sáng đèn, ngửi thấy mùi đồ ăn thơm ngon và đặc biệt thấy được người thương của mình đang đứng loay hoay lúi húi ở bếp để nấu ăn... Nghĩ đến đây thôi anh đã thấy vui rồi, tay không nhanh không chậm mà vặn cái nắm đấm cửa mở ra.

Rồi cảnh tượng phía sau cánh cửa đã khiến nụ cười của anh dập tắt, trong nhà tối thui đèn bếp không đèn phòng khách cũng không, mọi thứ thật chẳng giống với tưởng tượng của anh chút nào.

Cầm hộp bánh, anh mang vẻ mặt buồn chán mà bước vào nhà, đôi chân nặng nề bước từng bước vào phòng bếp, anh bật đèn rồi đi lại phía bàn ăn thấy mọi thứ vẫn i nguyên như ban sáng từ đồ ăn anh làm cho Jimin cho đến giấy note và cành diên vĩ nhìn có vẻ đã héo đi một phần nào đó, hầu như tất cả chẳng có xê dịch nào.

Anh tự hỏi phải chăng là cả ngày hôm nay cậu chính là không rời khỏi phòng mình nửa bước, nhưng cớ sao lại như vậy được?

Cậu buồn bực chuyện ngày hôm qua?

Hay

Cậu không dám đối diện với anh?

Hàng nghìn hàng vạn câu hỏi nổ ra trong đầu anh, anh thấy khó hiểu và cần được nói chuyện với cậu ngay bây giờ.

Chẳng buồn dọn đống đồ ăn trên bàn anh liền tắt đèn phòng bếp và ra khỏi đó rồi đi lên trên tầng, đứng trước phòng Jimin anh đưa tay lên gõ cửa bốn lần, miệng liên tục gọi hỏi.

" Jimin, Jimin... cậu mở cửa cho tôi với "

...

" Jimin à? "

Gõ mãi gọi mãi mà chẳng thấy bên trong hồi âm lại anh liền mất kiên nhẫn mà xông thẳng vào luôn và rồi vẻ mặt anh lại hoang mang khi trong phòng cậu nhưng lại chẳng có cậu ở đó.

Anh đi quanh phòng tìm từ nhà tắm đến dưới gầm giường cũng chẳng thấy cậu đâu, anh bắt đầu có cảm giác lo lắng. Anh chợt nhớ ra gì đó rồi đi lại mở tủ quần áo của cậu, mọi thứ vẫn còn nguyên nhưng bộ đồ hôm anh gặp cậu lần đầu tiên đâu rồi? Không còn thấy nữa... Tay anh mò mẫn trong túi áo lấy chiếc điện thoại, bấm một hàng số quen thuộc, anh chính là gọi cho cậu. Rồi tiếng chuông điện thoại lại phát ra ở trên giường, màn hình phát sáng ngay bên dưới cái gối mà cậu hay nằm, anh quay người lại nhìn về nó tay anh bỗng bất lực rồi buông thõng xuống.

Anh dường như đã nhận biết được rằng Jimin đã đi, cậu đã về với thế giới của cậu giống như lời cậu nói ngày hôm qua nhưng cớ sao cậu lại không cho anh biết? Sao cậu lại có thể tàn nhẫn với anh như vậy?

Chân anh không còn đứng vững được nữa mà khụy xuống, hai hốc mắt cũng đã giàn giụa nước mắt... Úp mặt vào chiếc giường to lớn anh khóc thút thít như một đứa trẻ bị mẹ bỏ rơi. Cậu bỏ đi một cách âm thầm lặng lẽ chẳng để cho anh được nói lời từ biệt. Anh dằn vặt bản thân mình một cách thống khổ.

Anh cứ vậy mà ngồi khóc ở phòng cậu cho đến khi bản thân cảm thấy thật mệt mỏi không muốn ở trong căn phòng này thêm nữa... Bởi trong căn phòng này nhìn đâu cũng chỉ toàn là hình bóng của Jimin.

Lúc anh rời khỏi cũng đã là tối muộn, biết bản thân ngồi đến quên mất cả thời gian nhưng khi chuẩn bị rời khỏi phòng anh vẫn đứng nán lại thêm một chút để rồi khi bước ra anh sẽ khóa chặt nó lại và không bao giờ bước vào nữa.

Yoongi quyết định ra ngoài đi dạo để giải tỏa tâm trạng bởi ở trong nhà khiến anh cảm thấy thật ngột ngạt, mặc dù đã muộn rồi nhưng có lẽ đây là cách tốt nhất khiến anh cảm thấy thoải mái. Đi được chẳng bao lâu anh lại tạt qua cửa hàng tiện lợi mua vài lon bia rồi ra chỗ ghế đá nơi mà chỉ mới ngày hôm qua thôi anh tỏ tình và bị cậu từ chối.

" Jimin ah tôi phải làm sao đây... Sao em lại làm vậy với tôi sao lại bỏ tôi đi như vậy "

" Tôi nhớ em "

Anh cứ tự độc thoại một mình như vậy, ngồi một thân một mình cô đơn trên chiếc ghế đá lạnh lẽo cùng vài lon bia đã nằm ngổn ngang từ bao giờ, đêm nay sao thật dài sao thật cô đơn và sao thật lạnh đến thấu tâm can.

Ngồi một hồi lâu anh loạng choạng đứng dậy để mặc những lon bia kia đang nằm ngổn ngang từ trên ghế xuống dưới đất, anh dường như không có ý định dọn chúng đi và như đang tự nhủ rồi sẽ có người tới dọn dẹp thôi. Rời khỏi đó với những bước chân loạng choạng quần áo cũng chẳng còn ngay ngắn như lúc mới rời khỏi nhà, đầu tóc cũng từ lúc nào đã rối hết lên cả, đi trên con phố đông đúc với dáng vẻ say xỉn anh không biết bản thân đã va phải bao nhiêu người, có người chửi có người chỉ nhìn bằng ánh mắt tức giận hay có người còn không muốn để tâm đến một kẻ đang say xỉn không biết nhìn đường, nhưng anh nào quan tâm đến một câu xin lỗi người ta anh cũng còn chẳng buồn nói nữa là.

Băng qua con đường nhiều xe cộ, anh chẳng để ý đến việc đèn giao thông đang đèn xanh hay đèn đỏ, anh cứ mặc nhiên đi qua mà không hề hay biết rằng có một chiếc xe đang lao về phía anh, tốc độ của chiếc xe đó dường như đang mất kiểm soát nó cứ lao nhanh về phía anh như một con báo đang chạy vồ lấy con mồi của mình. Anh vẫn không biết gì cả dù cho thứ ánh sáng đèn chói lòa của chiếc xe đó đang gần tiến đến gần và rồi cho đến khi anh nhận thức được vấn đề thì đã quá muộn, chiếc xe đó đã tông mạnh vào người anh khiến cả cơ thể anh bay lên không trung rồi đập mạnh xuống nền đất lạnh lẽo. Máu từ đầu anh bắt đầu lan ra một cách nhanh chóng, màu máu đỏ hòa quyện vào với nền tuyết trắng xóa, đôi mắt anh vô hồn nhìn mọi thứ xung quanh tất cả dường như đang mờ dần và tối dần, thứ anh có thể thấy hiện tại là ánh đèn đường nhập nhòe, tai ập ù nghe được tiếng mọi người hô hào gọi xe cấp cứu. Rồi anh bất giác mỉm cười, miệng thì thầm gọi tên người ấy.

" Jimin "

Hơi thở nặng nề của anh ngày càng rõ ràng hơn, hoàn cảnh hiện tại không cách nào xoay chuyển khá hơn, anh đang ở lưng chừng giữa sự sống và cái chết đang dang tay sẵn sàng vồ lấy một khi anh mất dần đi ý thức chìm vào ngục tối. Thần trí chỉ nghĩ đến một điều trước mắt, liệu rằng khi kết liễu mạng sống như thế có thể gặp được bóng người nhung nhớ ở một thiên đường khác hay không? Vốn Jimin mệnh thiên thần, cách duy nhất để một phàm nhân gặp được cậu chính là cái chết, nếu đủ may mắn họ sẽ gặp được nhau thì anh không mang một chút ân hận hay hối tiếc gì cả.

" Jimin đợi tôi... Tôi đến tìm em đây "

Anh bắt đầu buông thõng tất cả, mắt nhẹ nhàng nhắm nghiền lại, khóe mắt anh còn đọng lại những giọt nước mắt bi thương, miệng vẫn nở nụ cười của sự thống khổ khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy chua xót.

Và rồi xe cấp cứu cuối cùng cũng đã đến, họ nhanh chóng đưa Yoongi lên xe, sơ cứu các vết thương và cho anh thở oxi để cố gắng cứu lấy mạng sống đang thoi thóp của anh.

Xe vừa đến bệnh viện, Yoongi ngay sau đó được đẩy nhanh vào phòng cấp cứu.

Bây giờ chỉ còn biết hi vọng vào sự nỗ lực và cố gắng của các y bác sĩ mà thôi vì hiện tại ý chí sống của anh là bằng không.

" Bác sĩ nhịp tim của bệnh nhân đang bị rối loạn và có dấu hiện bị ngưng tim "

" Mau chuẩn bị máy sốc điện tim nhanh lên! "

" Dạ vâng! "

Trong phòng cấp cứu các bác sĩ và y tá đang căng thẳng, nhễ nhại mồ hôi cố gắng tìm cách để cứu sống anh.

" lần một 120 "

" lần hai 200 "

" lên 300 đi "

" Bác sĩ tim của bệnh nhân đã đập trở lại bình thường nhưng còn rất yếu ạ "

" Được rồi "

Ca phẫu thuật diễn ra trong vòng 4 tiếng đồng hồ, anh sau đó được chuyển vào phòng hồi sức nằm trong tình trạng đầu băng một lớp vải trắng và mang ống thở cùng máy móc dây dợ gắn quanh người.

" Đã tìm được thông tin liên lạc cho người nhà bệnh nhân chưa? "

" Dạ chưa rất khó để tìm vì bệnh nhân không mang điện thoại hay bất kì giấy tờ tùy thân nào bên người ạ "

" Phải làm cách nào đây, cậu ấy mặc dù đã có thể cứu được nhưng lại phải sống thực vật nếu không có người nhà thì phải làm sao "

Vị bác sĩ nhìn vào phòng bệnh của Yoongi rồi thở dài sau đó rời đi cùng cô y tá đứng bên cạnh. Vị bác sĩ này là trực thuộc ca cấp cứu tai nạn của Yoongi, ông đã cố gắng hết sức để lấy lại được hơi thở và nhịp tim cho anh nhưng ông lại không thể nào lấy lại được sự sống của một người bình thường cho anh được và kết luận rằng anh phải sống như một người thực vật.

Nói về gia đình của Yoongi thì anh chẳng có người thân nào cả, nói chính ra Yoongi là trẻ mồ côi, Còn lí do tại sao anh lại bị bỏ rơi thì đó là một dấu chấm hỏi lớn. Đến cả Yoongi cũng không biết tại sao bản thân bị bỏ rơi, anh sống ở cô nhi viện và các sơ ở đó chỉ kể với anh rằng họ nhặt anh ở dưới gầm cầu.

Yoongi cứ vậy mà sống ở cô nhi viện được các sơ tận tình chăm sóc cho đến khi năm anh 20 tuổi thấy bản thân đã đủ chín chắn và trưởng thành liền xin rời khỏi cô nhi để tự lập cho cuộc sống riêng của mình. Anh đã đi học, đi làm tự bươn trải cho cuộc sống và rồi tạo lập nên cửa hàng hoa Angle.

____________________

Đến vài ngày sau Alex và Anna mới biết Yoongi bị tai nạn, họ ngay khi nhận được tin đã liền vội vàng đến bệnh viện thăm anh và họ còn sốc hơn nữa khi nghe tin anh sẽ phải sống như một người thực vật. Cả hai người đều tự nguyện thay phiên nhau chăm sóc cho Yoongi vì họ biết anh chẳng có người thân nào bên cạnh cả, nhưng cũng còn một lí do khác để hai người làm vậy đó chính là trả ơn anh vì anh đã giúp đỡ họ rất nhiều trong lúc họ gặp khó khăn và gặp nhiều điều tiêu cực.

" Haizz khổ thân ông chủ quá trời khi không lại bị tai nạn nặng như vầy "

Anna nhìn Yoongi nằm giường mà không khỏi thương cảm.

" Biết làm sao được nếu ông trời đã sắp đặt số phận như vậy thì tuyệt nhiên là điều không thể tránh "

" Phải phải anh nói đúng Alex "

....

Rồi sau khoảng 2 tuần hôn mê thì ngày hôm nay cuối cùng Yoongi cũng đã tỉnh lại, anh từ từ mở đôi mắt nặng trĩu ấy ra và đôi mắt ấy nó vô hồn như không có nhận thức mà chỉ nhìn lên trần nhà rồi đột nhiên cánh cửa phòng được mở ra, Alex cùng Anna xách mấy túi đồ đi vào có vẻ như hai người họ vừa đi mua đồ về. Cả hai không trần trừ gì mà cất đồ ngay vô tủ rồi lại mỗi người một việc khác, Anna thì đi rửa hoa quả còn Alex thấy bình nước trong phòng hết liền chạy ra ngoài để lấy thêm. Họ vẫn không hay biết việc Yoongi tỉnh lại cho đến khi Anna phát hiện ra và...

" Alex Alex cậu đâu rồi mau vào đây!! "

Alex ở bên ngoài nghe tiếng gọi của Anna liền chạy vào và đứng sau cô hỏi.

" Có chuyện gì? "

Vì Anna đã ngồi che mất nên Alex không thể nhìn thấy việc Yoongi đã tỉnh lại.

" Ông...ông chủ Min tỉnh lại rồi "

" Sao cơ!? "

Alex như không tin vào tai mình liền đứng lên cạnh Anna để kiểm chứng và đó đúng là sự thật.

" Mau mau gọi bác sĩ vào đây "

Nghe đến đây Alex liền chạy ra gọi bác sĩ kiểm tra cho anh.

Sau một hồi khám xét và kiểm tra lại bác sĩ liền đưa ra một số kết luận.

" Tôi đã kiểm tra xong, dù đã tỉnh lại nhưng sức khỏe của cậu ấy vẫn còn khá yếu các vết thương vẫn còn phải chăm sóc nhiều và với tình trạng này thì cậu ấy cần phải ở lại bệnh viện thêm 1 2 tháng nữa để chúng tôi có thể tiếp tục theo dõi và điều trị. Người nhà bệnh nhân cũng nên giúp bệnh nhân luôn trong trạng thái thoải mái, nói chuyện tâm sự với cậu ấy vì với tình trạng thực vật của cậu ấy bây giờ thì tôi nghĩ đó là những việc sẽ giúp cậu ấy cải thiện lại một phần nào đó "

" Dạ chúng tôi đã hiểu cảm ơn bác sĩ rất nhiều"

Vị bác sĩ ấy gật đầu rồi rời khỏi phòng bệnh, Alex và Anna lúc này đang vô cùng vui mừng vì anh tỉnh lai, họ bắt đầu ngồi luyên thuyên kể chuyện với anh cho đến chập tối.

....

Rồi thời gian lại thắm thoát thoi đưa, đã ba tháng trôi qua dưới sự chăm sóc của Alex và Anna cùng đội ngũ bác sĩ thì thể trạng của Yoongi đã tốt lên và hiện tại đã được chuyển về nhà để nghỉ ngơi thoải mái hơn sau một thời gian dài nằm ở bệnh viện, nói là thoải mái nhưng anh vẫn phải mang ống thở khi nằm ở nhà. Và có một vấn đề ở đây chính là căn phòng Yoongi đang nằm để nghỉ ngơi hiện tại không phải là phòng của anh mà là phòng của Jimin, chắc có lẽ Alex và Anna đã có chút nhầm lẫn về sự việc này.

Yoongi dù ở tình trạng thực vật nhưng anh vẫn có thể nhận ra được đây là căn phòng của người anh thương, nhưng anh thật không muốn ở trong căn phòng này một chút nào vì anh từng tự hứa rằng sẽ không bao giờ bước vào nữa vì khi ở trong đây anh sẽ cảm thấy vô cùng đau lòng khi ở đâu cũng là hình bóng của cậu cả.

...

Vậy tình trạng của Jimin trong mấy tháng qua thì sao?

Cậu vẫn bị giam ở nơi ngục tù song sắt, cả hai tay lẫn hai chân đều bị chói lại bằng xiềng xích, khác với ngày đầu tiên lành lặn thì bây giờ thân thể cậu không chỗ nào là không có vết thương cả vì phải hứng chịu những hình phạt khắc nghiệt, quần áo trắng như bông tuyết giờ đây cũng nhuốm màu máu. Cậu cũng đã gầy hơn rồi, gầy rộc cả xương, gầy đến mức khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy đau lòng và khiếp sợ.

Jimin dường như đã quá mệt mỏi, cậu đã có ý định sẽ tự tử vì khi chết rồi sẽ không còn cảm thấy đau đớn nữa nhưng rồi cậu vẫn không thể thực hiện được ý định đó vì cậu nhớ đến Yoongi và muốn gặp lại anh. Bây giờ chỉ còn biết hi vọng và chờ phép màu xảy ra mà thôi.

* két *

Tiếng cửa phòng giam kêu lên rồi được mở ra bởi một tên cận vệ, hắn bước vào trên tay là một khay đựng thức ăn nhưng nhìn thức ăn ở bên trong đó có vẻ như đã thiu đã hỏng.

" Park Jimin thức ăn của ngươi "

Hắn đặt xuống rồi thuận chân đá mạnh chiếc khay về phía cậu khiến phân nửa phần thực phẩm bẩn bên trong văng tung tóe ra bên ngoài.

Jimin ấy vậy mà vẫn ngồi im trong góc tối không có chút động tĩnh gì, cậu chỉ liếc nhìn chiếc khay đầy bẩn thỉu cùng số thức ăn vương vãi ra bên ngoài một cách lạnh lẽo rồi hướng ánh mắt đầy khinh thường lên nhìn tên cận vệ.

Hắn để ý thấy liền tức giận đi lại đá khay thức ăn đó thêm lần nữa rồi trừng mắt nhìn cậu buông lời chửi rủa.

" Mày khôn hồn thì đừng nhìn tao bằng ánh mắt đó không thì tao sẽ giết mày ngay tại đây đấy "

Những lời tên cận vệ vừa nói khiến cậu không chỉ nhìn hắn bằng con mắt khinh bỉ mà còn khiến cậu cảm thấy buồn cười. Rồi cậu bắt đầu cười phá lên trước mặt hắn hệt như một kẻ điên loạn.

" Hahahaha Mày nghĩ mày giết được tao á hahaha... Thật nực cười, mày xem lại cái vị trí thân phận thấp kém của mày đi, mày thuộc cái loại gì? Chỉ là một tên cận vệ mà thôi, mày có quyền gì mà đòi giết tao hả, không có lệnh của các vị thần thì ngoài hành hạ tao ra thì mày chả làm được gì tao nữa đâu con chó ạ, nên là việc giết tao mau quên đi vì giết tao xong mày cũng đéo sống được đâu "

Tên cận vệ nghe xong liền điên tiết dùng lực đá mạnh vào người cậu rồi sau đó hắn khụy một chân xuống dùng tay giật ngược tóc cậu ra đằng sau đay nghiến nói.

" Một thiên thần xuống cấp không có một chút giá trị nào như mày không có quyền lên tiếng ở đây đâu thằng chó, mày nên nhớ mày đang ở đâu, không giết mày trực tiếp được thì tao sẽ giết mày bằng những kiểu hành hạ cao nhất ở dưới này. Mày cứ chờ đi bọn tao sẽ cho mày tận hưởng hết tất cả những kiểu hành hạ ghê rợn kinh dị nhất sẽ không nhẹ nhàng như trong thời gian vừa qua đâu "

Nói xong hắn liền đưa mặt cậu đập vào tường sau đó đứng dậy rời đi.

Jimin cố gượng dậy rồi ngồi bó gối dựa vào tường, cậu vẫn giữ nguyên biểu cảm lạnh lùng đó trên khuôn mặt đang chảy đầy máu của mình.

Nếu nói không sợ thì là nói dối, bên ngoài cậu luôn tỏ ra lạnh lùng mạnh mẽ cố gắng chống trả lại nhưng sâu bên trong cậu vẫn luôn có nỗi lo sợ vô hình. Sau khi nghe những gì tên cận vệ kia nói cậu đã có run lên và vô cùng sợ hãi nhưng cậu đã cố gắng để không bộc lộ ra bên ngoài.

" Park jimin mày không được sợ, mày phải mạnh mẽ lên vì như vậy mày mới có thể gặp lại anh Yoongi "

____________________
_______________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro