Chương 2
Nghe được âm thanh mở cửa lại đóng cửa, Park Jimin biết bọn họ đều đã đi. Vì thế em đi vào phòng bếp, cầm lấy con dao nhỏ trên bàn, mẹ em đã bỏ em lại một mình, tại thế giới này em đã không còn người thân nữa rồi, điều duy nhất để cho Jimin em nuối tiếc đó chính là khi còn bé mẹ mang em gửi cho bà hàng xóm, cô có quen với anh Hosung là cháu nội của bà, anh Hosung có một thanh mai trúc mã là chị Hanna.
Trên thế giới này ngoài mẹ ra, bọn họ là người thứ hai yêu thương em thật lòng, luôn quan tâm đến em, chỉ là, Jimin sắp phải đi, sẽ vĩnh viễn rời xa bọn họ ...
Ngay tại thời điểm em sắp sửa tự vẫn... Hosung đột nhiên chạy vào
“ Nhóc con, em ngàn vạn lần không cần làm chuyện điên rồ!” Anh thấy thế nên nhanh chóng chạy tới liền đoạt đi con dao nhọn trong tay Jimin.
“ Anh Hosung, sao anh lại vào được nhà của em, anh vào bằng cách nào?”
“ Có lần anh đã từng bắt em đi đánh thêm một cái chìa khoá nữa, anh biết một ngày nào đó sẽ cần dùng đến nó mà !“. Lee Hosung ném con dao xuống đất.
“ Đừng nói nhiều nữa, mau đi theo anh, sắp không còn kịp nữa rồi!” Anh kéo tay em thoát ra khỏi nhà chạy đi.
“ Anh Hosung, anh muốn mang em đi đâu?” Em một bên vừa chạy, một bên vừa hỏi.
“ Buổi tối hôm nay sẽ có một chiếc tàu nhỏ đi đến Seoul, chủ nhân của tàu là bằng hữu với anh, em sẽ cùng cậu ta đi Seoul, anh sẽ không để em gả cho lão già sắp chết kia !”
“ Nhưng mà em đi rồi, anh phải làm như thế nào, bọn họ sẽ không bỏ qua cho anh!”
“ Bọn họ không có chứng cớ nói anh đã mang em đi!”
Anh mang theo Jimin chạy rất nhanh, bọn họ chạy theo đường tắt thông ra bờ biển, bởi vì nơi đây tương đối hẻo lánh, bình thường cũng không có người qua lại, huống gì bây giờ còn là buổi tối, dọc theo đường đi chỉ nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp của hai người..
Đến bờ biển, Oh Hanna hướng hai người chạy tới “ Jimin, đây là quần áo anh chị chuẩn bị cho em, em mang theo đi. Còn có số tiền này em nhớ cất kỹ !”
“ Không, em làm sao có thể lấy tiền của hai người được chứ...” Park Jimin biết rõ bọn họ cũng không giàu có gì..
“ Em không được từ chối, em đi thành phố lớn, cái gì cũng đều phải dùng tiền, nhưng mà chị cùng anh Hosung cũng chỉ có nhiêu đây tiền thôi...” Chị Hanna nhìn Jimin mà khóc nấc.
“ Chị Hanna, em sẽ sống tốt mà chị đừng khóc” ,
“ Jimin à, chị sẽ rất nhớ em đấy”
“ Chị Hanna, anh Hosung, em cũng sẽ rất nhớ hai người” Từng giọt nước mắt theo khoé mi em không ngừng trào ra.
“ Hiện tại không phải lúc khóc, bọn họ về mà phát hiện không thấy em đâu, em đi mau!” Anh Hosung đem em đẩy lên trên thuyền
“ Jimin, em nhất định phải bảo trọng...” Anh nghẹn ngào nói.
“ Em sẽ bảo trọng mà, anh cũng phải chiếu cố chị Hanna thật tốt...”
Thuyền mở neo, Jimin đứng ở đầu thuyền, chảy nước mắt hướng bọn họ liều mạng vẫy tay, em biết lần này đi, muốn gặp lại họ, chỉ sợ là chuyện rất khó khăn ...
Cứ như vậy, em rời khỏi làng chài, đi tới thành phố Seoul hoa lệ, bằng hữu của anh Hosung đem em thả ở một bến tàu sau đó rời đi, anh ta còn muốn đi tiếp những người khách khác...
Tại thành thị xa lạ này, em không biết mình nên đi nơi nào? Trên người chỉ có 200 đồng tiền mà chị Hanna cho, không biết em có thể chống đỡ được bao lâu đây, chỉ biết là, em không thể gục ngã..
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro