Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C7

Trong lúc Phác Trí Mẫn đang miệt mài tập luyện trên sân khấu, những động tác uyển chuyển và gương mặt biểu cảm của cậu như cuốn hút mọi ánh nhìn. Mẫn Doãn Kỳ, ngồi ở một góc, không rời mắt khỏi cậu. Ánh mắt của anh như thể muốn thu trọn từng cử chỉ, từng bước đi của Trí Mẫn.

Phác Trí Mẫn cùng bạn diễn của mình thể hiện một màn trình diễn đẹp mắt, lướt đi trên sân khấu như những cơn gió. Cậu không hề hay biết rằng có một ánh mắt đầy mê đắm đang chăm chú theo dõi mình. Trong khi đó, một người làm trong Trường Diệu Quán mang trà lên cho Mẫn Doãn Kỳ, nhưng anh cũng chẳng buồn nhìn lấy, chỉ mãi chăm chú vào sân khấu.

"Trí Mẫn, lần này cậu diễn tuyệt quá! Đừng quên phần điệu bộ ở đoạn sau nhé!" bạn diễn của cậu nói, cười tươi rói.

"Biết rồi, cứ để mình lo." Phác Trí Mẫn đáp, nụ cười trên môi không bao giờ tắt.

Mẫn Doãn Kỳ nhếch mép, lòng thầm nghĩ: "Cậu ta quả thật xinh đẹp và tài năng. Không ngờ người như vậy lại đứng trên sân khấu này."

Nhưng ngay cả khi những tiếng hò reo từ khán giả vang lên, lòng anh vẫn không thể rời khỏi hình ảnh của Phác Trí Mẫn.

"Mình chưa bao giờ nhìn thấy ai như vậy... thật sự là..." anh tự nhủ.

Khi Phác Trí Mẫn xoay người, vén mái tóc lên, ánh mắt cậu chạm vào ánh mắt của Mẫn Doãn Kỳ, khiến cả hai giật mình. Một khoảnh khắc yên lặng giữa tiếng nhạc và tiếng vỗ tay của khán giả. Phác Trí Mẫn chỉ mỉm cười, rồi lại tiếp tục màn diễn của mình, không hay biết rằng người xem mình không chỉ là khán giả mà còn là một Thiếu soái.

Mẫn Doãn Kỳ cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. "Chẳng lẽ mình lại dễ dàng bị cuốn hút như vậy?" anh thầm nghĩ, nhưng trong lòng lại không thể chối bỏ sự thật ấy.

"Cậu diễn đẹp quá, chắc chắn sẽ gây ấn tượng mạnh!" một người trong đoàn khen ngợi, kéo Mẫn Doãn Kỳ trở lại thực tại.

"Thật sự là một tài năng." Anh chỉ nhẹ nhàng đáp, ánh mắt vẫn dõi theo cậu, dù xung quanh có bao nhiêu người vẫn không thể làm mờ đi hình ảnh đó.

Phác Trí Mẫn, với vẻ đẹp thanh thoát và sự tự tin, như ánh sáng rực rỡ trên sân khấu, khiến lòng người mê đắm không nguôi. Mẫn Doãn Kỳ chỉ biết mỉm cười, một nụ cười thoáng qua, nhưng nó mang theo ý nghĩa sâu xa mà chỉ anh mới thấu hiểu.

Sau khi màn tập luyện kết thúc, không khí trong Trường Diệu Quán trở nên sôi động hơn. Các diễn viên cùng nhau cười đùa, nhưng Mẫn Doãn Kỳ vẫn ngồi lại, ánh mắt không rời khỏi Phác Trí Mẫn. Khi cậu vừa kết thúc màn biểu diễn, ông bầu, với vẻ mặt rạng rỡ, bước đến gần anh.

"Thiếu soái" ông bầu niềm nở, "Đêm nay ngài hãy đến lại được không ạ? Chúng tôi có một buổi diễn đặc biệt, chắc chắn sẽ rất thú vị!"

Mẫn Doãn Kỳ hơi nhướng mày, nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. "Tôi sẽ cố gắng" anh đáp, giọng nói trầm ấm, nhưng ánh mắt vẫn đang dõi theo Phác Trí Mẫn.

Ông bầu gật đầu, đôi mắt sáng lên đầy hy vọng. "Chúng tôi rất mong đợi sự hiện diện của ngài. Cậu Trí Mẫn sẽ có một màn trình diễn tuyệt vời nữa. Ngài sẽ không muốn bỏ lỡ đâu."

"Tôi biết" Mẫn Doãn Kỳ mỉm cười, cảm thấy trong lòng mình cũng có chút chờ mong. "Cậu ấy có tài, không thể nào bỏ qua."

Khi cậu Phác Trí Mẫn quay sang, ông bầu nhanh chóng giơ tay ra chào. "Cậu Mẫn, hôm nay cậu thật sự xuất sắc! Ngài Thiếu soái cũng rất ấn tượng với màn biểu diễn của cậu đấy."

Phác Trí Mẫn hơi ngạc nhiên, nhưng lại không muốn thể hiện quá nhiều. "Cảm ơn ông, tôi chỉ cố gắng làm tốt phần việc của mình thôi mà" cậu đáp, nụ cười tự tin nở trên môi.

Mẫn Doãn Kỳ không thể không chú ý đến ánh sáng trong đôi mắt của Trí Mẫn khi cậu cười. Anh biết rằng mình đã lạc lối trong sự cuốn hút đó, và điều này khiến anh cảm thấy hồi hộp hơn cả những trận đánh trên chiến trường.

"Tôi rất mong được gặp cậu tối nay" Mẫn Doãn Kỳ nói, không rời mắt khỏi cậu, khiến trái tim Phác Trí Mẫn như có chút bối rối.

"Hy vọng tôi sẽ không làm ngài thất vọng" cậu trả lời, không thể ngăn cản được nụ cười mỉm thoáng chốc xuất hiện trên môi.

"Chắc chắn là không rồi." Mẫn Doãn Kỳ cảm thấy lòng mình ấm áp, và mọi thứ xung quanh như mờ đi, chỉ còn lại cậu và sự khao khát được gặp lại.

"Vậy tôi chờ" ông bầu nói thêm, phá vỡ không khí tĩnh lặng giữa hai người, nhưng sự hồi hộp vẫn còn lảng vảng trong không gian.

Mẫn Doãn Kỳ đứng dậy, chuẩn bị rời đi, nhưng ánh mắt của anh vẫn lưu luyến nhìn lại Phác Trí Mẫn, người mà anh không thể ngừng nghĩ đến. Hôm nay, đêm diễn có lẽ sẽ là một dấu mốc quan trọng trong cuộc đời của họ.

Sau khi tập luyện xong, Phác Trí Mẫn nhanh chóng mặc lại áo khoác, choàng chiếc khăn lên cổ để che đi phần nào gương mặt thanh tú của mình. Cậu cẩn thận đeo túi nhỏ vào vai, trong đó có những dụng cụ cần thiết cho buổi biểu diễn chiều nay. "Hẹn gặp lại mọi người!" cậu gọi với vào trong, rồi rời khỏi Trường Diệu Quán.

Ra ngoài, cơn gió lạnh thổi qua khiến cậu co lại một chút. Chiếc khăn choàng che đi một phần gương mặt, giúp cậu dễ dàng hòa mình vào dòng người mà không ai nhận ra. Cậu đi trên phố, cảm thấy bụng đói cồn cào. Mấy ngày qua, cậu chỉ ăn ngoài, nên hôm nay quyết định mua nguyên liệu nấu bữa tối. Nhưng trước tiên, cậu nghĩ, mình nên kiếm một chút gì đó lót dạ.

Đi ngang qua một cửa hàng bánh mì nhỏ, mùi thơm nóng hổi tỏa ra từ lò nướng khiến cậu không thể cưỡng lại. "Một vài ổ bánh mì sẽ là tuyệt vời" cậu tự nhủ và bước vào.

"Chào cậu, hôm nay có món gì đặc biệt không?" Cậu hỏi người bán hàng, giọng điệu thân thiện.

"Chào cậu! Hôm nay có bánh mì thịt heo nướng mới ra lò. Rất thơm ngon đó!" Người bán hàng đáp, ánh mắt ánh lên sự vui vẻ.

"Cho tôi ba ổ nhé" Phác Trí Mẫn nói, cảm thấy hào hứng với món ăn sắp tới.

Người bán hàng nhanh chóng gói bánh lại cho cậu. "Cậu chắc chắn sẽ thích. Nhất định phải ăn nóng nhé!"

Cảm ơn người bán hàng, cậu nhận túi bánh mì và bước ra ngoài. Mùi thơm quyến rũ của bánh mì lan tỏa vào không khí, làm cậu cảm thấy cơn đói càng mạnh mẽ hơn. Cậu mở túi ra một chút, đưa bánh lên mũi hít hà.

"Mùi thơm quá!" cậu thầm nghĩ, rồi cắn một miếng, vị ngọt của thịt heo nướng hòa quyện với bánh mì giòn tan khiến cậu phải nhắm mắt tận hưởng.

Hai bên má cậu ửng hồng vì cái lạnh của thời tiết, cùng với làn da trắng trẻo càng khiến cậu trở nên nổi bật giữa phố phường. Thật đúng là một thiên sứ của nhân loại. Một vài người đi ngang nhìn cậu với ánh mắt ngưỡng mộ, không thể không bị cuốn hút bởi vẻ đẹp tự nhiên của cậu.

Phác Trí Mẫn vừa đi vừa nhấm nháp bánh, lòng thấy vui vẻ và thỏa mãn. "Hy vọng buổi chiều sẽ diễn ra suôn sẻ" cậu tự nhủ, tiếp tục bước đi trên con đường quen thuộc, một ngày mới lại đến với những hứa hẹn và niềm vui mới.

Phác Trí Mẫn vừa nhấm nháp bánh mì vừa đi trên con đường đông đúc, tâm trạng thoải mái vì đã mua được đồ ăn. Bỗng, từ xa có tiếng gọi to.

"Anh Mẫn... đúng là anh Mẫn rồi nè!"

Cậu bé khoảng chừng mười tuổi, khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt sáng lấp lánh, chạy vội tới. Đôi chân nhỏ bé của cậu nhảy lên nhảy xuống, không thể giấu nổi sự phấn khích.

"Em thích anh lắm, anh Mẫn!" Cậu bé dừng lại, thở hổn hển, nhưng khuôn mặt thì rạng rỡ hẳn.

"Hôm nào em cũng đến Trường Diệu Quán để xem anh biểu diễn, hay lắm ạ!"

Phác Trí Mẫn dừng lại, cúi người xuống để ngang tầm mắt với cậu bé. "Cảm ơn em! Anh rất vui khi biết có người thích xem anh biểu diễn" cậu nói, nở một nụ cười tươi tắn.

"Em tên là Tiểu Minh. Em thích nhất đoạn anh nhảy với bạn diễn, anh giống như một thiên thần vậy!" Tiểu Minh phấn khích kể.

"Hôm nay anh có biểu diễn không? Em có thể xem không?"

"Anh có buổi biểu diễn vào tối nay, nếu em rảnh thì hãy tới nhé" Phác Trí Mẫn đáp, cảm thấy lòng ấm áp khi thấy sự ngưỡng mộ của cậu bé.

"Yay!" Tiểu Minh reo lên, nhảy cẫng lên vui sướng. "Em sẽ nói với mấy đứa bạn nữa, bọn họ cũng rất thích anh!"

"Nhớ rủ thêm bạn bè đến xem nhé, càng đông càng vui" Phác Trí Mẫn tiếp lời, cảm thấy một niềm hạnh phúc lan tỏa trong lòng.

"Được ạ! Em sẽ chạy đi ngay bây giờ!" Cậu bé không kìm được sự hưng phấn, vẫy tay chào tạm biệt.

"Hẹn gặp lại, anh Mẫn!"

"Chúc em một ngày vui vẻ!" Phác Trí Mẫn cười, nhìn theo cậu bé chạy đi xa, lòng cảm thấy ấm áp. Cậu tiếp tục bước đi, cảm giác như có thêm động lực cho buổi biểu diễn chiều nay. Những khoảnh khắc nhỏ như vậy, thật sự là những món quà quý giá trong cuộc sống của cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro