C15
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện vui vẻ, Phác Trí Mẫn quyết định mua hết báo giúp cho Điền Chính Quốc. Cậu cảm thấy bất ngờ khi thấy ánh mắt e ngại của Điền Chính Quốc khi đề nghị này được đưa ra.
"Cậu không cần phải lo lắng về việc này đâu" Phác Trí Mẫn nói, giọng điệu nhẹ nhàng.
"Mình không phải là người khách hàng nào lớn lao, mua một vài tờ báo cũng không phải chuyện gì khó khăn."
"Nhưng..." Điền Chính Quốc lưỡng lự, đôi mắt nhìn xuống đất.
"Mình không muốn cậu phải tốn kém cho mình như vậy."
"Đừng ngại, mình thật sự muốn giúp cậu" Phác Trí Mẫn kiên quyết.
"Với lại, nếu không mua báo, mình cũng không có gì để đọc vào tối nay." Câu nói của cậu khiến không khí trở nên thoải mái hơn.
Cuối cùng, Điền Chính Quốc không còn cách nào khác, chỉ biết cảm ơn Phác Trí Mẫn.
"Cảm ơn cậu rất nhiều, Trí Mẫn. Mình sẽ trả lại cậu sau, hứa đấy!" Cậu ấy mỉm cười, lòng cảm thấy ấm áp khi biết có người sẵn sàng giúp đỡ mình.
"Cậu không cần phải lo lắng về chuyện đó. Chúng ta là bạn mà." Trí Mẫn cũng không ngần ngại, trao lại một nụ cười thân thiện.
"Mình hiểu rồi." Chính Quốc đáp,
"Mình về nhé, bà ở nhà một mình không yên tâm."
Trí Mẫn gật đầu, nhìn theo khi Chính Quốc rời khỏi tiệm trà. Cảm giác lo lắng vẫn lơ lửng trong không khí, nhưng cậu biết rằng những hành động nhỏ bé cũng có thể mang lại niềm vui cho người khác.
Ra khỏi tiệm trà, gió lạnh như cắt da cắt thịt thổi qua, nhưng lòng Điền Chính Quốc ấm áp hơn khi nghĩ về sự quan tâm của Phác Trí Mẫn. Cậu nhanh chóng bước đi, mong rằng bà ở nhà vẫn khỏe mạnh.
Phác Trí Mẫn ngồi lại một chút, nhâm nhi tách trà đã nguội, lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi có thể làm một điều gì đó tốt đẹp cho người khác. Cậu lặng lẽ nghĩ về cuộc sống, về những điều tưởng chừng như bình thường nhưng lại có thể tạo ra sự khác biệt.
Phác Trí Mẫn đẩy cửa bước vào, và cảm giác ấm áp từ không gian quen thuộc lập tức vây quanh cậu. Không khí trong nhà bình yên, nhưng cậu cảm nhận được sự lo lắng của mọi người. Khi vừa vào đến phòng khách, cậu thấy ánh mắt của bà cụ và những người khác đang dõi theo mình.
"Tiểu Mẫn? Con về rồi hả? Chạy đi đâu gấp gáp thế?" Bà cụ hỏi, vẻ mặt hiện rõ sự quan tâm.
"Dạ, con đi gặp một người bạn" Trí Mẫn trả lời, không giấu nổi chút lo lắng.
"Điền Chính Quốc ấy, mọi người biết không? Cậu ấy đang bán báo bên ngoài."
"Cháu có nghe chuyện của cậu bé đó" một người trong nhóm lên tiếng. "Nghe nói nhà cậu ấy khó khăn lắm."
"Đúng rồi, cậu ấy đang lo cho bà ở nhà" Phác Trí Mẫn gật đầu, sau đó thành thật kể về những gì đã diễn ra trong buổi gặp mặt với Điền Chính Quốc. Cậu không ngần ngại nói về sự khó khăn của cậu ấy, về việc phải chạy lòng vòng để kiếm sống.
"Quốc nó đáng thương lắm" bà cụ ngồi gần cậu lên tiếng, giọng trầm buồn.
"Mấy ngày trước, bà đi ngang qua hẻm thứ ba. Thấy thằng bé bị người ta quấy rối đó... tội nghiệp nó lắm, khóc lóc van xin kiểu gì mà bọn chúng cũng không tha. May mà bà hô hào lên, bọn chúng hoảng loạn mà bỏ chạy."
"Thật ạ?" Phác Trí Mẫn ngạc nhiên, nỗi xót thương trào dâng trong lòng.
"Chẳng lẽ những kẻ đó lại dám bắt nạt người ban ngày ban mặt như vậy sao?"
Sáng hôm sau, Trí Mẫn thức dậy từ sớm, thay quần áo xong và bước ra ngoài. Ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua các tán cây, vẽ nên những bóng râm dài trên con đường nhỏ trước nhà. Khi cậu đang bước ra ngoài, một chiếc xe kiểu cổ sang trọng đỗ ngay trước cửa, lấp lánh trong nắng sớm. Trí Mẫn dừng lại, tò mò nhìn quanh, không biết chủ nhân của chiếc xe này là ai.
Chưa kịp suy nghĩ thêm, cửa xe mở ra và một người đàn ông bước xuống. Là Doãn Kỳ, thiếu soái nổi tiếng mà cậu mới gặp hôm qua. Doãn Kỳ mỉm cười nhìn cậu, ánh mắt chứa đựng sự trìu mến.
Trí Mẫn hơi e dè, đứng im không lùi cũng không tiến, chỉ cắn nhẹ môi dưới như đang suy nghĩ xem phải làm gì. Cậu không quen với những người như Doãn Kỳ, những người luôn mang đến cho cậu cảm giác xa lạ và khó nắm bắt.
Doãn Kỳ đứng trước mặt cậu, nở một nụ cười nhỏ, gật đầu nhẹ như một lời chào. "Cậu đến Trường Diệu Quán phải không? Tôi đưa cậu đi." Giọng hắn nhẹ nhàng nhưng đầy tự tin.
Trí Mẫn bất ngờ trước lời đề nghị này. Cậu không ngờ Thiếu soái như Mẫn Doãn Kỳ lại rảnh rỗi đến vậy, lại muốn đưa cậu đi học. Cậu lắc đầu, không muốn phiền đến người khác.
"Thiếu soái! Không cần phiền hà tới ngài đâu, tôi đi bộ được." Trí Mẫn đáp, giọng cậu kiên định nhưng vẫn lịch sự.
Doãn Kỳ nhíu mày, hơi không hài lòng với câu trả lời của cậu.
"Lang thang bên ngoài như này, cậu không thấy lạnh sao?"
Trí Mẫn bình tĩnh đáp lại, không chút do dự.
"Tôi có khăn choàng và áo ấm, không lạnh đâu thiếu soái."
Doãn Kỳ nhìn cậu, có vẻ không hài lòng, nhưng trước khi kịp lên tiếng, bọn trẻ hôm qua lại xuất hiện. Bọn chúng chạy lại, ánh mắt sáng rực khi thấy Trí Mẫn.
"Anh Mẫn ơi! Bọn em tới đưa anh đến Trường Diệu Quán, phiền không ạ?" Bọn trẻ hớn hở, một đứa nhỏ còn ôm chặt tay Trí Mẫn để sưởi ấm.
Trí Mẫn mỉm cười nhìn bọn trẻ, tay cậu bị bao phủ bởi những bàn tay nhỏ nhắn, ấm áp của chúng. Bọn trẻ hớn hở khoe với cậu: "Anh Mẫn, bao găng tay năm trước anh mua cho bọn em. Bây giờ nó còn mới luôn này! Anh xem."
Trí Mẫn cười tít mắt lên, rồi gật đầu, cảm thấy trong lòng ấm áp.
"Anh thấy rồi, bây giờ chúng ta đi thôi."
"Dạ!" Bọn trẻ đồng thanh hô to, rạng ngời.
Doãn Kỳ đứng nhìn cảnh tượng trước mắt, mắt mở lớn trong sự ngạc nhiên và hoang mang. Hắn kéo tay Trí Mẫn lại, nhưng cậu chỉ nhìn hắn bằng đôi mắt khiêm tốn.
"Thiếu soái, ngài thấy rồi đấy. Tôi có bọn trẻ này, không thấy lạnh nữa." Trí Mẫn nói một cách điềm tĩnh, ánh mắt không có chút kiêu ngạo, chỉ đơn giản là sự thật.
Doãn Kỳ nhìn bọn trẻ một hồi, sau đó bất giác cười khổ. Có vẻ như hôm nay, hắn sẽ phải đứng nhìn, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trí Mẫn và bọn trẻ đi cùng nhau.
Bọn trẻ kéo tay Trí Mẫn rời đi, và Doãn Kỳ chỉ có thể đứng đó, nhìn theo bóng dáng của cậu cho đến khi khuất hẳn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro