Cảm giác mơ hồ
Công ty ngày càng trở nên căng thẳng với những dự án lớn, và cậu càng ngày càng cảm thấy mình đang mất dần kiểm soát. Dù có Taehyung bên cạnh an ủi, dù có Jungkook luôn khiến cậu mỉm cười mỗi khi họ gặp nhau, nhưng con tim cậu vẫn không thể ngừng lo lắng về hắn.
Một buổi chiều, khi cậu đang bận rộn xử lý công việc trong văn phòng, hắn bất ngờ xuất hiện trước cửa. Ánh mắt anh lạnh lùng như thường lệ, nhưng trong đó lại có mộ chút gì đó khó tả. Cậu ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh mắt ấy và cảm thấy một sự căng thẳng kỳ lạ.
"Cậu ổn không?" Hắn hỏi, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy sự quan tâm. Đó là lần đầu tiên hắn nói vậy với cậu như vậy.
Jimin không thể hiểu nổi cảm xúc đang dâng lên trong lòng. Cậu chỉ có thể gật đầu một cách nhẹ nhàng. "Vâng, tôi ổn"
Yoongi bước vào, ngồi xuống đối diện cậu. Một khoảng lặng bao trùm không gian, cả hai đều không nói gì nhưng sự im lặng đó lại khiến cậu cảm thấy như có rất nhiều điều chưa nói ra.
"Jimin, cậu có thể ở lại làm thêm giờ hôm nay không? Có mộ số việc cần phải hoàn thành" Hắn lên tiếng, kéo cậu ra khỏi suy nghĩ mông lung.
"Tôi sẵn sàng" Cậu đáp, cố gắng giữ cho giọng mình vững vàng, dù trái tim cậu đang đập nhanh hơn bình thường.
Vài giờ sau, khi tất cả các đồng nghiệp đã ra về, chỉ còn lại hắn và cậu trong căn phòng sáng đèn. Hắn đang chăm chú xem các tài liệu, trong khi đó cậu tiếp tục xử lý những công việc còn đang dang dở. Đột nhiên, hắn đứng dậy đi đến bên bàn làm việc của cậu.
"Em làm việc cẩn thận quá, Jimin" Giọng anh trầm xuống và cậu cảm nhận được có gì đó khác biệt trong lời nói của hắn.
Jimin ngẩng lên, bất ngờ khi thấy hắn đứng ngay bên cạnh mình. "Vâng, tôi cảm ơn giám đốc".
Hắn nhìn cậu im lặng một lúc lâu, như thể muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không thốt ra lời. Hắn chỉ đưa tay ra và chỉnh lại nếp áo cho cậu, một cử chỏ nhỏ nhưng lại khiến trái tim cậu như thắt lại.
Đến khi công việc hoàn thành, hắn đứng lên chuẩn bị rời đi. "Em có thể về sớm, nghỉ ngơi một chút." Hắn nói nhẹ nhàng, nhưng trong ánh mắt ấy cậu cảm nhận được sự quan tâm đặc biệt.
Cậu không nói gì, chỉ gật đầu. Sau đó, hắn bước ta khỏi phòng, để lại cậu đứng đó, cảm thấy mơ hồ và bối rối. Tại sao anh lại đối xử với cậu như vậy? Tại sao những cử chỉ của anh lại khiến trái tim cậu cảm thấy như bị kéo theo một hướng mà cậu không thể kiểm soát?
Tối hôm đó, cậu gặp Taehyung, như thường lệ họ lại cùng nhau đi ăn. Tuy nhiên, hôm nay cậu có cảm giác kỳ lạ. Cậu không thể không nghĩ về hắn, về cách anh nhìn cậu, về từng cử chỉ nhỏ nhặt mà hắn đã làm suốt buổi tối.
"Jimin, cậu đang nghĩ gì vậy?" Anh hỏi, nheo mắt nhìn cậu.
Jimin không thể giấu được sự bất an trong lòng. "Taehyung à, tớ không hiểu nổi bản thân mình. Cảm giác giữa tớ và giám đốc... thật sự rất mơ hồ"
Taehyung ngừng ăn, nhìn cậu một cách nghiêm túc. "Cậu có yêu anh ấy không?"
Cậu ngẩn người, không thể trả lời ngay lập tức. Cảm giác đó thật khó chịu, như thể cậu đang mắc kẹt giữa những lựa chọn, giữa lý trí và trái tim. "Tớ không biết nữa, Taehyung à. Nhưng tớ nghĩ mình đang cảm thấy gì đó với anh ấy"
"Vậy thì, cậu phải làm gì?" Taehyung hỏi, giọng có chút lo lắng.
"Tớ không biết. Nhưng tớ sợ lắm, tớ sợ khi mình yêu anh ấy mọi thứ sẽ trở nên phức tạp." Jimin thở dài, cảm giác mệt mỏi dâng lên trong lòng.
_____________________
Nếu có chỗ nào chưa hợp lý thì các cậu cứ nói cho tớ nghe nha!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro