Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 3

Bữa tiệc ở nhà họ Dương kết thúc, Hồng Trí Tú trở về phòng mình trên tầng gác mái và tự nhốt mình suốt hai ngày. Căn phòng nhỏ như một thế giới riêng biệt, được thiết kế đầy đủ tiện nghi với tủ lạnh luôn chứa đầy thức ăn, giá sách chất kín tiểu thuyết trinh thám, từ điển, và sách luật.

Những món cậu yêu thích như bánh ngọt, socola và trà chưa bao giờ vắng mặt. Đây là sự chăm sóc tận tụy từ Hồng Vũ Nghiêm, người cha luôn yêu thương và thấu hiểu cậu.

Từ cửa sổ căn phòng, Trí Tú nhìn thấy một chiếc Porsche màu xám đậu mãi bên dưới, ánh mắt cậu thoáng lặng đi trước khi quyết định bước ra khỏi không gian kín mít của mình.

Cậu gõ cửa phòng làm việc của cha, giọng nói nhẹ nhàng vang lên:

"Ba, ba còn thức không? Con vào được chứ?"
Hồng Vũ Nghiêm đặt xấp tài liệu xuống, tháo kính và đứng dậy mở cửa cho con trai. Đôi mắt ông ánh lên vẻ ân cần.

"Sao giờ này còn chưa ngủ?" Ông cầm lấy tay cậu, giọng nói trầm ấm.

"Ba, con có chuyện muốn bàn với ba." Trí Tú khẽ cúi đầu, lảng tránh ánh mắt ông.

Hồng Vũ Nghiêm mỉm cười, kiên nhẫn chờ đợi.

"Con suy nghĩ lại rồi ạ. Con sẽ nghe lời ba... Không kết hôn nữa."

Cậu nhớ rõ khoảnh khắc năm ấy, khi lấy hết dũng khí để come out với ba Hồng, thú nhận rằng mình thích con trai chứ không phải con gái.

Ánh mắt ông thoáng hiện lên sự kinh ngạc, nhưng ngay sau đó nhanh chóng dịu lại. Ba Hồng mỉm cười ôn hòa, đưa tay xoa nhẹ đỉnh đầu cậu, như một cách âm thầm bảo vệ và dung túng.

Ông chấp nhận con người thật của cậu mà không một lời oán trách. "Chỉ cần đó là điều con muốn, ba sẽ luôn ủng hộ." Đó là lời nói nhẹ nhàng nhưng đủ sức làm tan chảy trái tim của cậu, để cậu biết rằng mình vẫn luôn được yêu thương và chở che, bất kể mình là ai.

Nhưng có một điều ông kiên quyết không thỏa hiệp – đó là Cố Lương. Người đàn ông ấy, dù trong mắt cậu là quan trọng, nhưng với ba Hồng, lại không bao giờ là lựa chọn phù hợp. Tình yêu và sự chấp nhận của ông dành cho cậu là vô điều kiện, nhưng với Cố Lương, dường như đã chạm tới một giới hạn mà ông không thể vượt qua.

Ông thoáng ngạc nhiên, nhưng nụ cười hài lòng nhanh chóng hiện lên trên khuôn mặt. Ông Hồng sống cả đời rồi, loại người nào mà ông chưa từng gặp. Hồng Trí Minh cùng Cố Lương là thanh mai trúc mã của nhau, hôn sự hai nhà họ Hồng - Lương được định sẵn từ lúc nhỏ là một hôn sự gia tộc. Hồng Vũ Nghiêm từ lâu đã phản đối cuộc hôn nhân với Cố Lương, vì ông hiểu rõ Cố Lương không thật lòng với con trai mình.

"Được. Sáng mai ba sẽ thông báo hủy hôn sự này. Nếu tiểu Hồng không muốn, chúng ta sẽ đợi đến khi con tìm được người thật sự tốt." Ông nhẹ nhàng vỗ về tay cậu.

Trong phút chốc, ánh mắt Trí Tú chợt lướt qua tấm thiệp mời hội nghị Bắc Kinh đặt trên bàn. Những ký ức trong đầu ùa về: ba cậu từng bị lên cơn đau tim trong một hội nghị tương tự, suýt mất mạng vì chậm trễ cứu chữa. Lần này, ngày hội nghị là ngày kia.

"Ba, con có thể tham gia cùng ba không?" Cậu níu lấy vai ông, giọng điệu nũng nịu.

Hồng Vũ Nghiêm vui mừng hứa hẹn sẽ sắp xếp chỗ ở tốt nhất cho cậu con trai cưng. Là người cha đầy toan tính nhưng cũng chan chứa tình thương, ông luôn mong muốn Hồng Trí Tú – đứa con trai ruột duy nhất – tham gia vào công việc gia đình, nối tiếp sự nghiệp dòng họ. Nhìn từ bên ngoài, gia tộc họ Hồng dường như có hai người con trai, nhưng thực chất chỉ Hồng Trí Tú mới là máu mủ ruột rà.

Hồng Trí Minh, người anh em "danh nghĩa," đã may mắn sống trong nhung lụa suốt mười tám năm trời. Từng ngõ ngách trong nhà, từ việc nhỏ đến việc lớn, gã đều biết rõ như lòng bàn tay. Nhưng giờ đây, ba Hồng chỉ nhận gã là con nuôi – một quyết định vừa chua chát, vừa hợp lý. Dẫu không còn danh phận chính thức, mười tám năm tình nghĩa cha con vẫn là thứ khó có thể xóa nhòa.

Ông Hồng sống cả đời rồi, loại người nào mà ông chưa từng gặp. Hồng Trí Minh cùng Cố Lương là thanh mai trúc mã của nhau, hôn sự hai nhà họ Hồng - Lương được định sẵn từ lúc nhỏ là một hôn sự gia tộc. Hồng Vũ Nghiêm từ lâu đã phản đối cuộc hôn nhân với Cố Lương, vì ông hiểu rõ Cố Lương không thật lòng với con trai mình.

Hồng Vũ Nghiêm không giấu được vẻ vui mừng: "Tất nhiên là được! Ba sẽ sắp xếp chỗ ở tốt nhất cho con."

"Bây giờ Tiểu Hồng phải đi ngủ thôi."

Giọng ba Hồng trầm ấm vang lên, mang theo sự dịu dàng quen thuộc. Ông đặt ly sữa nóng vào tay cậu, bàn tay to lớn của ông nhẹ nhàng xoa lên đỉnh đầu cậu.

Hồng Trí Tú uống cạn ly sữa ấm trong tay, cảm giác ấm áp lan tỏa từ dạ dày lên cả trái tim. Cậu ngước nhìn ba Hồng, ánh mắt tràn đầy hy vọng:
"Ba, ngày mai con có thể đến thăm trại mồ côi được không?"

Hồng Vũ Nghiêm lặng lẽ gật đầu, không chút do dự trước mong muốn giản đơn ấy.

Trại mồ côi Ánh Sao Nhỏ, nơi từng là mái nhà của Hồng Trí Tú suốt những năm tháng tuổi thơ, vẫn giữ một vị trí đặc biệt trong lòng cậu. Mỗi tháng, cậu đều đến thăm tụi nhỏ, mang theo sách vở, bánh kẹo và cả những tiếng cười ấm áp. Lũ trẻ lúc nào cũng ríu rít quây quanh, gọi cậu là "anh Tú," ánh mắt lấp lánh niềm vui.

Kể từ khi Hồng Vũ Nghiêm nhận lại Trí Tú, ông không chỉ mang cậu về với gia đình mà còn dang rộng bàn tay, giúp nơi ấy thay đổi. Hàng năm, ông trích một phần gia sản để cải tạo lại trại mồ côi, biến nó thành một ngôi nhà đầy đủ tiện nghi hơn, nơi mà mọi đứa trẻ đều được học hành và vui chơi không thiếu thốn điều gì.

Còn mẹ Hồng, sau khi nhận lại cậu, bà đã quyết định rời bỏ nhung lụa để tìm đến những miền đất hoang sơ làm thiện nguyện. Bà thường nói rằng đó là cách bà tạ ơn Chúa vì đã bảo vệ và nuôi dạy con trai bà trở thành người tử tế.

Thông tin nhà họ Hồng tuyên bố hủy hôn lan truyền như lửa cháy trên đồng cỏ, khiến cả giới thượng lưu bàn tán không ngừng. Trong khi đó, Hồng Trí Tú cố gắng tránh mặt Cố Lương suốt hai ngày, giữ cho mình một khoảng cách cần thiết để suy nghĩ cách đối phó với anh ta.

Đến ngày dự hội nghị Bắc Kinh, cậu mới quay về nhà, chuẩn bị cùng ba Hồng lên đường rời Thượng Hải. Trí Tú khoác lên mình vẻ ngoài tinh khôi, xinh xắn như một bức tranh sống động. Đôi mắt hồ ly đầy mê hoặc của cậu dễ dàng khiến người ta không thể rời mắt.

Khi vừa bước chân vào khán phòng, ánh nhìn từ bốn phía lập tức đổ dồn về phía cậu. Sự hiện diện của Trí Tú vốn hiếm hoi, lại càng làm tăng thêm sự tò mò của mọi người. Họ đồn đoán rằng cậu là đứa con rơi bên ngoài của Hồng Vũ Nghiêm, chẳng những kém tài giỏi mà còn xấu xí, không dám lộ mặt trước công chúng. Nhưng khoảnh khắc Hồng Vũ Nghiêm dẫn cậu đi chào hỏi từng người, tất cả lời đồn dường như tan biến.

"Đây là Tiểu Hồng đáng yêu nhất của tôi," ông giới thiệu với nụ cười đầy tự hào.

Trí Tú cúi đầu chào từng người, giọng nói lễ phép, cung kính. Cậu không cần biện minh, chỉ qua cách cư xử và khí chất đã đủ khiến những ánh mắt dò xét phải thay đổi suy nghĩ.

Gần cuối buổi hội nghị, khi Dương Trọng Hoàng – nhân vật nổi bật nhất đêm nay – bước lên bục phát biểu, ánh mắt hắn nhanh chóng tìm thấy cậu giữa đám đông. Một thoáng nhếch môi hiện lên trên gương mặt sắc lạnh. Trong tâm, hắn cười thầm: "Cậu đến để nghe tôi phát biểu sao, vợ nhỏ?"

Suốt bốn tiếng đồng hồ, Trí Tú ngồi thẳng lưng, không để lộ bất kỳ dấu hiệu mệt mỏi nào. Hồng Vũ Nghiêm quay sang, thấp giọng hỏi:

"Con có mệt không? Muốn ra ngoài nghỉ một chút không?"

Cậu lắc đầu, đôi mắt sáng rõ: "Con không sao, vẫn có thể tiếp tục ạ."

Dù hội nghị về kinh tế Trung Quốc không liên quan gì đến ngành học của cậu, sự hiện diện của Trí Tú đã là niềm vui lớn đối với ông.

Khi hội nghị kết thúc, Trí Tú định rời đi trước để tránh gây chú ý. Nhưng tiếng bước chân phía sau khiến cậu lập tức quay đầu lại. Dương Trọng Hoàng bước tới, gương mặt nghiêm nghị nhưng trong đôi mắt ánh lên chút ý cười khó đoán.

Hắn khẽ cúi đầu chào, đưa tay về phía trước: "Bác Hồng, chào bác."

Hồng Trí Tú đứng đó, trái tim bất giác tăng nhịp, nhưng gương mặt vẫn giữ vẻ bình thản. Bầu không khí đột ngột trở nên đặc biệt hơn khi ánh mắt của cả hai chạm nhau.

Hồng Vũ Nghiêm đáp lại lời chào của Dương Trọng Hoàng bằng một cái bắt tay chắc nịch. Sau khi buông tay, ánh mắt của Dương Trọng Hoàng nhanh chóng liếc sang Hồng Trí Tú. Đôi môi đỏ hồng của cậu, làn da trắng như sương mai, và dáng người gầy hơn trước đây khiến hắn thoáng ngẩn người.

"Vị này là...?" Dương Trọng Hoàng nhướng mày hỏi, vẻ ngoài bình thản nhưng ánh mắt sâu không thấy đáy.

Hồng Vũ Nghiêm không chút do dự giới thiệu: "Đây là Hồng Trí Tú, con trai tôi."

Dương Trọng Hoàng gật đầu, đáp lại bằng giọng khẽ: "Chào Hồng tiên sinh."

Hồng Trí Tú cảm thấy kỳ lạ. Dương Trọng Hoàng hôm nay xuất hiện với thái độ khác hẳn, cậu không đoán được hắn đang nghĩ gì hoặc muốn làm gì.

"Gọi tôi là Hồng Trí Tú được rồi," cậu đáp, cố giữ giọng bình thản.

"Độc thân?" Hắn hỏi tiếp, như thể đây là một câu hỏi xã giao đơn thuần, nhưng ánh mắt lại dường như có ý trêu chọc.

"Đúng vậy, nó chỉ là một sinh viên nhỏ, không muốn yêu sớm," Hồng Vũ Nghiêm trả lời thay, nụ cười thân thiện hiện trên môi.

Dương Trọng Hoàng khẽ nhếch môi, nụ cười như mang ý trêu ghẹo. Không muốn yêu sớm? Hắn nghĩ. Đây không phải là người cách đây vài ngày đã hỏi liệu hắn có đồng ý cưới mình hay không hay sao? Một sinh viên nhỏ? Không phải Hồng Trí Tú đã là sinh viên năm hai hoặc thậm chí sắp tốt nghiệp rồi sao?

Khi trở về khách sạn, Hồng Vũ Nghiêm đặt cho Hồng Trí Tú một căn phòng đẹp nhất, có cửa sổ hướng ra bãi biển mênh mông. Bên trong, một hồ nước nhỏ được thiết kế tinh tế, những viên sỏi xếp gọn giúp cậu thư giãn sau ngày dài.

Trí Tú ngâm mình trong làn nước ấm, cảm giác như dòng nước đang cuốn trôi mọi mệt mỏi. Cậu chỉ chịu ngoi lên khi cảm thấy bản thân sắp không còn dưỡng khí, hơi thở dồn dập khi bước ra khỏi hồ nước.

Tiếng gõ cửa vang lên, kéo cậu trở lại thực tại.

Quấn vội chiếc khăn tắm quanh người, Hồng Trí Tú bước ra mở cửa.

Trước mắt cậu là Dương Trọng Hoàng. Hắn mặc áo sơ mi tay ngắn gọn gàng, quần âu phẳng phiu. Cả người toát lên vẻ tự tin và quyền lực, hoàn toàn đối lập với vẻ ngoài xuề xòa và ướt át của cậu lúc này.

Trong tích tắc, Hồng Trí Tú nhận ra bản thân đang trong tình huống đầy xấu hổ. Cậu vội định đóng cửa lại, nhưng Dương Trọng Hoàng đã nhanh tay chặn lấy.

Ánh mắt hắn quét một lượt từ trên xuống dưới, dừng lại ở cổ cậu. Trên làn da trắng nõn, một vùng đỏ ửng nổi bật, giống như vết cào cấu hoặc bị bóp chặt.

"Đau không?" Hắn hỏi, giọng trầm thấp, tay đưa lên như muốn chạm vào.

Hồng Trí Tú lùi một bước, tay ôm lấy cổ mình. Trong đầu thoáng hiện lại hình ảnh vài giờ trước khi cậu tự bóp cổ mình trong hồ nước, cố gắng dìm đi nỗi đau đớn và bất lực trong lòng.

"Đau. Rất đau," cậu đáp, cố tình nhấn mạnh từng từ, ánh mắt chạm thẳng vào hắn như đang thách thức.

Dương Trọng Hoàng thoáng nhíu mày, rồi bất chợt đẩy mạnh cửa bước vào bên trong phòng.
"Là ai?" Giọng hắn lạnh tanh, ánh mắt sắc bén nhìn quanh căn phòng.

Hồng Trí Tú khẽ cười, nhưng nụ cười ấy đầy vẻ chế giễu: "Tôi tự bóp cổ mình."

Câu trả lời của cậu khiến hắn ngừng lại, ánh mắt bỗng trở nên sắc lạnh hơn.

"Em điên rồi sao?" Dương Trọng Hoàng quát lớn, giọng nói đầy tức giận vang khắp căn phòng nhỏ.

Cánh cửa đóng sầm lại, không khí trong phòng trở nên ngột ngạt. Hai ánh mắt – một lạnh lùng, một đầy sự chống đối – khóa chặt lấy nhau, tạo nên một bầu không khí vừa căng thẳng vừa nguy hiểm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro