II.3
Thời gian trôi qua hơn một canh giờ, hiện tại cũng đã là một buổi chiều mát mẻ. Trí Tú lại chạy trên con đường làng quen thuộc để đến Doãn Gia tìm Tịnh Hàn với gương mặt luôn rạng rỡ và vui tươi. Đến Doãn Gia thì cũng như mọi lần đến, cậu lại như thường là chào hỏi ông bà Doãn và Tống Nghiên trước khi đi tìm hắn. Đang sải chân thật nhanh để tìm kiếm căn phòng của Tịnh Hàn thì đang đã đụng trúng ả Trần Ngọc Liên cách căn phòng của hắn vài ba bước chân nhỏ, túi kẹo trên tay Trí Tú nhanh chóng bị rơi xuống đất, cậu cũng nhanh chóng cúi gập người xuống và ríu rít xin lỗi cô gái đang đứng trước mặt.
"Tôi xin lỗi...chị không sao chứ?"
"Cậu phải cẩn thận chứ, đau chết tôi rồi." Ả Liên vì đã bị cậu trai đụng trúng và đạp trúng bàn chân nên vì cái đau nhức truyền tới, thế là có chút nổi cáu, hơi lớn tiếng nói với cậu trai đang đứng trước mắt.
"Tôi xin lỗi, chị đâu cần lớn tiếng vậy đâu chứ!?" Trí Tú hơi cau mày nhìn cô gái đang đứng trước mặt rồi có hơi lớn tiếng nói lại.
Cạch.
Cánh cửa phòng của Tịnh Hàn được ai đó mở toang ra. Tịnh Hàn bên trong nhanh chóng đi ra và đứng hiện diện trước cửa phòng. Hắn đưa mắt nhìn về phía hai con người như đang sắp có cãi vã mà cau mày, vẻ mặt hắn có chút không vui vẻ gì, thay vào đó là vẻ mặt có hơi khó chịu đang dính trên gương mặt điển trai. Trí Tú đưa mắt lên nhìn Tịnh Hàn đang đứng ở đó, sau đó cậu cũng nhanh chân chạy tới chỗ hắn đang đứng và lùi ra đứng núp sau lưng hắn.
"Làm sao?" Hắn nghiêng đầu nhìn Trí Tú đang đứng ở sau lưng hắn, lạnh giọng nói.
"Em...lỡ đụng trúng chị ấy, chị quát em."
Nghe hết câu Trí Tú nói ra, hắn liền quay quắt đầu lại, đưa mắt nhìn lên ả Liên đang đứng đó với vẻ mặt hơi nhăn nhó. Ả Liên nghe vậy cũng nhanh chóng phủ nhận, vừa đưa mắt nhìn về hướng của Tịnh Hàn đã thấy ánh mắt sắc lạnh kia đang liếc nhìn ả khiến ả có hơi rùng mình, hơi lắp bắp cất giọng nói.
"Không phải..em kh..không có."
"Câm miệng cô lại." Tịnh Hàn bực tức, giọng nói lớn cất tiếng quát tháo khiến cho ả Liên đang đứng ở đó đang run sợ cũng càng thêm sợ hãi với người con trai mà ả thầm thương yêu.
"Tú vào trong phòng ngồi đợi anh chút."
Tịnh Hàn nghiêng đầu sang nhìn Trí Tú đang đứng sau lưng rồi khóe môi khẽ cong lên, giọng nói hạ xuống, nhỏ nhẹ nói với con người bé nhỏ. Trí Tú nghe hắn nói vậy cũng gật đầu một cái rồi vội vã đi vào bên phòng căn phòng của hắn, cũng không quên đưa tay lên nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại. Ở ngoài đây chỉ còn có Tịnh Hàn và ả Ngọc Liên, khi Trí Tú vừa vào bên trong phòng và đóng cửa lại thì hắn liền thay đổi sắc mặt từ vẻ mặt dịu hiền sang vẻ mặt cau có liếc nhìn ả, khóe môi hắn hé mở và cất tiếng nói đầy sự đe dọa.
"Đừng dại gì mà đụng vào người của tôi, nếu không tôi không biết sẽ làm gì cô đâu." Hắn vừa nói dứt lời thì đã quay người sải bước chân đi vào bên trong căn phòng để lại ả Liên đang sợ hãi trước câu nói vừa rồi của Tịnh Hàn, gương mặt xinh đẹp nhễ nhại vài giọt mồ hôi, gương mặt ả cũng lộ rõ sự ấm ức không thôi. Nhưng ả cũng không làm gì thêm, chỉ đành ngậm ngùi ôm sự ấm ức đó giấu trong người. Ả cũng không biết cậu trai kia là ai, vì sao cậu ta lại được Tịnh Hàn nâng niu và dịu dàng như vậy. Còn ả thì sao? Từ nhỏ đã bị hắn hắt hủi, bây giờ cũng chẳng khác gì lúc hồi bé.
***
"Anh Hàn, chị ấy là ai thế?" Trí Tú ngồi trên chiếc giường rộng rãi, cạnh bên cậu là Tịnh Hàn đang đưa ánh mắt say đắm nhìn đăm chiêu vào cậu.
"Là khách."
"Là khách thôi sao?"
"Cô ta là người mà ba má muốn anh cưới." Hắn nhìn cậu rồi nhẹ nhàng đáp.
"Vậy là anh sẽ cưới chị ấy đúng chứ?" Cậu chu chu môi.
"Không, anh không thích cô ta."
"Sao vậy, em thấy chị ấy.."
"Anh thích em." Tịnh Hàn không cho cậu nói hết câu thì liền ôm chặt Trí Tú vào lòng mà hưởng thụ sự ấm áp, hắn nhẹ nhàng áp đôi môi mỏng trên mái tóc thơm thơm của cậu. Trí Tú cũng không phản ứng gì, cứ để mặc cho hắn đang ôm chặt cứng cơ thể cậu vào trong lòng ngực săn chắc.
'Chỉ một câu trả lời với em nó khó vậy sao?'
Những lần Tịnh Hàn nói về việc hắn yêu Trí Tú, thích Trí Tú, thương Trí Tú thì cậu đều luôn lãng tránh nó, điều đó khiến cho hắn luôn khó chịu đến bứt rứt trong người mãi nhưng chẳng biết phải làm gì.
***
Rồi thời gian lại bắt đầu trôi qua một cách nhanh chóng, mọi chuyện không còn gì đáng để tâm, nhưng chỉ có điều là lúc nào ả Liên luôn luôn đeo bám lấy Tịnh Hàn, ông bà Doãn thì không can thiệp gì vì ông bà là người muốn hai người thân thiết hơn, cơ mà. Còn Tống Nghiên thì càng không để tâm hay chịu lên tiếng nói giúp hắn về chuyện cưới hỏi này của hắn và ả Liên khiến hắn như phát điên lên vì luôn bị làm phiền suốt ngày.
"Anh Hàn.., anh rảnh chứ?" Ả Liên nắm lấy tay áo hắn mà rụt rè kéo nhẹ lại.
"Tôi không rảnh." Hắn hất mạnh tay ả ra rồi nhanh chân bỏ đi.
"Anh Hàn...ơ..này." Ả cũng chỉ biết đứng ở đó mà nhìn theo bóng lưng của hắn đang đi xa dần.
***
Những chuỗi ngày đi chơi của Tịnh Hàn và Trí Tú trở nên thưa dần đi và như cả hai không còn đi chơi với nhiều như lúc trước nữa, hầu như là Tịnh Hàn không còn đến nhà và rủ Trí Tú đi dạo quanh cái làng này nữa. Cả Trí Tú cũng vậy, cậu cũng chẳng thèm đến nhà hắn để rủ hắn đi chơi mỗi ngày như trước, nhưng lâu lâu thì cậu cũng có đến nhà hắn chơi mộ vài lần ít ỏi. Ví dụ như một tuần đến hai lần hoặc có thể ít hơn thế nữa, đến chơi thì cả hai cũng chỉ ngồi cùng nhau để nói chuyện, nói được vài câu thì cậu lại đi về nhà.
Còn Tịnh Hàn, không phải là hắn không muốn đến nhà Trí Tú để rủ Trí Tú thường xuyên đi chơi cùng nhau nữa. Lí do là vì ba má của hắn luôn lời ra lời vào rót vào hai bên tai hắn là buộc hắn phải dẫn ả Liên đi chơi cùng, không thì hắn và ả phải cùng với nhau ngồi xuống nói chuyện để có gì hợp tình hợp ý thì ba má hắn mới tiếp tục với chuyện cưới hỏi, nếu không thì cứ như thế mà kéo dài thời gian. Nhưng hắn vẫn luôn có câu trả lời luôn sẵn sàng để nói ra là "KHÔNG!". Không bao giờ hắn đồng ý việc sẽ cưới ả ta ngoài khi hắn chịu buông bỏ chuyện tình kia của hắn. Bởi vì những lời bắt ép của ba má, hắn cứ vậy mà cứng đầu không đầu ý với những lời đề nghị, thế nên hắn cứ ru rú ở nhà và nhốt bản thân trong phòng mãi.
Hắn cũng không cần phải đưa hay cùng ai làm gì hết.
Và có một buổi chiều của một ngày nọ. Tịnh Hàn cùng với Tống Nghiên đi cùng nhau để mua một ít đồ. Thật thoải mái khi bên cạnh hắn chẳng có ả Liên luôn bám víu để làm phiền hắn hay cứ luôn dính lấy hắn. Cả hai đi trên con đường quen thuộc và không xa lạ với ai trong cái làng này, đi được nửa con đường làng và đi thêm một đoạn nữa là sẽ đến cái chợ làng. Phía cái thân cây đa to lớn quen thuộc kia, nó nằm ở giữa làng, cạnh bên bờ sông với dòng nước đang không ngừng chảy siết vì nước lớn đang dâng lên. Tịnh Hàn liếc mắt nhìn về phía cái cây đa đó thì bỗng chốc đơ cứng hết cả người.
Hắn nhìn thấy Trí Tú đang lót dép ngồi ở dưới gốc cây đó, hướng người về cái chiều hoàng hôn đẹp tuyệt vời và những làn gió mát cứ không ngần ngại gì mà thổi qua cơ thể nhỏ bé của cậu. Nhưng không có việc gì để nói khi con người đang ngồi cạnh bên Trí Tú là thằng Tí, hai người đang ngồi dưới gốc cây đa đang nói chuyện cười đùa với nhau trông vô cùng thân thiết. Thằng Tí nó còn vô tư nắm lấy bàn tay mềm mại của Trí Tú khiến Tịnh Hàn đang lê đôi chân nặng trĩu bước đi về phía trước nhưng đôi mắt vẫn không thể nào rời khỏi hai bóng lưng đang ngồi cạnh bên nhau ở đó.
Gương mặt của hắn bây giờ lại trở nên vô cùng tức giận, đôi mắt đục ngầu ánh lên tia đỏ rời khỏi khi bóng hai người kia đã khuất đi sau một căn nhà lân cận ở gần đó. Tống Nghiên đang đi chậm rãi ở bên cạnh, nghiêng đầu sang nhìn Tịnh Hàn, thấy vẻ mặt bỗng chốc thay đổi của hắn nên cũng nổi dậy những tò mò nên từ từ hé môi cất giọng lên nói.
"Sao đấy?" Thấy Tịnh Hàn không đáp thì Tống Nghiên cũng không rảnh mà hỏi thêm gì nữa, chỉ biết đi theo con người lạnh nhạt đang bước từng bước chân thật chậm rãi ở cạnh bên. Bầu không khí trở nên im lặng được ít phút, cả hai người cũng đã đi gần đến chợ làng với tốc độ khá chậm chạp, như cả hai đang đi thật chậm để cùng nhau phiêu du ngắm cảnh xung quanh vậy. Bỗng trong đầu Tống Nghiên nảy lên một chuyện, liền quay quắt sang Tịnh Hàn rồi nhanh miệng nói.
"Tao nghe nói ba của Tú bị bệnh, khá nặng đó."
"Em biết, em sẽ sắp xếp thời gian sang hỏi thăm." Tịnh Hàn nghe Tống Nghiên nói thì liền đáp, xong thì thở ra một hơi dài đầy mệt mỏi. Việc ba của Trí Tú bị bệnh nặng thì hắn cũng đã biết từ lâu rồi nhưng chẳng có thời gian rảnh để ghé sang thăm hỏi, vì hắn đã bị một con đỉa cứ luôn bám dính vào người mãi mà chẳng chịu buông ra.
"Đi nhanh lên còn về." Tống Nghiên đi lùi ra sau lưng hắn, đưa hai tay nắm lấy hai bên cánh vai hắn mà đẩy lên phía trước, hành động này của chị nhằm để giúp hắn đi nhanh hơn. Hắn cũng không nói gì, cứ thế mà liên tục thở dài ra không ngừng. Cả hai chị em nhà họ Doãn cùng nhau đi mua một ít đồ rồi cũng bắt đầu quay đầu đi lên lại con đường kia để trở về nhà. Đến khi cả hai lại đi ngang cái cây đa to lớn kia, bước chân của Tịnh Hàn lại bắt đầu chậm dần đi khiến cho Tống Nghiên lại trở nên thắc mắc mà ngước mắt lên nhìn hắn. Chị thấy hắn đang nghiêng đầu nhìn đăm chiêu cái gì đó ở phía cái cây đa kia nên cũng không ngần ngại gì mà không tò mò nhìn theo hướng nhìn của hắn.
Với cái nhìn của Tịnh Hàn , hắn như đang dán cặp mắt của bản thân vào hai con người đang cùng nhau thân thiết đằng xa xa dưới gốc cây đa, hai tay siết chặt lấy hai túi đồ đang xách trên tay. Tịnh Hàn nghiến răng nghiến lợi khi nhận biết thằng Tí cũng đang đưa ánh mắt nhìn hắn, Tịnh Hàn nhìn thật rõ cái ánh mắt như đang mỉa mai và đùa cợt của nó khi đang cặp đôi mắt nhìn về phía hắn. Thật khiến hắn phải lao đến thật nhanh và đấm thẳng vào mặt nó vài ba cú.
Và rồi hắn tận mắt nhìn thấy thằng Tí ghé sát đầu lại với Trí Tú hơn. Nó không ngần ngại gì mà hôn một cái vào bên má phúng phính, trắng nõn nà của Trí Tú như là đang khiêu khích sức chịu đựng của hắn. Tịnh Hàn như muốn mất đi cái bình tĩnh của mình mà muốn lao đến chỗ thằng Tí thật nhanh nhưng đã bị Tống Nghiên đứng bên cạnh nắm chặt lấy cánh tay và kéo đi.
"Về thôi." Tịnh Hàn chỉ đành ngậm ngùi mà nghe theo lời của Tống Nghiên, hắn để chị nắm lấy cánh tay kéo đi mà bản thân lại chỉ biết câm nín. Lần này hắn xin thề, nếu hắn không đánh cho thằng Tí chết đi sống lại thì hắn không phải là Doãn Tịnh Hàn nữa!
***
Còn ở chỗ gốc đa mà Trí Tú đang cùng thằng Tí ngồi cạnh bên nhah cười đùa từ nãy giờ nhưng vẫn không biết có sự hiện diện của Tịnh Hàn và Tống Nghiên vừa đi tới và vừa đi rời khỏi nơi này cách đây chỉ mới có vài phút ngắn ngủi. Hiện tại ở gốc đây đa bây giờ bỗng chốc trở nên im lặng đến lạ thường, vừa nãy cả hai vẫn cùng nhau trò chuyện vui cười mà bây giờ lại chìm trong biển lặng. Vẻ mặt cả hai người cũng theo đó mà trở nên căng thẳng, thằng Tí với vẻ mặt hơi áy náy nhìn con người nhỏ bé với vẻ mặt nhăn nhó khó chịu không thôi.
"Anh làm gì vậy?" Giọng nói của Trí Tú phá tan không gian im lặng đang bao trùm lấy toàn bộ khu vực này. Đưa đôi mắt kèm theo đôi chân mày đang cau lại nhìn thằng Tí đang im lặng.
Nó nghe cậu vừa cất giọng lên nói thì có chút giật mình, đưa tay lên gãi tai, cố gắng nở nụ cười có hơi gượng gạo khi nghĩ tới cái hành động vừa nãy vừa làm với con người nhỏ bé đang ngồi bên cạnh.
"Anh xin lỗi, anh không cố ý đâu."
"Lần sau đừng có tự tiện như thế nữa! Em không thích đâu."
"Ừm, anh biết.."
"Ừm."
"Mà anh có cái này muốn cho em." Lời vừa dứt thì thằng Tí lấy từ túi quần ra một cái túi ni lông nhỏ và đưa ra trước mặt của Trí Tú.
Cậu ngẩn ngơ đưa mắt nhìn cái thứ mà thằng Tí đang đưa ra trước mắt mà khó hiểu nên liền hé môi cất giọng lên tiếng hỏi nó.
"Này là cái gì vậy ạ?"
"Là thuốc, nghe nói ba em đang bệnh, đem thuốc về cho ba em uống đi, có khi lại đỡ hơn."
"Sao anh biết ba em đang bệnh?"
"Nghe nói thôi, em cầm lấy." Nói rồi nó liền nhét túi thuốc vào trong tay cậu rồi nhe răng nở nụ cười thật tươi. Trí Tú cũng cầm lấy túi thuốc trên tay, khóe môi cậu cũng nhẹ cong lên nở một nụ cười, ríu rít cảm ơn không ngừng.
"Em cảm ơn anh nhiều lắm. Anh tốt với em quá."
"Vì em là người anh thương mà."
________________________________
Bỏ quên nó đã lâu bh mới nhớ để đăng tiếp:))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro