Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

jingi.hug

đôi lúc yoongi nghĩ rằng cậu thực sự cần một cái ôm. vì lí do gì thì cậu chẳng nói đâu, dại gì mà nói chứ. chỉ là cảm thấy mọi thứ quá mệt mỏi, tất cả dường như đang vỡ vụn dưới đôi bàn tay cậu, rồi bay đi chóng vánh như những hạt cát nơi sa mạc mênh mông. trong những thời kì đen tối nhất, yoongi dường như còn có thể cảm nhận được những mũi giao nhọn đang hướng về cậu, chực chờ để được đâm sâu vào da thịt. những lúc như thế cậu cần một cái ôm thật chặt, bao bọc lấy cậu bằng hơi ấm và mùi hương của người nọ. yoongi khát khao được yên giấc trong vòng tay ấy, dù chỉ một chút, để nhắc như cậu rằng cậu không cô độc, vẫn có ai đó ở đây sẵn sàng giang rộng vòng tay đón cậu vào lòng, thủ thỉ vào tai cậu rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi. một cái ôm như có sức mạnh bằng mười lời an ủi suông vậy.

và chẳng có ai sở hữu một cái ôm tuyệt vời như seokjin cả.

từ thân hình to lớn, đôi vai rộng, cả mùi hương nhàn nhạt, thứ mùi mà chỉ anh cả nhà bangtan mới có, thứ mùi làm cho yoongi thầm mường tượng đến một cửa hàng hoa. yoongi cũng đã từng được seokjin ôm vài lần, không nhiều, nhưng đủ để cậu cảm nhận được nhịp tim bình ổn của anh, và cả nhiệt độ cơ thể ấm áp. yoongi đã kịp ghi nhớ mỗi thứ một chút, trước khi cậu vì ngại ngùng mà đẩy anh ra. để rồi ngồi ngẩn ngơ một cách ngu ngốc, tự hỏi vì sao sĩ diện lại cao đến thế. nên khi mỗi lần yoongi thấy những đứa em nhỏ có thể ôm seokjin (hoặc được seokjin ôm) một cách dễ dàng như thế, cậu đều không tự chủ được mà nổi lòng ganh tỵ.

đẩy anh ra đâu phải là do không thích ôm đâu, vậy mà cũng không ôm cậu lại, seokjin ngu ngốc.

.

yoongi với tay lấy lon americano đang tan đá trên bàn, ngửa đầu uống một ngụm lớn, cảm nhận thứ chất lỏng lạnh lẽo mang theo vị đắng trượt vào trong cổ họng. đây đã là lon thứ ba trong buổi tối này rồi, và yoongi cũng chẳng nhớ rõ sáng nay cậu đã uống hết bao nhiêu lon. yoongi không muốn đếm chúng làm chi, để rồi một ngày nào đó phải hối hận vì biết được chính xác số lon americano mà bản thân đã tọng vào bao tử.

yoongi lắc đầu, đưa tay xoa nhẹ hai bên thái dương, cố gắng khiến bản thân mình tỉnh táo đôi chút. mặc dù đây đã là lon thứ ba trong buổi tối ngày hôm nay, nhưng cậu vẫn chẳng thấy đỡ hơn chút nào, cơn buồn ngủ dai dẳng từ những đêm thiếu ngủ vẫn đang bám víu lấy cậu, khiến cho cả bản thân dường như chẳng có sức lực để chống đỡ. yoongi vò tóc, tự hỏi phải chăng năng lượng của mình đã bị con yêu nào đó rút cạn đến số âm rồi không, chứ không lẽ nào mà cậu lại thấy mệt mỏi cùng cực ngày qua ngày như vậy được.

có một cái ôm ngay lúc này thì tốt biết mấy nhỉ?

câu hỏi ấy vừa vụt lên đã khiến yoongi không tự chủ mà nghĩ đến seokjin, người anh cả với cái ôm ấm nhất trong nhóm. nhưng suy nghĩ rốt cuộc cũng chỉ là suy nghĩ, seokjin sẽ chẳng khi không mà ôm cậu đâu, và yoongi cũng quá kiêu ngạo để mở miệng xin một cái ôm.

"mệt thật"

chợt lúc đó trong genius lab vang lên tiếng chuông cửa.

"yoongi hyung!" là giọng của namjoon.

yoongi tháo tai nghe trên cổ xuống, lật đật xỏ dép ra mở cửa.

"tốt quá, anh còn sống"

namjoon cười toe toét, để lộ hai cái lúm đồng tiền sâu hoắm. và yoongi nghĩ rằng đó là thứ duy nhất ngăn anh khỏi việc thụi cho tên gấu đần này mấy phát vì tội dám trù ẻo mình.

"ừ, anh còn sống khoẻ. chú mày muốn gì?"

namjoon khệ nệ lôi trong túi một bình đựng canh rồi nhét vào tay yoongi. màu sắc và hình dáng của chiếc bình này yoongi không lẫn đi đâu được, vì nó này đã ra vào trong genius lab của yoongi nhiều đến mức không đếm xuể.

"seokjin hyung dặn em đưa anh, còn bắt phải đưa tận tay cho anh, thiếu điều còn ép em ngồi coi anh uống hết nữa"

yoongi yên lặng không nói gì, nhìn chiếc bình trên tay, cảm nhận hơi ấm bao quanh nó. ánh mắt anh khẽ giao động, một điều gì đó chợt vụt lên trong tâm trí nhưng rất nhanh, yoongi đã gạt phăng chúng đi.

"cảm ơn em"

"không có gì, em ra phòng tập với tụi nhỏ đây" nói rồi namjoon vẫy tay với yoongi, sau đó biến mất sau bức tường trắng.

gần một giờ sáng rủ nhau đi tập gym, đúng là chỉ có mấy nhóc nhà này mới đáo để như thế.

yoongi thở dài, rồi đóng hai lớp cửa lại, lần nữa giam mình vào sau những bức tường trong studio. anh ngồi phịch xuống ghế, dọn bớt đống đồ ngổn ngang trên bàn rồi đặt bình canh xuống. yoongi bình thường không hề thích studio của mình bị bám mùi đồ ăn, nhưng nếu là đồ của seokjin nấu thì đó lại là một chuyện khác. yoongi cẩn thận mở nắp bình canh, và chưa đầy một giây sau, mùi đồ ăn thơm phức đã bao trùm lấy genius lab.

hôm nay seokjin làm canh sườn bò, một trong những món ngon nhất của anh.

yoongi khịt khịt mũi nhỏ, húp một miếng canh, đúng là chẳng ai hiểu rõ cậu như seokjin.

.

khi yoongi về đến nhà thì đồng hồ đã điểm hơn ba giờ sáng, cậu cởi dép đi ngoài, khó khăn tìm được một chỗ trống trên kệ rồi đặt đôi dép lên, xỏ vào chân dép đi trong nhà. cả bảy người cùng sống chung với nhau thì tuyệt thật đấy, nhưng đã bao giờ mọi người nghĩ đến cảnh về nhà và thấy giày dép ngổn ngang ngay trên hành lang ra vào chưa? yoongi chậc lưỡi, mai cậu đem tống thùng rác hết cho chừa.

yoongi mở đèn flash trên điện thoại rồi chui vào bếp, với tay mở đèn nhỏ ở nhà ăn và tiến tới bồn rửa bát. cậu cần phải rửa sạch lại cái bình của seokjin trước khi đi ngủ và chuyện này cũng chẳng tốn nhiều thời gian, một phút sau yoongi đã xong việc. cậu với lấy khăn lau tay, tự hỏi nay có thể yên giấc không, hay lại trằn trọc như những đêm trước. cậu có nên dùng thuốc ngủ không nhỉ?

"em mới về à?"

yoongi giật mình, vội vàng quay lại. seokjin đang ở ngay sau lưng cậu, với một gương mặt không có vẻ gì là mới thức giấc.

anh ấy còn thức sao? tới tận giờ này?

"ừm em... mới về" yoongi vội lảng đi ánh mắt của seokjin, cậu chưa bao giờ giỏi nhìn vào mắt người khác, cả seokjin và những thành viên khác đều hiểu rõ điều này. nên họ chưa bao giờ gượng ép cậu cả, như cách seokjin chỉ cười hiền nhìn yoongi né tránh anh "em làm anh thức giấc à?"

"không, anh chưa ngủ"

đúng là anh ấy chưa ngủ.

"ba giờ sáng rồi, anh mất ngủ à?"

seokjin lắc đầu, vươn tay lên, lấy một chiếc ly sứ đằng sau lưng yoongi, gần đến mức khiến cậu giật mình né tránh. và cậu lại ngửi thấy rồi, hương thơm nhàn nhạt chỉ thuộc về anh.

yoongi nghe thấy tiếng cười khúc khích của seokjin, có gì buồn cười đâu chứ?

seokjin tiến đến bàn ăn, tự rót cho mình một ly nước "nhiều hôm rồi em cứ trốn trong studio, anh cũng chẳng gặp được em, nên hôm nay cố chờ em về" seokjin ngừng một chút để uống nước, rồi lại quay qua hỏi yoongi "mixtape của em sao rồi? vẫn ổn chứ?"

"mọi thứ vẫn ổn, chỉ là..." em không thể ngủ được.

"trông em mệt mỏi quá" seokjin lại lần nữa bước đến đứng trước mặt yoongi, đặt chiếc ly vào chỗ cũ, rồi khựng lại một chút, đưa tay lên chỉnh tóc mái cho người em kém mình một tuổi "tóc cũng dài quá rồi, che kín cả mắt"

yoongi nín thở nhìn seokjin chỉnh lại tóc cho mình, đem tất cả động tác dịu dàng của anh thu vào hết trong tầm mắt. yoongi cảm thấy choáng ngợp, mùi hương, hơi ấm, tất cả của seokjin dường như đang đánh sập vào hàng phòng tuyến cuối cùng của cậu.

"ổn rồi đó, đi ngủ thôi, trễ rồi" seokjin hạ tay xuống, xoay lưng chuẩn bị rời khỏi bếp thì cảm nhận được góc áo mình bị ai đó kéo lại. anh quay người lại, thấy một yoongi đang xấu hổ nhìn sang chỗ khác, nhưng tay thì lại dùng sức kéo chặt góc áo anh hơn.

"yoongi?"

"seokjin... em, ừm, thực ra thì... có chuyện này"

"ừ anh nghe"

anh có thể ôm em không? chỉ một chút thôi?

yoongi ngập ngừng, tim nhỏ trong lồng ngực đang đập liên hồi vì hồi hộp. cậu có nên nói không nhỉ? nên mở lời như thế nào? nếu nói rồi thì anh có cho cậu ôm không? hay là anh sẽ cười cậu? chúa ơi, yoongi thề lão ta mà cười là cậu sẽ bẻ hết răng cho biết mùi,... và rất nhiều câu hỏi nữa. nhưng cuối cùng, yoongi lại chọn im lặng. nên cậu buông góc áo seokjin, đáp một câu không có gì rồi định chuồn đi, chỉ không ngờ rằng chưa đi được vài bước thì cổ tay đã bị seokjin nắm lại rồi cả người dễ dàng bị anh kéo về, một giây sau, yoongi đã nằm gọn trong lồng ngực seokjin.

"em đúng là một con mèo bướng bỉnh"

yoongi nghe lời anh lớn trách mắng xong cũng không dám cãi lại, chỉ ngoan ngoãn nằm im trong cái ôm của người anh lớn. cậu dè dạt đưa tay ôm lên ôm lại anh, dụi đầu vào lồng ngực ấm áp, hít hà hương thơm ngày đêm nhớ mong, hưởng thụ sự an toàn tuyệt đối mà cậu thiết cầu bấy lâu nay. và cứ thế sự mệt mỏi dai dẳng bám lấy yoongi cứ thế mà trôi tuột qua kẽ tay, nhường chỗ cho cảm giác tuyệt vời này.

yoongi thở ra một hơi thoải mái, siết vòng tay lại để ôm anh chặt hơn. đúng là không có cái ôm nào tuyệt vời như của seokjin cả.

và sau đó yoongi hoàn toàn biến thành một con mèo trong vòng tay kim seokjin.

được một lúc sau seokjin bỗng dưng nhấc bổng yoongi lên, xoay người đặt cậu lên kệ bếp, tiện quấn chân cậu vào quanh hông mình.

"anh có thể thấy cái ánh mắt ghen tỵ của em khi em nhìn thấy anh ôm mấy đứa nhỏ đấy" seokjin cười hiền, hôn cái chóc lên chóp mũi của yoongi "anh cứ đợi em xin mãi, vậy mà em còn chẳng thèm mở lời, còn dám trốn anh" seokjin di chuyển môi mình lên đôi mắt nhỏ đang nhắm nghiền của yoongi, người mà đang hoàn toàn hưởng thụ cái ôm lẫn những nụ hôn nhỏ vụn anh đang rải lên mặt mình "bướng bỉnh" seokjin kết thúc bằng một cái cắn yêu lên má yoongi, không đau, nhưng đủ để khiến yoongi giật mình.

yoongi khẽ cười, không vội đáp lời seokjin. cậu lần nữa dựa đầu vào lồng ngực anh , như làm nũng mà dụi dụi chiếc đầu nhỏ.

mãi một lúc sau, khi một ý tưởng bỗng vụt lên trong đầu, yoongi mới mở lời "hyung?"

"hmm?"

"anh có muốn xuất hiện trong mv của em không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro