Chap 1: Tôi và Anh
Tôi là học sinh năm cuối của một trường Sân Khấu Nhạc Kịch sáng giá ở Hàn Quốc, học lực bình thường, chẳng có gì để nói, nhưng gia thế của tôi lại có thể mua cả ngôi trường này. Tôi được chiều chuộng từ bé nhưng bây giờ, ở tuổi 22 tôi vẫn ngoan ngoãn, không yêu đương hay hút thuốc, cũng chẳng đi bar bao giờ. Nhưng tôi lại đi thích một thầy giáo dạy Piano trong trường.
Anh là thầy giáo, là người tôi thích, anh hơn tôi về mọi mặt, tuổi tác, sức khoẻ và tài năng. Có điều gia đình anh không mấy giàu có, tôi thường thấy anh đi tàu điện ngầm tới trường. Ngày nào anh cũng mặc chiếc áo sơ mi còn hơi nhăn nheo, có vẻ anh vừa lấy về ở tiệm giặt là. Anh khác với các thầy cô khác là vì anh không đeo kính, có vẻ anh không học nhiều, Piano là tài năng của anh. Anh rất ít khi cười, nhưng mỗi lần anh cười tôi đều muốn ngất xỉu vì vẻ đẹp của anh, cách anh cười lạ lắm, chỉ để hở hàm trên, đôi lúc tôi còn nghĩ rằng anh không có hàm dưới. Tôi hơi ganh tị với anh vì làn da trắng mịn không cần make up, khuôn mặt sáng lạng như ánh mặt trời.
Tôi cũng có thể là học sinh cưng của anh vì tôi chơi Piano rất giỏi, bạn thân của tôi cũng vậy, anh hay nhìn các học sinh giỏi bằng ánh mắt ấm áp nhưng với tôi thì lại không. Tôi đã nghĩ rằng "người đặc biệt sẽ có cách đối xử đặc biệt"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro