Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Bù Lỗi Bằng Thân Xác

Phòng khách của căn hộ nhỏ chỉ có ánh sáng vàng nhạt từ chiếc đèn bàn hắt xuống mặt bàn gỗ. Mùi cà phê còn nóng hổi phảng phất khắp gian nhà, trộn lẫn mùi giấy mới từ đống tài liệu trải dài trước mặt Seohyun.

Cô ngồi cúi người, cánh tay chống bàn, mắt dán vào màn hình laptop. Ngón tay gõ liên tục, thi thoảng dừng lại để ghi chú thêm vào một xấp tài liệu bên cạnh. Trán hơi nhăn lại, môi mím thành một đường mỏng.

Yoona đứng cách đó vài bước, dựa nhẹ vào khung cửa bếp, hai tay khoanh trước ngực. Cô đã gọi Seohyun vào ăn tối ba lần nhưng câu trả lời vẫn giống nhau: “Chị ăn trước đi, em còn chút việc.”

“Em làm từ sáng tới giờ rồi đấy.” Yoona nhíu mày, giọng không lớn nhưng đủ để Seohyun nghe rõ. “Ăn uống xong rồi làm tiếp cũng được.”

Seohyun không ngẩng đầu, chỉ trả lời khẽ, như đang nói với màn hình:
“Em đang gỡ một chỗ lỗi… nếu để mai sẽ quên mất.”

Yoona thở ra, mím môi. Cô bước lại gần, đặt tay lên vai Seohyun, giọng dịu lại:
“Em gỡ xong lỗi này, lại sẽ có cái khác. Nhưng sức khoẻ không thể chờ được đâu.”

Khoảnh khắc đó, Seohyun ngừng gõ nhưng vẫn không nhìn lên. Cô hít một hơi, rồi nói:
“Em ổn, Yoona… thật sự ổn. Chỉ cần thêm chút nữa thôi.”

Lần này Yoona im lặng vài giây. Cô lùi lại, thu tay về. Đôi mắt vốn mềm mỏng dần trở nên lạnh lẽo.
“Được rồi. Em muốn làm gì thì làm.”

Yoona quay người, bước thẳng vào phòng ngủ, tiếng cửa đóng “cạch” vang lên rõ ràng trong không gian vốn yên tĩnh.

Seohyun ngồi bất động. Màn hình laptop vẫn sáng nhưng cô chẳng đọc nổi dòng chữ nào. Cảm giác trống rỗng len vào lồng ngực. Cô biết mình vừa làm Yoona buồn, nhưng cái bản tính bướng bỉnh và áp lực tự tạo khiến cô không muốn thừa nhận ngay.

Mười lăm phút trôi qua, Seohyun tắt laptop, gom tài liệu sang một bên. Cô đứng dậy, đôi chân tự động đưa cô về phía cánh cửa vừa đóng lúc nãy.

Căn phòng ngủ tối, chỉ có ánh sáng xanh từ màn hình điện thoại phản chiếu lên gương mặt Yoona. Cô ngồi dựa vào đầu giường, mắt lướt qua vài dòng tin nhắn nhưng chẳng thực sự đọc. Nghe tiếng cửa mở, Yoona vẫn không ngẩng lên.

Seohyun bước lại gần, ngồi xuống mép giường. “Chị…” Cô gọi khẽ, nhưng không nhận được phản ứng.

“Em xin lỗi.” Giọng cô nhỏ đi, nhưng không giấu nổi sự khàn đục vì căng thẳng.

Yoona đặt điện thoại sang một bên, cuối cùng ngẩng lên nhìn. Đôi mắt đẹp ấy không còn dịu dàng mà đầy mỏi mệt. “Nếu em không biết cách nghỉ ngơi, ít nhất cũng đừng trút cái mệt mỏi của mình lên người khác.”

Câu nói ấy như một nhát dao mỏng xuyên qua ngực Seohyun. Cô im lặng một giây, rồi đột ngột nghiêng người, dùng hai tay đẩy Yoona nằm ngửa xuống giường.

“Seohyun!” Yoona mở to mắt, định chống tay ngồi dậy nhưng cổ tay đã bị giữ chặt.

Seohyun cúi sát xuống, hơi thở nóng hổi quấn lấy làn da Yoona. “Cho em… chuộc lỗi theo cách của em.” Giọng cô trầm thấp, gần như thì thầm nhưng chứa đầy sự nài nỉ pha lẫn khao khát.

Yoona cau mày, nhưng hơi ấm từ hơi thở của Seohyun, mùi hương quen thuộc thoang thoảng từ tóc cô bắt đầu khiến trái tim Yoona chao đảo. “Đừng có… bừa bãi như vậy.”

“Không phải bừa bãi.” Seohyun thì thầm ngay bên tai, giọng khàn đặc. “Em nhớ chị… cả ngày nay.”

Một bàn tay cô siết lấy eo Yoona, bàn tay kia luồn vào mái tóc dài mượt, kéo nhẹ để lộ chiếc cổ trắng ngần. Môi cô áp vào đó, hôn một cái thật sâu, kèm theo một tiếng thở gấp như đã kìm nén từ lâu.

Seohyun giữ nguyên đôi môi trên làn da mềm mại ấy, cảm nhận rõ ràng từng nhịp tim của Yoona đang đập nhanh dần dưới môi mình. Cô cắn khẽ, không mạnh nhưng đủ để Yoona khẽ rùng mình, một tiếng thở hắt ra vô thức.

“Em…” Yoona định nói gì đó, nhưng chưa kịp thì đôi môi nóng bỏng đã chiếm trọn môi mình. Nụ hôn không phải kiểu dịu dàng thường thấy mà sâu, dồn dập, ẩm ướt, mang theo cả sự hối lỗi và ham muốn.

Tiếng hít thở của cả hai nhanh chóng hòa vào nhau. Seohyun trượt một tay xuống, ôm chặt lấy hông Yoona, kéo sát vào mình như sợ đối phương sẽ bỏ chạy.

Yoona đẩy khẽ, nhưng lực của Seohyun quá mạnh. “Seohyun… em—”

“Đừng nói gì hết.” Giọng cô khàn đi, vừa dứt lời đã luồn tay vào gấu áo của Yoona. Làn da dưới bàn tay nóng rực, mịn màng như đang mời gọi. Seohyun vuốt lên, đầu ngón tay miết qua đường cong ngực, cảm nhận hơi thở Yoona đột ngột đứt quãng. Chiếc áo mỏng nhanh chóng bị kéo lên, trượt qua đầu, để lộ bờ vai trắng cùng làn da trần dưới ánh đèn vàng. Seohyun cúi xuống, hôn dọc theo xương quai xanh, xuống tới khe ngực, vừa hôn vừa phát ra những tiếng thở khàn khàn khiến không khí càng thêm ẩm ướt.

Yoona nghiêng đầu, bàn tay vô thức siết lấy ga giường. “Chậm… thôi… chị chịu không nổi…”

“Không chậm được…” Seohyun nhấn giọng, tay trượt xuống bụng, mở khóa quần short của Yoona chỉ bằng một động tác dứt khoát. Vải trượt xuống, để lộ chiếc quần lót mỏng manh đã bắt đầu ẩm.

Seohyun khẽ bật cười, cúi sát thì thầm bên tai: “Chị nói gì cơ? Ở đây lại ướt nhanh như vậy?” Câu nói tục tĩu khiến Yoona đỏ bừng, cố quay mặt sang hướng khác.

Bàn tay ấm nóng len xuống giữa hai đùi, ngón tay lướt nhẹ qua lớp vải mỏng khiến Yoona bật ra một tiếng rên khẽ. “Ưm… Seohyun…”

Seohyun hôn lên môi Yoona lần nữa, nhưng lần này vừa hôn vừa đẩy tay vào sâu hơn. Cô cảm nhận sự co thắt nhẹ, hơi nóng từ bên trong tỏa ra.

Sau vài phút trêu đùa, Seohyun rút tay ra, chống gối ngồi dậy, ánh mắt đen sẫm vì ham muốn. Cô cúi xuống, áp môi hôn xuống rốn Yoona, rồi xuống thấp hơn, cho tới khi mũi chạm vào lớp ren ướt sũng.

Yoona giật nhẹ hông khi cảm nhận hơi thở nóng hổi phả vào. “Đừng… ở đó…”

“Muộn rồi.” Seohyun khẽ nói, rồi cúi xuống, liếm một đường dài qua lớp vải. Tiếng rên của Yoona vang lên, cao vút và run rẩy. Một tay Seohyun giữ chặt eo, tay còn lại kéo quần lót xuống, để làn da mịn màng lộ ra hoàn toàn. Cô không vội vàng đưa vào ngay mà hôn, liếm, trêu chọc tới khi Yoona phải cong lưng, bàn tay nắm chặt ga giường đến trắng cả khớp.

“Seohyun… xin… em…” Yoona gần như cầu xin, giọng nghẹn lại vì khoái cảm bị kéo dài.

“Xin em cái gì? Nói rõ.” Cô cố ý yêu cầu, giọng trầm khàn đầy quyền lực.

Yoona cắn môi, hơi thở dồn dập: “Làm… cho chị… mạnh hơn…”

Câu nói vừa dứt, Seohyun lập tức rời khỏi vị trí, với tay lấy lọ gel bôi trơn từ ngăn kéo tủ đầu giường. Cô không nói gì, chỉ bóp một lượng vừa đủ vào tay, trượt xuống sau, vuốt dọc khe mông của Yoona.

Ngay khi đầu ngón tay ấn nhẹ vào cửa sau, Yoona khẽ giật mình, tiếng thở hổn hển vang lên: “A… chậm thôi…”

“Em biết mà.” Seohyun thì thầm, vừa nói vừa đẩy ngón tay vào từ từ, cảm nhận cơ thể Yoona siết chặt lấy mình.

Từng chút, từng chút một, Seohyun đưa thêm ngón thứ hai, xoay nhẹ để làm quen. Yoona nghiêng đầu, tiếng rên rỉ xen lẫn tiếng thở đứt quãng.

Khi cảm thấy đủ, Seohyun rút tay, trượt bao vào, rồi áp sát hông vào mông Yoona. Một lực đẩy chậm rãi nhưng sâu khiến Yoona gần như bật khóc vì vừa rát vừa sướng.
“Chị… chịu… không nổi…”

“Chị chịu được. Vì em… đang xin lỗi mà.” Seohyun ghì sát, bắt đầu tăng nhịp, tiếng da chạm da vang rõ trong phòng.

Yoona rên rỉ không ngừng, đôi chân run lên từng hồi. Mỗi cú thúc mạnh lại kèm theo tiếng thở gấp của Seohyun và những câu nói khàn khàn bên tai, khiến Yoona càng chìm sâu hơn.

Nhịp thúc của Seohyun dần mạnh hơn, sâu hơn, mỗi lần rút ra lại cố tình chậm rãi để cảm nhận toàn bộ sự siết chặt bên trong rồi dồn lực đẩy vào thật mạnh khiến Yoona bật tiếng rên nghẹn ngào.

“Ưm… a… Seohyun… sâu quá…” Yoona gần như khóc khi cảm giác vừa rát vừa sướng quấn lấy nhau, từng đợt khoái cảm lan từ thắt lưng ra khắp cơ thể.

Seohyun giữ chặt hông Yoona, đôi tay như gông xiềng không cho nàng trốn chạy. Hơi thở cô dồn dập, nóng hổi phả vào gáy Yoona:

“Không muốn chị quên… hôm nay là ai xin lỗi chị…”

Mỗi lời nói kèm theo một cú thúc mạnh, tiếng va chạm ướt át vang vọng trong căn phòng tối. Yoona cong lưng, toàn thân run rẩy, bàn tay siết lấy ga giường đến trắng cả khớp ngón.

“Em… a… đừng nhanh vậy…” Yoona thở gấp, nhưng giọng cầu xin lại càng khiến Seohyun hưng phấn hơn.

“Muộn rồi…” Seohyun gằn giọng, tăng tốc, nhịp thúc đều đặn nhưng dồn dập, khiến chiếc giường khẽ rung theo. Mùi da thịt nóng hổi hòa với mùi gel bôi trơn tạo nên thứ hương nồng nặc khoái cảm.

Yoona nghiêng đầu, môi hé ra thở hổn hển, từng tiếng rên rỉ vang lên không dứt. Cơ thể nàng co thắt dữ dội mỗi khi Seohyun chạm vào đúng điểm sâu bên trong.

“Ưm… a… Seohyun… chị… sắp…”

“Ra đi… em muốn thấy chị… vì em mà không chịu nổi…” Seohyun vừa thì thầm vừa thúc mạnh liên tiếp, mỗi cú va chạm như đánh gục toàn bộ sự chống cự còn sót lại của Yoona.

Chỉ vài nhịp sau, Yoona căng cứng người, tiếng rên cao vút vỡ ra, toàn thân run lên trong cơn cực khoái. Cơ thể siết chặt lấy Seohyun, khiến cô cũng không giữ được, hạ thấp đầu, cắn nhẹ vào vai Yoona và phóng thích trong tiếng thở khàn đặc.

Một lúc lâu sau, chỉ còn lại tiếng thở nặng nề của cả hai. Seohyun vẫn ôm chặt Yoona từ phía sau, cơ thể cả hai đẫm mồ hôi.

“Xin lỗi chị…” Seohyun áp môi vào tai Yoona, giọng khàn nhưng đầy dịu dàng. “Em hứa… sẽ nghỉ ngơi… nhưng đừng giận em nữa.”

Yoona khẽ cựa mình, mệt mỏi nhưng không còn lạnh lùng như trước. “Chỉ lần này thôi… lần sau mà còn như vậy, chị sẽ mặc kệ em luôn.”

Seohyun khẽ cười, siết nàng vào lòng hơn nữa, để cả hai cùng chìm dần vào hơi ấm và mùi hương quen thuộc. Ngoài kia, tiếng mưa bắt đầu rơi lộp độp lên khung cửa kính, như một bản nhạc ru dịu nhẹ cho đêm xin lỗi nồng cháy.

Tiếng mưa rơi đều bên ngoài hòa với hơi thở nặng nề vẫn còn vương trong không gian. Yoona nằm nghiêng, lưng áp vào ngực Seohyun, cảm nhận rõ nhịp tim trẻ trung và mạnh mẽ kia đang đập sát bên tai.

Seohyun chưa chịu rút ra ngay. Cô vẫn ôm chặt, bàn tay đặt trên bụng Yoona, ngón cái vô thức vuốt ve từng vòng chậm rãi. Cảm giác còn sót lại bên trong khiến Yoona khẽ rùng mình, đôi đùi mềm yếu như không còn chút sức lực.

“Em vẫn chưa muốn buông chị.” Seohyun thì thầm, giọng khàn trầm, hơi thở nóng hổi phả vào gáy khiến Yoona rụt vai.

“Em… đã xin lỗi rồi… giờ để chị nghỉ…” Yoona khẽ nói, nhưng câu chữ lẫn vào tiếng thở mềm yếu, chẳng còn chút uy lực nào.

“Chị nghỉ, em vẫn ở đây…” Seohyun cúi hôn lên hõm vai ướt mồ hôi, rồi để môi mình trượt nhẹ dọc sống lưng trần. “Muốn giữ chị như thế này thêm chút nữa…”

Yoona nhắm mắt, bàn tay nắm lấy tay Seohyun đang đặt trên bụng mình. Sự ấm áp ấy, cộng với nhịp tim đều đặn, làm cơn giận ban đầu tan ra gần hết.

Một lúc sau, Seohyun chậm rãi rút ra, cảm giác trống rỗng khiến Yoona khẽ rên khẽ, mông hơi cử động theo phản xạ. Seohyun khẽ bật cười, vỗ nhẹ vào hông nàng: “Chị dễ nghiện cảm giác này lắm.”

Yoona lườm nhẹ qua vai, nhưng ánh mắt đã dịu hơn. “Im đi và đi tắm… Mùi mồ hôi với… mùi của em nồng cả phòng rồi.”

“Không thích sao?” Seohyun lại ghé sát, hít nhẹ bên cổ Yoona, khiến nàng đỏ mặt, đẩy nhẹ cô ra. “Đi tắm.”

Seohyun ngoan ngoãn ngồi dậy, kéo Yoona cùng xuống giường. Bước vào phòng tắm, hơi nước ấm bắt đầu lan ra. Seohyun đứng phía sau, vừa để Yoona dưới vòi sen vừa nhẹ nhàng xoa bọt khắp làn da nàng.

Những vết hằn đỏ trên hông và cổ Yoona lộ rõ dưới ánh sáng trắng. Ngón tay Seohyun khẽ lướt qua, giọng chùng xuống: “Em làm đau chị…”

Yoona hơi nghiêng đầu, mỉm cười nhạt:
“Lần sau nhẹ tay hơn là được.”

Seohyun im lặng, cúi hôn lên gáy nàng một cái thật lâu như lời hứa thầm lặng.

Sau khi tắm xong, cả hai trở lại giường. Yoona mặc áo ngủ rộng, nằm cuộn tròn trong chăn. Seohyun leo lên từ phía sau, ôm trọn lấy nàng, áp trán mình vào tóc nàng, thì thầm: “Ngày mai… em nghỉ.”

“Thật không?” Yoona quay lại, ánh mắt dò xét.

“Thật. Em muốn ở nhà với chị.”

Yoona khẽ cười, nhắm mắt lại, để mặc cho vòng tay Seohyun siết chặt hơn. Bên ngoài, mưa vẫn rơi, nhưng trong căn phòng nhỏ, chỉ còn tiếng tim và hơi thở hòa vào nhau, bình yên hơn bất cứ lời xin lỗi nào.

___
Sáng hôm sau, ánh nắng dịu nhẹ len qua rèm cửa, hắt lên gương mặt đang say ngủ của Yoona. Cô vẫn nằm cuộn mình, mái tóc hơi rối, gò má hồng hồng vì hơi ấm từ vòng tay của Seohyun vẫn ôm trọn lấy mình suốt đêm.

Seohyun mở mắt trước. Thói quen làm việc nhiều năm khiến cô thường tỉnh sớm, nhưng hôm nay, thay vì bật dậy tìm laptop, cô chỉ lặng lẽ ngắm Yoona. Làn da trắng, hàng mi dài khẽ rung theo từng nhịp thở… tất cả khiến lòng cô mềm xuống.

Cô cúi nhẹ, hôn lên trán Yoona. Nụ hôn nhẹ đến mức Yoona chỉ hơi cựa mình, đôi mắt vẫn nhắm, nhưng khóe môi cong nhẹ như cảm nhận được.

Một lúc sau, Yoona trở mình, gối đầu lên cánh tay Seohyun, giọng khàn khàn vì mới tỉnh:

“Em không đi làm à?”

“Hôm nay em nghỉ mà.” Seohyun mỉm cười, dùng tay còn lại vén gọn tóc Yoona ra sau tai. “Em đã hứa rồi.”

Yoona hơi nheo mắt, quan sát khuôn mặt trẻ trung ấy, rồi gật nhẹ. “Tốt. Vì nếu em lại ôm cái laptop cả ngày, chị sẽ đá em ra ghế sofa ngủ luôn.”

Seohyun bật cười khẽ, nhưng vẫn kéo Yoona sát hơn, bàn tay bắt đầu vuốt ve dọc sống lưng nàng một cách vô thức.

“Đừng có giở trò từ sáng.” Yoona lườm, nhưng không gạt tay ra.

“Em chỉ muốn ôm thôi.” Seohyun nói, nhưng giọng nói chậm rãi, trầm thấp kia lại khiến không khí trở nên ấm áp đến mức dễ khiến người ta mềm lòng.

Sau bữa sáng — món cháo trắng Yoona nấu, Seohyun vừa ăn vừa lén nhìn người đối diện. Yoona biết nhưng giả vờ không để ý, chỉ thỉnh thoảng liếc qua, khóe môi khẽ nhếch.

“Nhìn gì vậy?” Yoona hỏi khi đặt thìa xuống.

“Nhìn vợ mình thôi.” Seohyun trả lời tỉnh bơ, khiến Yoona hơi đỏ mặt, cố quay sang chỗ khác.

Cả buổi sáng hôm đó, Seohyun gần như không rời Yoona nửa bước. Cô theo nàng vào bếp, cùng rửa chén, thậm chí còn giành lau khô để “Yoona đỡ mỏi tay”. Thỉnh thoảng, Seohyun lại cúi xuống, hôn trộm một cái lên cổ hoặc má Yoona, rồi giả vờ như không có gì.

Buổi trưa, hai người nằm xem phim trên sofa. Yoona dựa vào ngực Seohyun, mắt dán vào màn hình, nhưng Seohyun thì lại chăm chú ngắm từng đường nét trên gương mặt nàng, bàn tay khẽ siết eo.
“Đừng nhìn nữa.” Yoona thì thầm, mắt vẫn không rời khỏi phim.

“Em nhìn cả đời cũng không chán.”

Yoona im lặng, nhưng cảm giác ngực mình nóng lên. Cô biết hôm qua Seohyun đã thực sự sợ mình giận, và cái cách cô ấy xin lỗi… dù hơi quá tay… nhưng lại thật lòng đến mức Yoona không thể không tha thứ.
Seohyun áp môi vào tai nàng, nói rất khẽ:
“Tối nay… cho em bù thêm lần nữa nhé?”

Yoona quay đầu lại, ánh mắt cảnh cáo: “Em thử coi.”

Seohyun mỉm cười, không nói gì nữa, nhưng bàn tay vẫn ôm chặt eo nàng, như muốn khắc ghi từng khoảnh khắc bình yên này vào lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro