3|
Ngày qua ngày, mối quan hệ giữa Jimin và Yoongi tiếp tục được xây dựng trên nền tảng của những cuộc đối đầu không hồi kết. Jimin vẫn thường xuyên thử thách Yoongi bằng những câu hỏi sắc bén, còn Yoongi vẫn kiên nhẫn nhưng lạnh lùng đáp trả. Dù cả hai không ai nói ra, nhưng một cảm giác thầm lặng bắt đầu lan tỏa giữa họ, một sự kết nối vô hình mà cả hai vẫn cố gắng phủ nhận.
Một buổi chiều muộn, sau giờ học, Jimin ở lại phòng học để hoàn thành bài tập Toán mà Yoongi giao thêm. Cậu không phải là người chịu làm thêm giờ, nhưng vì không muốn bị Yoongi coi thường, Jimin cố gắng nỗ lực hơn. Khi cả lớp đã về hết, ánh hoàng hôn nhạt dần qua ô cửa sổ, Yoongi bước vào phòng với một xấp tài liệu trên tay.
Thầy ngạc nhiên khi thấy Jimin vẫn ngồi đó, chăm chú nhìn vào cuốn vở, nét mặt cậu có phần mệt mỏi nhưng vẫn kiên trì.
"JIMIN,Em chưa về sao?" Yoongi cất tiếng, bước đến gần bàn của Jimin.
Jimin ngẩng đầu lên, hơi ngạc nhiên khi thấy Yoongi xuất hiện. "Bài toán này hơi khó... nhưng không có gì tôi không giải quyết được," cậu đáp, giọng vẫn mang chút thách thức.
Yoongi nhìn qua bài toán mà Jimin đang làm dở. "Em đã đi đúng hướng, nhưng chỗ này..." Anh cúi xuống, lấy viên phấn và viết thêm vài dòng trên bảng, giải thích cách giải khác. "Hãy nhìn vào bước này. Nếu em thay đổi cách tiếp cận, mọi thứ sẽ đơn giản hơn."
Jimin im lặng theo dõi, đôi mắt cậu dán chặt vào từng nét phấn trên bảng, cố gắng nắm bắt điều Yoongi đang giảng giải. Trong khoảnh khắc này, không còn sự kiêu ngạo hay thách thức, chỉ có sự tập trung tuyệt đối vào kiến thức mà cậu muốn tiếp thu.
"Thầy giỏi thật," Jimin bất chợt thốt lên khi nhìn thấy bài toán được giải quyết gọn gàng. Cậu không thể không thừa nhận sự tài năng của Yoongi.
Yoongi khẽ mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi mà Jimin ít khi nhìn thấy. "Toán học không chỉ là việc giải đúng đáp án, mà còn là cách em tiếp cận vấn đề. Đừng lúc nào cũng nghĩ mình phải làm mọi thứ theo cách phức tạp nhất."
Jimin ngả người ra sau ghế, mắt nhìn lên trần nhà. "Tôi không thích làm theo cách của người khác, thầy biết mà. Nhưng... hôm nay, có lẽ tôi sẽ thử cách thầy nói."
Cả hai rơi vào sự im lặng ngắn ngủi. Trong khoảnh khắc ấy, Yoongi cảm nhận được một điều gì đó khác lạ từ Jimin. Cậu không còn là cậu học trò ngang bướng nữa, mà là một người đang tìm kiếm sự công nhận, một người cần sự hướng dẫn.
"Jimin," Yoongi nhẹ nhàng gọi tên cậu, đôi mắt anh ánh lên một chút nghiêm túc. "Tôi biết em thông minh và có tiềm năng lớn. Nhưng nếu em không học cách kiểm soát bản thân, mọi thứ sẽ trở nên vô ích. Cuộc đời không chỉ có những bài toán đơn giản."
Jimin hơi sững lại, nhìn Yoongi với ánh mắt khác lạ. Cậu không biết tại sao, nhưng những lời nói của thầy như chạm vào một góc sâu trong lòng cậu. Lần đầu tiên, cậu cảm thấy được nhìn thấy và thấu hiểu.
"Thầy nghĩ tôi vô dụng sao?" Jimin cất giọng, nhưng lần này không còn chút kiêu ngạo nào. Thay vào đó, cậu hỏi với một sự chân thành mà ngay cả cậu cũng ngạc nhiên.
Yoongi lắc đầu. "Không, tôi không nghĩ em vô dụng. Tôi chỉ nghĩ... em cần một ai đó để dẫn dắt."
Jimin im lặng một lúc lâu, đôi mắt cậu trở nên dịu dàng hơn. "Có lẽ thầy là người đó."
Yoongi nhìn sâu vào mắt Jimin, không nói gì thêm. Khoảng cách giữa hai người dường như rút ngắn lại, không còn là thầy trò đơn thuần, mà là hai con người đang dần hiểu nhau hơn.
_________________________________
Mọi người nói thử xem Yoongi sẽ nghĩ gì 🤔
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro