21|
Sau lễ tang của Jimin, mọi thứ dường như trở nên trống rỗng với Yoongi. Anh cảm thấy như cả thế giới đã mất đi ánh sáng. Mỗi ngày trôi qua, anh lại lẻ loi giữa những bức tường của ngôi nhà trống vắng, nơi họ đã từng chia sẻ những tiếng cười và khoảnh khắc ấm áp bên nhau.
Yoongi cố gắng quay lại với công việc giảng dạy, nhưng tâm trí anh luôn quay cuồng với những kỷ niệm về Jimin. Anh nhớ từng nụ cười, từng ánh mắt của cậu. Những buổi học mà cả hai cùng nhau khám phá kiến thức, những khoảnh khắc họ cùng nhau cười đùa, và cả những lời hứa hẹn cho tương lai.
Một buổi tối, khi Yoongi ngồi bên bàn học, ánh đèn vàng ấm áp chiếu sáng xung quanh, anh chợt nhìn thấy bức ảnh của Jimin trên bàn. Cảm giác nhớ thương trào dâng khiến tim anh như thắt lại. "Em đã hứa sẽ cùng nhau vượt qua mọi thử thách, nhưng giờ đây anh lại phải một mình," Yoongi tự nhủ, nước mắt lăn dài trên má.
Thời gian trôi qua, nhưng nỗi đau trong lòng Yoongi không hề giảm bớt. Mỗi sáng thức dậy, anh lại cảm thấy thiếu vắng Jimin bên cạnh. Mỗi đêm, khi nằm trên giường, ký ức về những lần họ ôm nhau, trao cho nhau những lời hứa hẹn lại ùa về. "Em là gió, còn anh là những chiếc lá, sẽ mãi mãi cùng nhau bay lượn," Jimin từng nói như vậy. Giờ đây, gió đã mất, và những chiếc lá không còn nơi nào để bám víu.
Một tháng sau khi Jimin ra đi, Yoongi không thể chịu đựng thêm nữa. Anh bắt đầu cảm thấy những dấu hiệu lạ trong cơ thể, sự uể oải và cơn đau đầu liên tục. Anh đã cố gắng làm việc, nhưng ngay cả những bài giảng cũng trở thành những cuộc chiến. Cuối cùng, anh quyết định đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe.
Khi bác sĩ thông báo về tình trạng của mình, Yoongi chỉ nghe thấy những từ "căng thẳng," "trầm cảm," và "cần được nghỉ ngơi." Nhưng trong tâm trí anh, điều đó dường như không quan trọng. Không có gì quan trọng hơn việc mất Jimin. "Cả cuộc đời này không còn ý nghĩa gì nữa," anh tự nhủ, đôi mắt trống rỗng.
Ngày qua ngày, sức khỏe của Yoongi dần đi xuống. Anh không còn cảm thấy vui vẻ, thậm chí không còn thiết ăn uống. Cảm giác trống rỗng trong lòng như một cơn bão cuốn đi mọi sức sống trong anh. Những học sinh của anh đã nhận ra sự thay đổi này, nhưng họ không biết cách nào để giúp đỡ thầy giáo của mình.
Một buổi tối, khi mọi người đã về hết, Yoongi ngồi một mình trong lớp học. Ánh đèn mờ ảo, chỉ có tiếng thì thầm của gió bên ngoài. "Jimin, em ở đâu? Anh rất nhớ em," anh thở dài, trái tim nặng trĩu.
Bất chợt, có một cơn gió mạnh thổi qua cửa sổ, khiến những trang sách trên bàn bay lên. Yoongi giật mình, cảm thấy như có một sự hiện diện bên cạnh mình. "Thanh Phong, em có ở đây không?" anh gọi trong sự lặng lẽ, hy vọng tìm thấy một dấu hiệu nào đó.
Đêm đó, khi trở về nhà, Yoongi cảm thấy kiệt sức. Anh ngồi bên cạnh bức ảnh của Jimin, cầm tay cậu như thể cậu vẫn còn ở đó. "Chúng ta sẽ không thể gặp lại nhau sao?" anh thốt lên, nước mắt tuôn rơi. "Đã đến lúc anh phải tìm em."
Cảm giác bất an và cô đơn ngày càng lớn dần trong lòng anh, và rốt cuộc, Yoongi đã quyết định theo bước chân của Jimin. Trong giấc mơ cuối cùng, khi mọi thứ trở nên tối tăm, anh cảm nhận được một cơn gió nhẹ, và trong cái khoảnh khắc đó, anh thấy Jimin đang mỉm cười với mình.
"Em sẽ chờ anh, thầy," giọng nói của Jimin vang vọng trong đầu anh, như một lời hứa tràn đầy yêu thương.
Và rồi, một buổi sáng, khi ánh nắng vừa le lói qua những kẽ lá, Yoongi đã ra đi. Anh không còn cảm thấy đau đớn, không còn cảm thấy cô đơn. Giờ đây, anh đã được đoàn tụ với Jimin, trong một thế giới nơi họ có thể cùng nhau bay lượn như những cơn gió, không còn rào cản, không còn nỗi buồn.
_____________END_________________
Mọi người thấy fic đầu lòng của mình như thế nào và cho mình xin một vài sao được kum🤡
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro