
20|
Thời gian trôi qua, Jimin đã gặt hái được nhiều thành công trong công việc. Cậu được thăng chức và trở thành tổng giám đốc của công ty mà mình đã làm việc suốt thời gian qua. Điều này không chỉ khiến Jimin tự hào mà còn làm cho Yoongi cảm thấy hạnh phúc và tự hào về cậu hơn bao giờ hết. Họ vẫn giữ liên lạc thường xuyên, chia sẻ niềm vui và những khó khăn trong cuộc sống.
Một buổi chiều nọ, Yoongi đang dạy học tại trường, thì bỗng nhận được một cuộc gọi từ một số điện thoại lạ. Thầy không quen với số này, nhưng cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, thầy quyết định nghe máy.
"Xin chào, đây là bệnh viện... Chúng tôi cần nói chuyện với ông về một vụ tai nạn liên quan đến một người tên là Jimin," giọng nói nghiêm túc từ đầu dây bên kia khiến trái tim Yoongi như ngừng đập.
"Jimin? Cậu ấy sao rồi?" Yoongi hỏi, lòng hoảng loạn dâng lên.
"Người tên Jimin đã gặp tai nạn giao thông. Hiện tại cậu ấy đang trong tình trạng nguy kịch và cần sự đồng ý của người thân để tiến hành các biện pháp cấp cứu."
Tim Yoongi như thắt lại. "Tôi... Tôi đến ngay!" Anh thốt lên, vội vàng cúp máy và chạy vội ra khỏi lớp học, mặc cho sự hoảng loạn chiếm lấy tâm trí.
Trên đường đến bệnh viện, mọi thứ xung quanh như trở nên mờ mịt. Mỗi giây trôi qua đều trở thành một cơn ác mộng, trong đầu thầy chỉ lặp đi lặp lại hình ảnh của Jimin, nụ cười rạng rỡ và ánh mắt lấp lánh. Anh không thể tưởng tượng nổi cuộc sống của mình sẽ ra sao nếu không có cậu bên cạnh.
Khi đến bệnh viện, Yoongi lao vào bên trong, tim đập thình thịch. Anh tìm cách hỏi thăm thông tin về Jimin. Cuối cùng, một bác sĩ bước ra, gương mặt nghiêm túc.
"Tôi rất tiếc. Chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng tình trạng của cậu ấy quá nghiêm trọng. Chúng tôi cần sự đồng ý của người thân để tiến hành phẫu thuật khẩn cấp."
"Làm ơn... hãy cứu cậu ấy!" Yoongi thốt lên, nước mắt trực trào. "Cậu ấy còn rất trẻ, còn rất nhiều ước mơ chưa thực hiện!"
Bác sĩ gật đầu, nhưng nét mặt ông vẫn đầy lo âu. "Chúng tôi sẽ làm mọi cách có thể. Tuy nhiên, chúng tôi không thể đảm bảo điều gì."
Trong giây phút đó, Yoongi cảm thấy như thế giới của mình sụp đổ. Anh không thể tưởng tượng nổi cuộc sống mà không có Jimin, người đã trở thành ánh sáng trong đời anh. Lòng anh nặng trĩu, và cảm giác mất mát bắt đầu bao trùm.
Sau một thời gian dài chờ đợi đầy lo âu, bác sĩ quay lại với một tin không vui. "Rất tiếc, chúng tôi đã không thể cứu cậu ấy."
Lời nói của bác sĩ như một nhát dao cứa vào tim Yoongi. Anh không thể tin nổi vào tai mình. Từng giọt nước mắt tuôn trào, lòng đau như cắt. "Không, không thể nào! Jimin... em ấy không thể ra đi như vậy được!" anh gào lên, trong tâm trí anh chỉ có hình ảnh của Jimin, của những kỷ niệm đẹp mà họ đã cùng nhau trải qua.
Yoongi quỳ xuống, tiếng khóc của anh vang vọng trong không gian tĩnh lặng của bệnh viện. Mọi thứ xung quanh dường như đã biến thành màu xám xịt, không còn bất kỳ ánh sáng nào. Jimin đã mang lại cho anh niềm vui, hy vọng và tình yêu, và giờ đây, tất cả đều biến mất.
Thời gian trôi qua, nhưng nỗi đau trong lòng Yoongi vẫn không thể xoa dịu. Mỗi lần nhìn vào những bức ảnh của Jimin, mỗi lần nhớ đến nụ cười tươi sáng của cậu, thầy lại cảm thấy tim mình như vỡ vụn.
Một tuần sau, khi đưa tiễn Jimin trong lễ tang, Yoongi cảm thấy như một phần hồn của mình đã ra đi cùng với cậu. Không khí trĩu nặng, mọi người đều buồn bã và đau xót. Họ khóc thương cho một chàng trai trẻ đầy tài năng, còn nhiều ước mơ và hoài bão chưa thực hiện.
Khi mọi người dần rời đi, Yoongi đứng lại một mình bên mộ Jimin. Anh quỳ xuống, nắm chặt một bông hoa hồng mà cậu đã từng thích. "Em sẽ luôn sống mãi trong trái tim anh, Thanh Phong. Anh hứa sẽ không quên em, không bao giờ quên những khoảnh khắc đẹp đẽ mà chúng ta đã cùng nhau trải qua," thầy nghẹn ngào nói, nước mắt rơi trên mặt đất.
Yoongi đứng dậy, nhìn lên bầu trời trong xanh. Anh biết rằng Jimin sẽ luôn ở bên cạnh, làm một cơn gió mát lành trong cuộc sống của mình. Và mặc dù cậu đã ra đi, nhưng tình yêu của họ sẽ mãi mãi sống trong tim, như một ngọn lửa không bao giờ tắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro