2|
Suốt buổi học hôm đó, không khí trong lớp có phần nghiêm túc hơn hẳn. Yoongi tiếp tục bài giảng với phong thái tự tin, đôi mắt thỉnh thoảng lướt qua Jimin như thể kiểm tra phản ứng của cậu học trò ngỗ nghịch. Jimin, sau màn biểu diễn trên bảng, đã ngồi xuống nhưng trong lòng cậu vẫn không khỏi bận tâm. Có lẽ, đây là lần đầu tiên cậu gặp một giáo viên mà cậu không thể dễ dàng chọc phá hay vượt mặt.
Khi chuông báo hết tiết vang lên, học sinh rục rịch thu dọn sách vở và bước ra khỏi lớp. Jimin cũng đứng dậy, khoác nhanh chiếc cặp lên vai, chuẩn bị rời đi. Nhưng trước khi bước ra khỏi cửa, cậu quay lại nhìn Yoongi, người đang thu xếp giấy tờ trên bàn giáo viên.
"Thầy đừng nghĩ tôi sẽ dễ dàng bị thầy quản," Jimin nói với giọng chắc nịch, ánh mắt lạnh lùng.
Yoongi ngẩng đầu lên, đôi mắt sắc bén chạm vào ánh nhìn của Jimin. Anh khẽ mỉm cười, một nụ cười không rõ là chế giễu hay tán thưởng. "Tôi không cần quản em, Jimin. Em tự làm tốt điều đó rồi. Nhưng nhớ rằng, nếu em không đạt được kết quả cuối cùng, thì tất cả những lời nói của em hôm nay đều là vô nghĩa."
Câu nói của Yoongi như một mũi tên nhắm thẳng vào lòng tự tôn của Jimin. Cậu không đáp lời, chỉ liếc nhìn thầy một lần nữa trước khi bước nhanh ra ngoài.
Bên ngoài hành lang, cậu có thể nghe thấy tiếng bạn bè bàn tán về sự tương tác giữa mình và Yoongi. Một vài người ngưỡng mộ cách Jimin đối đầu với thầy giáo, trong khi một số khác lại không khỏi lo lắng cho cậu.
Jimin chẳng buồn quan tâm. Trong đầu cậu, chỉ còn duy nhất một suy nghĩ: Yoongi không phải là người dễ bắt nạt. Nhưng điều đó chỉ càng khiến cậu thêm quyết tâm. Cậu sẽ không để thầy giáo đó xem thường mình. Dù có phải chứng tỏ tài năng mình bằng cách nào, cậu sẽ khiến Yoongi phải công nhận cậu không phải là một học sinh dễ dàng khuất phục.
________________________________
Buổi tối hôm đó, Yoongi ngồi trong phòng làm việc của mình, mắt lướt qua những tập bài tập mà anh cần chấm điểm. Nhưng hình ảnh của Jimin lại hiện lên trong đầu anh. Cậu học trò này thật khác biệt so với những học sinh anh từng dạy trước đây. Không chỉ thông minh, cậu còn có một sự tự tin và kiêu ngạo khiến Yoongi không thể không chú ý.
"Jimin..." Yoongi khẽ nhắc lại cái tên, một chút tò mò hiện ra trong ánh mắt anh. Đối đầu với cậu ta có lẽ sẽ không hề dễ dàng, nhưng anh không ngại thử sức.
_________________________________
Ngày hôm sau, tiết Toán lại đến, và không khí trong lớp có chút căng thẳng. Hầu hết các học sinh đều ngồi ngay ngắn, ánh mắt xen lẫn tò mò và lo lắng khi Yoongi bước vào phòng. Còn Jimin, ngồi ở hàng ghế cuối cùng, không tỏ vẻ gì bận tâm nhưng trong lòng lại hừng hực quyết tâm. Hôm qua, cậu đã bị Yoongi thách thức, nhưng cậu không muốn lùi bước.
Yoongi liếc qua cả lớp, rồi ánh mắt dừng lại ở Jimin trong một giây ngắn ngủi trước khi bắt đầu bài giảng.
"Hôm nay chúng ta sẽ học về định lý hàm số. Ai có thể giải thích nó?" Yoongi hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng đầy sự thách thức ngầm.
Một vài học sinh nhìn nhau lúng túng, không dám lên tiếng. Bỗng Jimin cất giọng, phá tan bầu không khí nặng nề: "Định lý hàm số là công cụ giúp chúng ta xác định sự biến đổi của một hàm tại một điểm. Nói ngắn gọn, nó chỉ ra sự thay đổi của hàm số khi chúng ta thay đổi đầu vào."
Cả lớp đồng loạt quay đầu về phía Jimin, có chút ngạc nhiên trước sự tự tin và hiểu biết của cậu. Yoongi nhìn cậu một lúc lâu, rồi khẽ gật đầu. "Chính xác. Vậy em có thể lên bảng và chứng minh nó cho cả lớp không?"
Jimin không nói thêm lời nào, chỉ đứng dậy và bước lên bảng. Cậu vẽ nhanh một biểu đồ và bắt đầu giải thích một cách chi tiết. Yoongi đứng lùi lại, khoanh tay trước ngực, ánh mắt dõi theo từng bước giải của Jimin.
"Lại một lần nữa hoàn hảo," Yoongi thầm nghĩ. Dù bề ngoài anh vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng trong lòng anh có chút thán phục. Rõ ràng, Jimin không chỉ thông minh mà còn có sự quyết đoán đáng kinh ngạc. Dù là một học sinh ngỗ nghịch, nhưng cậu ta không thể bị xem thường.
Khi Jimin kết thúc, cả lớp im lặng trong giây lát rồi bắt đầu vỗ tay. Cậu quay lại, đối diện với Yoongi, nụ cười kiêu ngạo hiện rõ trên khuôn mặt.
"Tôi đã chứng minh rồi. Giờ thì thầy có gì để nói nữa không?" Jimin hỏi, giọng không chút khiêm tốn.
Yoongi không đáp lại ngay, đôi mắt anh xoáy sâu vào Jimin như muốn thấu hiểu cậu hơn. Sau vài giây im lặng, anh gật đầu nhẹ. "Tốt lắm, Jimin. Nhưng đây chỉ là bước khởi đầu. Em có thể giỏi Toán, nhưng cuộc sống còn nhiều thứ em cần phải học."
Jimin cau mày, cảm thấy không hài lòng với lời nhận xét của Yoongi. Cậu định phản pháo nhưng rồi lại im lặng, lùi về chỗ ngồi của mình. Trong lòng cậu, sự thách thức càng lớn hơn. Yoongi không bao giờ khen ngợi cậu một cách rõ ràng, nhưng cậu cũng nhận ra thầy không phải là người dễ bị khuất phục.
Sau tiết học, Jimin bước ra hành lang với tâm trạng hỗn loạn. Cậu không hiểu vì sao mình lại quan tâm đến lời nói của Yoongi nhiều như vậy. Có lẽ vì thầy là người đầu tiên dám thách thức và không ngại đối đầu với cậu.
Yoongi thì ngồi lại trong lớp sau khi học sinh rời đi. Anh ngả người ra sau ghế, đôi mắt nhìn trần nhà, suy nghĩ về cậu học trò đặc biệt này. Dù cả hai vẫn trong mối quan hệ thầy trò đối đầu, nhưng dường như có điều gì đó khác lạ bắt đầu nảy sinh, dù cả Yoongi và Jimin đều chưa thể gọi tên nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro