13|
Những ngày tiếp theo, mối quan hệ của họ trở nên gắn bó hơn bao giờ hết. Jimin và Yoongi bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai, từ việc cùng nhau đi du lịch, đến việc dự tính chuyển đến một ngôi nhà mới. Mỗi ngày họ đều dành thời gian để ở bên nhau, trò chuyện và cười đùa như những cặp vợ chồng hạnh phúc nhất.
Một buổi chiều nọ, khi cả hai đang cùng nhau ngồi trong căn nhà nhỏ, Yoongi bất chợt đưa ra một câu hỏi mà Jimin không ngờ đến. "Em đã nghĩ gì về việc chúng ta tổ chức một buổi lễ cưới nhỏ chưa?"
Jimin sững sờ, nhìn Yoongi với đôi mắt mở to. "Thầy... thầy thật sự muốn kết hôn với em sao?"
Yoongi khẽ cười, nắm lấy tay Jimin. "Tất nhiên rồi, Jimin. Thầy muốn chính thức trở thành một phần của cuộc đời em. Thầy muốn chúng ta mãi mãi ở bên nhau, không chỉ trong trái tim mà còn trong mọi mặt của cuộc sống."
Jimin cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, lòng cậu tràn ngập hạnh phúc. "Em cũng muốn vậy, Yoongi. Em luôn mơ về một ngày mà chúng ta có thể tổ chức lễ cưới của mình, nơi mà tất cả mọi người đều biết rằng em thuộc về thầy và thầy thuộc về em."
Yoongi mỉm cười, kéo Jimin lại gần và thì thầm vào tai cậu, "Vậy thì chúng ta sẽ bắt đầu chuẩn bị thôi."
Sau khi quyết định tổ chức lễ cưới, Jimin và Yoongi bắt đầu lên kế hoạch một cách nghiêm túc. Cả hai dành thời gian tìm hiểu từng chi tiết nhỏ nhất cho ngày trọng đại. Jimin rất háo hức, còn Yoongi thì luôn bình tĩnh và chu đáo, mỗi bước đều cẩn thận suy nghĩ kỹ càng. Họ muốn lễ cưới của mình không quá ồn ào nhưng vẫn mang đầy ý nghĩa, là dấu mốc quan trọng cho mối tình sâu đậm mà họ đã vun đắp.
Ngày tháng dần trôi, mọi thứ dường như diễn ra suôn sẻ cho đến một buổi sáng nọ. Khi cả hai đang ngồi ăn sáng cùng nhau, Yoongi nhận được một cuộc điện thoại từ bệnh viện. Gương mặt anh chợt trở nên căng thẳng và nghiêm nghị, khiến Jimin không khỏi lo lắng.
"Có chuyện gì vậy, thầy?" Jimin hỏi, tay cầm tách cà phê bỗng chốc ngừng lại giữa không trung.
Yoongi đặt điện thoại xuống bàn, ánh mắt trầm lắng. "Bố của thầy... ông ấy nhập viện rồi. Tình trạng không tốt."
Tim Jimin như thắt lại, cậu vội vàng đứng dậy và bước đến bên Yoongi. "Chúng ta phải đến bệnh viện ngay thôi!"
Không chút do dự, cả hai nhanh chóng rời khỏi nhà và lao thẳng đến bệnh viện. Suốt chặng đường, Jimin có thể cảm nhận rõ sự lo lắng trong ánh mắt của Yoongi. Cậu biết rằng Yoongi rất ít khi nói về gia đình mình, và mối quan hệ giữa anh và bố không hề thân thiết. Nhưng ngay lúc này, điều duy nhất Jimin có thể nghĩ tới là phải ở bên cạnh Yoongi, giúp anh vượt qua giai đoạn khó khăn này.
Tại bệnh viện, không khí nặng nề bao trùm lấy cả hai. Bố của Yoongi nằm trên giường bệnh, thở yếu ớt qua những thiết bị hỗ trợ. Yoongi đứng lặng trước giường, ánh mắt anh chứa đựng nhiều cảm xúc mâu thuẫn - đau lòng, tiếc nuối, và cả sự dằn vặt.
Jimin đứng sau Yoongi, nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh, cố gắng truyền đến anh chút ấm áp và an ủi. "Thầy không phải đối mặt với điều này một mình đâu," Jimin thì thầm.
Yoongi khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt anh vẫn không rời khỏi bố mình. "Thầy và ông ấy đã xa cách nhiều năm. Lần cuối cùng thầy gặp ông... chúng ta đã tranh cãi rất gay gắt. Thầy luôn nghĩ rằng có lẽ chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại."
Jimin hiểu được cảm xúc mà Yoongi đang trải qua. Cậu siết chặt tay Yoongi hơn, như muốn nhắn nhủ rằng cậu sẽ luôn ở đây, cùng anh đối mặt với mọi nỗi đau và tổn thương.
Một thời gian sau, bố của Yoongi qua đời. Cái chết của ông để lại một khoảng trống lớn trong lòng Yoongi, dù anh luôn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ. Mọi kế hoạch về lễ cưới tạm thời bị hoãn lại. Những ngày tháng sau đó, Yoongi chìm vào sự im lặng, dường như mất đi phần nào sự vui vẻ vốn có.
Jimin cảm thấy lo lắng khi nhìn thấy Yoongi như vậy. Một buổi tối nọ, sau khi thấy Yoongi ngồi một mình trên ghế sofa, nhìn chằm chằm ra cửa sổ mà không nói gì, Jimin quyết định đến bên anh.
"Thầy à..." Jimin khẽ gọi, ngồi xuống bên cạnh Yoongi. "Em biết chuyện này rất khó khăn với thầy, nhưng em sẽ ở đây, bất kể bao lâu. Thầy không cần phải chịu đựng một mình."
Yoongi không nói gì ngay lập tức, nhưng sau một hồi im lặng, anh quay sang Jimin, đôi mắt anh đầy mệt mỏi. "Thầy cảm thấy như mình đã để lỡ quá nhiều, Jimin à. Thầy đã dành cả đời để chạy theo những thứ khác, nhưng lại bỏ qua gia đình."
Jimin nhẹ nhàng nắm lấy tay Yoongi, siết chặt. "Nhưng thầy vẫn còn có em, vẫn còn chúng ta. Thầy không phải chịu đựng thêm bất kỳ nỗi đau nào một mình nữa."
Yoongi khẽ cười yếu ớt, ánh mắt anh dịu lại khi nhìn vào Jimin. "Em nói đúng. Thầy thật may mắn vì có em bên cạnh. Thầy không biết mình sẽ thế nào nếu không có em."
Những lời nói của Yoongi khiến Jimin cảm thấy an lòng hơn. Cậu nhẹ nhàng ôm lấy Yoongi, cảm nhận được sự yếu đuối mà thầy đang che giấu. "Em sẽ luôn ở đây, thầy à. Chúng ta sẽ vượt qua tất cả."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro