11|
Sau khi Yoongi dần hồi phục, Jimin luôn ở bên cạnh thầy, chăm sóc và lo lắng cho thầy từng chút một. Những ngày tháng ấy tuy đầy gian khó, nhưng tình cảm giữa họ càng trở nên vững chắc hơn bao giờ hết. Mỗi lần Yoongi mở mắt nhìn thấy Jimin ở đó, trái tim anh lại dâng lên một niềm biết ơn sâu sắc.
Một buổi chiều muộn, khi ánh nắng nhạt dần bên ngoài cửa sổ bệnh viện, Jimin ngồi bên cạnh Yoongi, hai tay nhẹ nhàng nắm lấy tay thầy. "Thầy còn đau nhiều không?" Jimin hỏi, giọng lo lắng.
Yoongi khẽ cười yếu ớt, "Không nhiều như trước. Có em ở đây, thầy thấy mọi thứ đều tốt lên rồi."
Jimin cười nhẹ, nhưng trong lòng cậu vẫn còn nặng trĩu. Dù Yoongi đã tỉnh lại, nhưng sự bất an vẫn len lỏi trong tâm trí cậu. Cậu đã từng nghĩ mình có thể mất thầy mãi mãi, và ý nghĩ đó khiến cậu sợ hãi hơn bao giờ hết.
"Em đã sợ lắm, thầy biết không?" Jimin nói, giọng khàn đi vì xúc động. "Em đã nghĩ... nếu thầy không tỉnh lại... nếu em không còn có thể nói chuyện với thầy nữa..."
Yoongi im lặng lắng nghe, bàn tay anh nắm lấy tay Jimin chặt hơn. "Thầy xin lỗi vì đã khiến em lo lắng. Thầy biết thầy đã làm em đau lòng, nhưng thầy hứa từ bây giờ sẽ luôn ở bên em."
Jimin không thể kìm nén được nữa. Nước mắt cậu lăn dài trên má, cậu gục đầu xuống vai Yoongi, khóc nấc lên như một đứa trẻ. "Thầy đừng bao giờ rời xa em, được không? Em không thể sống mà không có thầy."
Yoongi khẽ vuốt tóc Jimin, giọng anh đầy tình cảm và dịu dàng, "Thầy hứa, Jimin à. Thầy sẽ không rời xa em. Em là tất cả của thầy."
Những lời hứa hẹn đó vang vọng trong không gian tĩnh lặng của căn phòng bệnh viện, nhưng đối với họ, nó là một lời hứa thiêng liêng hơn bất cứ điều gì. Cả hai ngồi đó trong im lặng, cảm nhận trái tim của nhau đập hòa nhịp. Không cần thêm lời nói, Jimin và Yoongi đều hiểu rằng từ giờ trở đi, họ sẽ không bao giờ để mất nhau.
_________________
Thời gian dần trôi, Yoongi đã hoàn toàn bình phục, và cả hai quay trở lại cuộc sống bình thường. Tuy nhiên, biến cố đã xảy ra khiến họ càng trân trọng từng khoảnh khắc bên nhau hơn. Mỗi ngày đều là một món quà quý giá mà họ không bao giờ muốn lãng phí.
Một ngày nọ, khi hai người cùng nhau đi dạo trong công viên - nơi mà Yoongi đã từng cầu hôn Jimin - Jimin bất ngờ dừng lại, ánh mắt cậu tràn ngập cảm xúc. "Thầy còn nhớ hôm ở đây không? Khi thầy đã mang đến một bó hoa hồng và cầu hôn em?"
Yoongi mỉm cười, nhớ lại khoảnh khắc ấy. "Tất nhiên rồi, đó là một trong những ngày đẹp nhất của đời thầy."
Jimin im lặng một lúc, rồi bất ngờ nói: "Em có điều này muốn nói với thầy. Lần này, em sẽ là người cầu hôn thầy."
Yoongi ngạc nhiên nhìn cậu, trái tim anh chợt thắt lại. "Jimin..."
"Thầy đã mang đến cho em rất nhiều, và em muốn thầy biết rằng, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, em sẽ luôn bên cạnh thầy. Em yêu thầy, Min Yoongi," Jimin nói, giọng nghẹn lại. "Và em muốn chúng ta mãi mãi bên nhau, như những gì chúng ta đã hứa với nhau."
Yoongi không nói gì, anh chỉ nhìn Jimin, cảm nhận được tình yêu sâu sắc mà Jimin dành cho mình. Anh kéo Jimin lại gần, ôm chặt cậu trong vòng tay. "Thầy cũng yêu em, Jimin. Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau, bất kể khó khăn hay thử thách nào trong cuộc đời."
Trong vòng tay của Yoongi, Jimin cảm nhận được sự an toàn và ấm áp. Cậu biết rằng cuộc đời có thể mang đến nhiều biến cố, nhưng tình yêu của họ sẽ luôn là điểm tựa vững chắc, không bao giờ lay chuyển
Thời gian trôi qua, Yoongi đã hoàn toàn bình phục và cuộc sống của cả hai dần trở lại bình thường. Jimin vẫn luôn nhớ đến lời hứa mình đã nói với Yoongi, rằng sẽ đưa thầy đến một show diễn nhạc sống. Cậu quyết định chọn một đêm đặc biệt để thực hiện lời hứa đó.
Một buổi tối, khi ánh hoàng hôn bắt đầu buông xuống, Jimin nhắn tin cho Yoongi: "Thầy sẵn sàng chưa? Em có một bất ngờ cho thầy." Yoongi nhướng mày khi nhận tin nhắn, tò mò nhưng không hỏi thêm. Anh nhanh chóng chuẩn bị và đến điểm hẹn mà Jimin đã nhắn cho anh.
Khi Yoongi đến, trước mắt anh là một khung cảnh tràn ngập ánh đèn lung linh của một buổi biểu diễn nhạc sống ngoài trời, không gian ngập tràn tiếng nhạc và sự vui vẻ. Yoongi ngạc nhiên nhìn xung quanh, và ngay lúc đó, Jimin bước ra từ phía sau với nụ cười rạng rỡ, tay cầm hai vé vào cổng.
"Em đã hứa với thầy rồi mà," Jimin nói, mắt sáng lên khi nhìn Yoongi. "Hôm nay là ngày em thực hiện lời hứa đó. Thầy còn nhớ không?"
Yoongi gật đầu, lòng anh ấm áp khi thấy sự chu đáo của Jimin. "Thầy nhớ chứ. Thầy không nghĩ em lại nhớ đến chuyện này."
"Nhớ chứ, vì đó là lời hứa em đã nói với cả trái tim mình," Jimin cười, rồi nắm lấy tay Yoongi kéo anh vào khu vực khán đài.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro