10|
Khi buổi tiệc gần kết thúc, Jimin và Yoongi đứng bên nhau, nhìn mọi người ra về. "Thầy cảm thấy rất vui vì đã có mặt trong ngày trọng đại của em," Yoongi nói, ánh mắt ấm áp.
"Em cũng vậy, thầy! Cảm ơn thầy đã luôn bên cạnh em," Jimin trả lời, nụ cười rạng rỡ trên môi. "Em đã tìm thấy một người bạn đồng hành tuyệt vời."
"Chúng ta sẽ cùng nhau tạo nên những kỷ niệm đẹp trong tương lai," Yoongi thì thầm, ôm chặt lấy Jimin. Cả hai đều biết rằng tình yêu của họ đã trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Trong khoảnh khắc đó, giữa những ánh đèn lấp lánh và tiếng cười vang, Jimin và Yoongi nhận ra rằng họ đã cùng nhau viết nên một câu chuyện tình đẹp đẽ, một chương mới của cuộc sống đang chờ đón họ.
Sau buổi tiệc ăn mừng tốt nghiệp, Jimin và Yoongi sống trong hạnh phúc và yêu thương, nhưng tất cả bất ngờ thay đổi khi một ngày, Jimin nhận được cuộc gọi từ một người bạn cũ. "Jimin, cậu có nghe tin gì chưa? Thầy Yoongi bị tai nạn xe hơi!" Giọng nói run rẩy và lo lắng khiến tim Jimin như ngừng đập.
"Cái gì? Thầy bị sao?" Jimin thốt lên, tay cầm điện thoại siết chặt. "Thầy đang ở đâu?"
"Nghe nói thầy đang ở bệnh viện. Mau đến xem sao!" Người bạn thúc giục, và Jimin không kịp nghĩ ngợi gì thêm, lập tức lao ra khỏi nhà.
Mỗi bước chân như nặng trĩu, cậu cảm nhận được nỗi sợ hãi dâng trào. "Thầy ơi, làm ơn hãy bình an," Jimin cầu nguyện trong lòng khi chạy tới bệnh viện. Khi đến nơi, khung cảnh u ám bao trùm, và cậu thấy những người bạn của Yoongi đứng bên ngoài phòng cấp cứu, gương mặt ai cũng thất thần.
"Thầy Yoongi... thế nào rồi?" Jimin hỏi, giọng nghẹn lại.
"Vẫn chưa có tin gì mới," một người bạn nói, nước mắt bắt đầu rơi. "Chỉ biết là thầy bị thương nặng."
Jimin như bị ai đó đâm một nhát dao vào tim, cậu ngồi phịch xuống ghế, nước mắt lăn dài trên má. "Tại sao lại xảy ra chuyện này? Em còn chưa kịp nói với thầy nhiều điều..."
Cuối cùng, cửa phòng cấp cứu mở ra, và một bác sĩ bước ra với gương mặt nghiêm trọng. "Người nào là thân nhân của Min Yoongi?" bác sĩ hỏi, và Jimin đứng phắt dậy, "Tôi, tôi là học trò của thầy ấy!" Giọng cậu run rẩy, cảm giác sợ hãi bao trùm.
"Thầy ấy bị chấn thương đầu, đang được điều trị. Chúng tôi cần phải theo dõi. Hiện tại thầy chưa thể nói chuyện được," bác sĩ nói, khiến Jimin như rơi xuống vực thẳm.
Cậu vội vàng bước vào phòng bệnh. Yoongi nằm trên giường, mặt mày bầm tím, nhưng vẫn còn thở. Jimin ngồi bên cạnh, nắm chặt tay thầy, lòng đầy lo lắng. "Thầy... thầy hãy tỉnh lại đi," cậu khẽ nói, nước mắt rơi xuống. "Em chưa kịp nói với thầy rằng em yêu thầy nhiều như thế nào..."
Thời gian như ngừng lại. Cảm giác bất lực dâng trào trong Jimin khi nhìn thấy người mình yêu thương nằm bất động, không biết phải làm gì để giúp thầy. Mỗi phút trôi qua như một thế kỷ, cậu chỉ biết cầu nguyện.
Hai ngày trôi qua, và cuối cùng, Yoongi mở mắt. "Jimin?" Giọng thầy yếu ớt nhưng đầy quen thuộc vang lên, khiến Jimin cảm thấy như một tia nắng chiếu vào lòng cậu.
"Thầy! Em ở đây!" Jimin mừng rỡ, nắm chặt tay Yoongi, nhưng sự lo lắng vẫn còn đó. "Thầy không sao chứ?"
"Thầy... thầy cảm thấy mệt," Yoongi đáp, đôi mắt anh sáng lên khi nhìn thấy Jimin. "Em không cần phải lo lắng cho thầy."
"Em sẽ không bao giờ rời xa thầy," Jimin nói, giọng đầy quyết tâm. "Em sẽ ở đây cho đến khi thầy hoàn toàn hồi phục. Thầy là người quan trọng nhất trong đời em."
"Thầy đã sợ rằng mình sẽ không thể nhìn thấy em nữa," Yoongi thổ lộ, giọng nói trở nên nghẹn ngào. "Thầy không muốn mất em, Jimin."
"Thầy đừng nói như vậy!" Jimin kêu lên, nước mắt lại rơi. "Em cần thầy. Em cần thầy ở bên cạnh, để cùng nhau trải qua những ngày tháng sắp tới. Thầy còn hứa sẽ cùng em tạo ra những kỷ niệm đẹp mà!"
"Thầy biết, nhưng thầy cũng biết rằng tình yêu của thầy dành cho em là mãi mãi. Thầy không muốn em phải chịu đau khổ vì thầy," Yoongi nói, giọng anh thật nhẹ nhàng nhưng đau đớn.
Khi Yoongi hồi phục dần dần, Jimin không thể không hỏi điều đã khiến cậu lo lắng. "Thầy... tại sao hôm đó thầy lại không nói với em về tình cảm của mình?"
"Bởi vì thầy sợ sẽ làm em bối rối. Thầy không muốn ràng buộc em vào một mối quan hệ mà thầy không biết chắc chắn tương lai ra sao," Yoongi giải thích, ánh mắt chân thành. "Nhưng giờ thầy hiểu rằng tình yêu không thể chờ đợi. Thầy đã rất băn khoăn về việc này, nhưng khi nằm trên giường bệnh, thầy nhận ra rằng em là điều quý giá nhất mà thầy có."
"Em hiểu rồi, thầy. Em cũng đã sợ hãi như vậy. Nhưng em không thể sống thiếu thầy." Jimin nói, nước mắt rơi xuống, lần đầu tiên cậu thổ lộ tất cả cảm xúc của mình.
Khi Yoongi hồi phục hoàn toàn, cả hai biết rằng cuộc sống của họ đã thay đổi mãi mãi. Họ không chỉ là thầy trò, mà còn là những người yêu nhau, sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách, cùng nhau tạo nên những kỷ niệm đẹp và một tương lai mà họ cùng nhau xây dựng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro