
1|
Lớp học tràn ngập tiếng cười và bàn tán khi một người đàn ông mới bước vào. Yoongi, giáo viên dạy Toán, đứng trước cửa lớp với dáng người cao ráo, mái tóc đen nhánh buông tự nhiên. Đôi mắt anh sắc lạnh quét qua cả lớp, làm cho không khí đột nhiên im lặng. Học sinh nhao nhao thì thầm, tò mò về vị giáo viên mới.
"Chào các em, tôi là Min Yoongi, thầy giáo dạy Toán mới của lớp này." Giọng nói của anh trầm và rõ ràng, không mang theo chút gì của sự ngần ngại. "Hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu với chương trình học mới."
Jimin, một cậu trai nhỏ con với vẻ ngoài dễ thương, nhưng không kém phần kiêu ngạo, vẫn ngồi lặng lẽ ở góc phòng, mắt chăm chú vào cuốn sách. Cậu không cảm thấy gì đặc biệt về giáo viên mới, chỉ đơn giản là một người nữa trong số những người lớn khó chịu.
Khi Yoongi bắt đầu giảng, Jimin cảm nhận được sự khác biệt. Cách Yoongi trình bày không giống những giáo viên khác; anh dùng ví dụ sinh động và pha trò khéo léo khiến các bạn trong lớp cười rộ lên. Nhưng Jimin vẫn không thể kiềm chế được tính ngang ngược của mình.
"Thầy có chắc mình đang dạy Toán không?" Jimin bất ngờ hỏi, giọng điệu khiêu khích. "Hay thầy đang diễn kịch?"
Yoongi dừng lại, ánh mắt rơi vào Jimin. Một nụ cười nhếch mép xuất hiện trên môi anh. "Đó là câu hỏi thú vị, Jimin. Nhưng nếu em không thích cách tôi dạy, em có thể tự học."
Câu trả lời của Yoongi không chỉ lạnh lùng mà còn đầy tự tin, khiến Jimin cảm thấy có chút hứng thú. Cậu không ngờ rằng người thầy này lại có thể phản ứng như vậy. Một phần trong cậu, mặc dù không muốn thừa nhận, bắt đầu cảm thấy muốn chứng tỏ bản thân hơn trước ánh mắt sắc bén của Yoongi.
Dù cả hai chưa nhận ra điều gì đặc biệt trong lần gặp này, nhưng không khí giữa họ đã bắt đầu dần dần thay đổi. Một cuộc chiến cam go giữa hai tính cách mạnh mẽ vừa mới bắt đầu.
Sau câu trả lời đầy thách thức của Yoongi, cả lớp đột nhiên trở nên im lặng. Không ai dám phát ra tiếng cười hay thì thầm như lúc trước. Tất cả đều quay sang nhìn Jimin, chờ đợi xem cậu sẽ đáp lại thế nào. Jimin không ngạc nhiên, nhưng lòng tự tôn bị chạm đến khiến cậu không thể để chuyện này trôi qua dễ dàng.
Cậu gập cuốn sách lại, đẩy ghế ra phía sau và đứng lên. "Thầy nghĩ tôi không thể tự mình học sao? Nếu bài học này đơn giản như vậy, tôi sẽ tự làm bài mà không cần nghe thầy giảng nữa." Giọng Jimin thẳng thừng, ánh mắt đầy kiêu ngạo hướng về Yoongi.
Yoongi, không chút lay chuyển, chỉ nhướng nhẹ một bên mày. "Tôi không quan tâm em làm thế nào để học. Miễn là kết quả cuối cùng tốt, tôi sẽ không có ý kiến. Nhưng nếu em đã nói vậy, hãy chứng minh xem em thực sự giỏi đến đâu."
Cả lớp bỗng dưng cảm thấy không khí trở nên căng thẳng hơn. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Jimin, hy vọng được chứng kiến điều gì đó đặc biệt. Jimin không tỏ ra nao núng, cậu tự tin bước lên bục giảng đến gần bảng, cầm lấy viên phấn rồi bắt đầu giải bài toán mà Yoongi vừa giảng.
Mọi người lặng lẽ theo dõi từng nét viết nét chữ của cậu. Những con số và công thức hiện ra rõ ràng, nhanh chóng, nhưng không chút lộn xộn. Jimin không hề sai sót, thậm chí còn có những bước làm mà ngay cả những học sinh giỏi trong lớp cũng phải ngạc nhiên. Khi cậu đặt viên phấn xuống, toàn bộ bảng đen đã được phủ kín bởi lời giải hoàn hảo.
Yoongi không nói gì ngay lập tức. Anh tiến đến gần bảng, kiểm tra từng dòng chữ với ánh mắt sắc lạnh. Sau một hồi im lặng, anh gật đầu nhẹ. "Khá tốt. Nhưng đó chỉ là bài cơ bản. Đừng vội tự mãn."
Jimin nở một nụ cười khẩy, nhét tay vào túi quần. "Tôi chưa bao giờ tự mãn. Nhưng thầy nên biết rằng, tôi không phải là học sinh dễ bị bắt nạt."
Yoongi nhìn thẳng vào mắt cậu, đôi mắt lạnh lẽo nhưng lại ẩn chứa một sự tò mò. Anh không đáp lời, chỉ quay lại bàn giáo viên và tiếp tục bài giảng của mình. Nhưng trong lòng anh, Yoongi bắt đầu thấy cậu học trò này không chỉ là một học sinh bình thường.
Còn Jimin, dù ngoài mặt tỏ ra bất cần, trong lòng cậu vẫn có chút thán phục đối với Yoongi. Thầy giáo này không dễ bị khuất phục như cậu nghĩ. Lần đầu tiên, cậu cảm thấy có ai đó thực sự đáng để mình chú ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro